Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 40: "Nội môn, Đệ Ngũ Vực, Liên Thanh Y."

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:19:27
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi biết được giá cả kinh người của Trường Sinh đan, Tô Chước càng thêm hăng hái.

Nàng chỉ hận không thể lập tức giành được vị trí quán quân Đại Bỉ Tân Tú, vui vẻ nhận lấy Trường Sinh đan tương đương với một vạn linh thạch cao cấp, thậm chí còn phải dựa vào sư phụ nể mặt mới có thể lấy được.

Quỹ đạo ngự kiếm cũng thẳng tắp.

Dường như Nhật Nguyệt kiếm cũng nhận ra được dã tâm của nàng.

Vèo một cái đã bay đến sườn núi của Lãm Nguyệt Phong.

Tô Chước đáp xuống đất, rồi quay đầu nhìn Diêm Nguy Nhiên: "Thất sư huynh, huynh tiếp tục luyện tập với muội thêm một canh giờ nữa."

Diêm Nguy Nhiên trừng lớn mắt: "Không phải muội nói trở về là sẽ ngã lăn ra ngủ sao?"

Hắn còn tưởng rằng tiểu sư muội cuồng luyện tập này cuối cùng cũng có thể buông bỏ chấp niệm.

Không ngờ đánh nhau cả ngày trời mà vẫn chưa gục ngã.

Tô Chước đau lòng nói: "Một vạn linh thạch! Mà lại còn là linh thạch cao cấp, Thất sư huynh có biết một vạn linh thạch cao cấp là khái niệm gì không? Sư phụ nói sư huynh phá gia quả thật không phải lừa muội mà..."

...

"Giáp, mười bảy."

Ngày hôm sau, Tô Chước rút được thẻ gỗ lần thứ sáu.

Cách thức rèn luyện đệ tử mới của Vô Minh Thần Tông này thật sự khiến người ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, thân thể yếu một chút cũng không chịu nổi.

Nhị sư huynh nhận lấy thẻ gỗ trong tay nàng, định giúp nàng đến chỗ trưởng lão đăng ký.

Từ xa thấy võ đài Giáp số mười bảy, vẻ mặt Nhị sư huynh trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Đệ Ngũ Vực, chỉ là chưa xác định ai sẽ ra sân."

Nhưng mà chắc cũng không có ai khác.

Đệ Ngũ Vực đa số là Đan TTu, năng lực chiến đấu không mạnh, cũng không có chấp niệm giành thứ hạng cao trên bảng Tân Tú. Sư môn của bọn họ không dựa vào chiến lực để đánh giá thiên phú, mà dựa vào thiên phú luyện đan để phân phối tài nguyên. Chỉ cần có thiên phú về luyện đan, với thực lực của nội môn Vô Minh Thần Tông, sư môn chỉ cần dựa vào đan dược là có thể nâng cao tu vi của đệ tử.

Cho nên trên Đại Bỉ Tân Tú, đệ tử nội môn của Đệ Ngũ Vực thường bị loại cùng lúc với đệ tử ngoại môn có năng lực khá mạnh.

Thiên tài đệ tử lần này có thể coi là một ngoại lệ nhỏ.

Trải qua nhiều trận đấu như vậy, Tô Chước đã sớm trở nên chai sạn, đối mặt với trận đấu mang nhiều ý nghĩa này, trong lòng nàng cũng không có chút gợn sóng nào.

Lúc Tô Chước lên đài, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi đã đứng sẵn trên đó từ lâu.

Âm Tu!

Âm Tu ở Vô Minh Thần Tông rất hiếm thấy, nhưng mà, vực chủ của Đệ Ngũ Vực chính là Âm Tu.

Mà Liên Thanh Y cũng là đệ tử dòng chính danh xứng với thực của vực chủ, không chỉ là tân tinh Luyện Đan sư đang nổi tiếng trong tông, mà còn là hậu duệ của đại năng xuất thân từ Tiên môn Liên gia.

Lúc này, vị thiếu nữ thiên tài ấy đang nhìn Tô Chước với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Trưởng lão làm trọng tài lớn tiếng nói: "Hai bên thông báo họ tên."

Tô Chước đứng bên trái, nói trước: "Nội môn, Đệ Cửu Vực, Tô Chước."

Thiếu nữ hành lễ nói: "Nội môn, Đệ Ngũ Vực, Liên Thanh Y."

Liên Thanh Y ôm cổ cầm, tiên khí phiêu dật.

Vẻ mặt Tô Chước ngưng trọng.

Tuy rằng đối phương nhìn có vẻ vô hại lại xinh đẹp nhưng trên thực tế không phải là những đối thủ mà nàng từng gặp, có thể tùy tiện xách lên ném đi.

Độ khó khăn có thể nói là tăng gấp mười lần.

Những đối thủ gặp phải trước đó, tu vi cao hơn một chút đều là Kiếm Tu, cho dù lực công kích của nàng dựa vào đao pháp và võ kỹ nhưng bọn họ sẽ không cho rằng mình là kẻ yếu, cần phải hoàn toàn tránh né việc đối phương đến gần.

Trừ phi đối mặt với Võ Tu có thực lực tương đương, thậm chí là mạnh hơn.

Nếu không, người bình thường càng đến gần, nhất định sẽ càng nhanh chóng bị kiếm quyết tấn công, đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Mà Âm Tu, nhất là Luyện Đan sư.

Bản thân họ là những tu tiên giả rất coi trọng mạng sống, phòng ngự bản thân lại yếu kém nên sẽ tốn rất nhiều công sức để tăng cường sự linh hoạt và khả năng phòng ngự của mình.

Hơn nữa, vì Đan Tu giàu có nên pháp khí bảo vệ trên người cũng thuộc hàng mạnh nhất trong số các tu tiên giả cùng cấp bậc. Tuy Đại Bỉ Tân Tú không được sử dụng pháp khí tấn công hoặc vượt quá cấp bậc thực lực của đệ tử, để tránh phá vỡ sự cân bằng của trận đấu.

Thế nhưng Tô Chước biết, hộ giáp trên người Liên Thanh Y nhất định không phải loại mà công kích bình thường có thể phá vỡ, bản thân nàng cũng không thể dùng cách cũ, buộc nàng ta rời khỏi phạm vi thi đấu.

Đây là đối thủ khó nhằn đầu tiên mà Tô Chước gặp phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-40-noi-mon-de-ngu-vuc-lien-thanh-y.html.]

Trưởng lão lui về phía sau một bước, rời khỏi rìa pháp trận xung quanh võ đài.

Cùng lúc đó, tiếng tuyên bố vang lên: "Bắt đầu!"

Trận đấu bắt đầu.

Hành trình toàn thắng kỳ lạ của Tô Chước đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, gần như từ trận đấu đầu tiên của hôm nay, dưới võ đài mà nàng lên đã đứng đầy những người nàng không quen biết.

Có những đệ tử bình thường đến xem náo nhiệt, cũng có đệ tử nội môn muốn nhìn rõ thực lực của Tô Chước thông qua trận đấu để báo tin cho sư môn.

"Rút kiếm rồi!"

Thu Vũ Miên Miên

Trong tay Tô Chước xuất hiện Nhật Nguyệt kiếm, đám tiểu đệ tử dưới đài kích động không thôi.

Thần kiếm uy nghiêm lẫm liệt, lưỡi kiếm dưới ánh mặt trời chói chang như được tôi luyện bằng băng, lại như ẩn chứa ánh sáng rực rỡ của nhật nguyệt.

Tô Chước sẽ dùng kiếm quyết gì?

Sẽ sử dụng kiếm quyết đã tu luyện ở Thánh Địa Hi Hòa sao?

Mọi người có mặt đều tò mò.

Ngay cả trưởng lão nhìn trên đài cũng không còn vẻ thờ ơ như lúc chủ trì những trận đấu khác.

Trận đấu giữa hai người thuộc dòng chính của vực chủ.

Cho dù một trong hai vực không thường xuyên giành chiến thắng trong những trận đấu thực lực, thì đây cũng là một trận đấu hiếm có và đặc sắc.

Tô Chước không thể sử dụng kiếm quyết, chỉ có thể dùng kiếm kỹ để đối phó. Kiếm kỹ và võ kỹ gần như cùng một loại, đều là chuyển hóa linh khí trời đất thành của mình mà sử dụng, thông thường không có thanh thế lớn như kiếm quyết nhưng dùng để phòng ngự thì cũng khá ổn.

Keng!

Theo động tác gảy dây đàn của Liên Thanh Y, những lưỡi d.a.o sắc bén bằng linh khí bay về phía Tô Chước.

Tô Chước lách người né tránh, đồng thời linh khí xuyên qua Nhật Nguyệt kiếm, dựa vào chiêu thức cơ bản để ngăn cản những linh khí cuối cùng bên ngoài thân thể. Linh khí va chạm vào lưỡi kiếm sáng loáng, phát ra tiếng nổ giòn tan.

Keng! Keng!

Tô Chước vung kiếm bước tới, chiêu thức đơn giản nhưng hiệu quả, cùng cấp bậc khiến linh quyết của đối phương hoàn toàn không thể đột phá phòng ngự của nàng. Tuy nhiên nàng không tấn công, nhất thời lại như rơi vào thế yếu.

Thấy tình thế nghiêng về phía mình, Liên Thanh Y không hề tỏ vẻ đắc ý, thậm chí cũng không có ý định thừa thắng xông lên. Nháy mắt sau, tiếng đàn bỗng chuyển điệu, trở nên du dương êm ái.

Tựa như vùng đất này trong khoảnh khắc biến thành bờ sông Giang Nam.

Sương trắng giăng đầy sông, tiếng đàn du dương.

"Thủy Nguyệt Mộng Mị Ngâm."

Đệ tử Đệ Ngũ Vực lẩm bẩm.

Đây chính là một trong những tuyệt kỹ mạnh nhất tương xứng với Thủy Nguyệt cầm, vừa là khúc nhạc vừa là linh quyết.

Các tiểu đệ tử bên ngoài pháp trận phong bế chỉ có thể nghe thấy giai điệu, công kích của Liên Thanh Y không nhằm vào bọn họ nên cỗ lực lượng quỷ dị  kia có thể khống chế lòng người, dẫn dắt tinh thần cộng hưởng không ảnh hưởng đến họ.

Bọn họ chỉ cảm thấy tiếng đàn này vô cùng êm tai, khiến người ta say mê đắm chìm, toàn thân thoải mái, thậm chí còn mong tiếng đàn đừng bao giờ dứt.

Tô Chước mơ hồ cảm thấy dường như Thần hồn của mình đang cảnh báo, có chút giống với lúc xem Đại sư huynh biểu diễn Hồn thuật.

Tuy không có cảm giác sợ hãi như lần trước nhưng vì lực lượng dẫn dắt này nhắm vào nàng, cho nên vẫn rất nguy hiểm.

Mặt khác, tiếng đàn khiến nàng sinh ra ảo giác tâm trạng bình tĩnh lại, dường như người trước mặt là người cực kỳ đáng tin cậy.

Thậm chí muốn buông vũ khí xuống.

Trong suốt trận đấu, Tô Chước không hề có động tác áp sát, nên Liên Thanh Y cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Tô Chước, động tác gẩy đàn trên tay không ngừng.

Tô Chước không quấy rầy nàng ta, cất kiếm đi.

Ngay cả những tiểu đệ tử không thể hiểu được tiếng đàn của Liên Thanh Y cũng đã kịp phản ứng, đây chính là mục đích của Liên Thanh Y.

Tiếng đàn có khả năng khống chế lòng người.

Tiểu yêu nữ của Đệ Cửu Vực cứ như vậy mà dễ dàng thất bại dưới tay Đệ Ngũ Vực sao?

Thấy Tô Chước buông kiếm xuống, hai tay trống trơn, uy áp của Nhật Nguyệt kiếm cũng biến mất, sắc mặt của Liên Thanh Y vẫn không hề thả lỏng. Động tác gẩy đàn của nàng ta hơi khựng lại, ngay sau đó lại càng thêm mạnh mẽ.

Đối thủ cùng cấp bậc với nàng ta sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy?

Điều này thật sự khác thường.

 

Loading...