Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 39: Cứ coi hắn ta là kẻ ngốc vậy
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:19:02
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước nghiêm túc né tránh, biết đối phương rất mạnh nhưng cũng không có ý nghĩ gì khác.
Kiếm quyết của Thẩm gia quả thật không tệ. Dù có sa sút đến đâu thì kiếm quyết vẫn là nền tảng của một gia tộc. Thẩm gia chưa từng nghĩ đến việc bán kiếm quyết để đổi lấy cơ hội trỗi dậy, giống như Tô gia không truyền kiếm quyết gia truyền cho Tô Chước, cũng là vì coi trọng truyền thừa. Nói là tu vi của nàng chưa đủ, thật ra là do người chủ sự của Tô gia không xem thiên tài nhân tạo này ra gì.
Hiện tại nàng rất thích luyện đao, dù sao thì võ mạch sẽ không phụ nàng.
Lôi điện quá nguy hiểm, nàng không thích, nhìn thấy đã muốn né tránh. Nếu nàng có lôi linh mạch, e rằng muốn sử dụng cũng phải tập thích nghi dần, may mà nàng không có.
Khiến tia chớp không thể đuổi kịp nàng không chỉ nhờ vào thân pháp, mà còn là nhờ bản năng sinh tồn.
Cứu mạng!
Thẩm Ngữ Trầm gắng sức điều khiển kiếm quyết, bỗng phát hiện Tô Chước đã đến rất gần.
Làn gió từ động tác của đối phương dường như ngay bên cạnh nàng ta.
Vị trưởng lão thở dài trong lòng, đại cục đã định.
Đệ tử Đệ Nhất Vực khẽ lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên đệ tử Đệ Cửu Vực không đơn giản như vậy.
Thẩm Ngữ Trầm liều mạng thi triển xong một chiêu đã cạn kiệt linh lực, không còn tâm trí né tránh, nàng ta khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi trọng kích sắp ập đến.
Thu Vũ Miên Miên
Như trong lời đồn, không thể nói Tô Chước ra tay nặng, chỉ có thể nói nàng thật sự có cách để khiến người khác bị thương.
Vết thương không nặng nhưng lại sỉ nhục cực mạnh.
Toàn thân Thẩm Ngữ Trầm cứng đờ, ngay sau đó chỉ cảm thấy cổ áo sau lưng nặng trĩu, hai chân lơ lửng, bay lên không trung.
"?"
Giống như bị ném ra ngoài.
Cảm giác này Tô Chước rất quen thuộc nhưng Thẩm Ngữ Trầm chỉ cảm thấy xa lạ.
Trong lúc nhất thời, nàng ta thậm chí còn không khống chế được phương hướng, chỉ kịp chống tay xuống đất để tránh bị ngã quá thảm.
Cổ tay đau nhói.
Nhưng nàng ta vẫn rất rõ ràng, đối phương đã nương tay.
Thẩm Ngữ Trầm thầm nghĩ, quả nhiên vị đại tiểu thư Tô Chước này không xem nàng ta ra gì, ngay cả khi nàng ta đã dùng toàn lực, cũng không xứng làm đối thủ của nàng.
Sau khi xác nhận nàng ta đã ra khỏi vạch giới hạn, Tô Chước không nhìn nàng ta nữa.
Bị các sư huynh xách nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên nàng xách người khác, cảm thấy cả người đều được chữa lành.
Sảng khoái tinh thần.
Cuối cùng nàng cũng không còn là tay mơ duy nhất nữa rồi!
Quay đầu nhìn xuống dưới đài, không biết nên biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình như thế nào, Tô Chước chỉ có thể nhếch một bên mép cười giả tạo.
Móa, vui quá!
Diêm Nguy Nhiên hiểu ý, nở một nụ cười giả tạo đáp lại nàng.
Hắn thầm nghĩ có phải tiểu sư muội không được thông minh lắm không, ở trong núi ngốc nghếch thì thôi đi, sao trước mặt người khác mà vẫn còn ngốc nghếch như vậy chứ.
"Tô Chước, thắng!"
Tiếng tuyên bố của trưởng lão vang lên.
Những người xung quanh nhìn nhau.
Không giống như những sư môn đông người, một khi giành chiến thắng sẽ là tiếng hoan hô vỗ tay vang trời.
Cách ăn mừng của Đệ Cửu Vực này thật sự rất tà môn!
Một đại tiểu thư đàng hoàng, cười như vậy thật sự rất kiêu ngạo.
Diêm Nguy Nhiên xuất thần nhập quỷ trong truyền thuyết kia cũng vậy. Hắn rõ ràng giống như rất nhiều đệ tử nội môn khác, đều là thiếu niên mặc trang phục gọn gàng, lại còn mang dáng vẻ lười biếng. Thế mà khi cười lên biểu cảm cũng cực kỳ quỷ dị, sáu phần vừa cười vừa không, ba phần cười trên nỗi đau của người khác, một phần chỉ hận rèn sắt không thành thép.
...
Tô Chước không biết người khác đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình làm rất kín đáo.
Lại thắng thêm vài trận, cuối cùng Tô Chước cũng dùng đến tuyệt kỹ quyền pháp cuối cùng, dựa vào bạo lực mà hoàn thành một ngày thi đấu.
Nàng lại tìm về cảm giác ngày đầu tiên luyện võ.
Thật sự rất mệt.
Lúc trở về, nàng ngự kiếm cũng mang theo khí chất uể oải, Thất sư huynh chậm rãi lượn lờ bên cạnh nàng, tốc độ không nhanh lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-39-cu-coi-han-ta-la-ke-ngoc-vay.html.]
Hắn nhắc nhở: "Những đối thủ hiện tại chỉ là món khai vị, muội có vận khí tốt nên không gặp phải đối thủ thật sự khó chơi, những đệ tử gia thế hùng mạnh, truyền thừa hoàn chỉnh gần như không có một ai."
"Nhưng mà từ hôm nay trở đi, những người muội cần phải đối mặt, mười người thì có chín người là đệ tử được chọn vào nội môn."
"Quan trọng nhất là, muội sẽ không thua, cho nên sẽ có rất nhiều người muội cần đối mặt."
Rất nhiều đối thủ khác nhau.
Chiêu thức, thói quen tấn công của mỗi người đều không giống nhau.
Nếu Tô Chước không rèn luyện ở trong dãy núi hơn hai tháng thì chắc bây giờ ứng phó sẽ có chút khó khăn.
Có người tấn công theo khuôn mẫu nhất định, có người lại được gia tộc truyền thụ, kỹ thuật nghênh chiến quỷ dị khó lường.
Đây là những thứ dù xem bao nhiêu điển tịch Tiên môn cũng không lĩnh ngộ được, chỉ có thể tự mình rèn luyện trong từng chiêu từng thức, trở thành thói quen ăn sâu vào trong tiềm thức.
Tô Chước nhìn thấy Lãm Nguyệt Phong của mình, thở phào nhẹ nhõm đến mức suýt chút nữa thì rơi từ trên kiếm xuống. Nàng ổn đinh lại tư thế, lấy lại tinh thần rồi lẩm bẩm: "Không biết khi nào mới gặp được người của Đệ Ngũ Vực."
Tô Chước nghe nói thiên tài của Đệ Ngũ Vực cũng đã đột phá, đó chính là Tiên Thiên cảnh thất trọng, linh mạch không có vấn đề, không giống với nàng, cũng không giống những tiểu đệ tử vừa mới bước vào Tiên Thiên cảnh mà nàng gặp phải trước đó.
Diêm Nguy Nhiên nói: "Sở trường của Đệ Ngũ Vực là luyện đan, không giỏi đánh nhau, chắc là muội không gặp được mấy người đâu."
Lúc này hắn mới phản ứng lại:
"Ồ đúng rồi, lúc trước đã hẹn với Đệ Ngũ Vực, nếu muội thắng tiểu đệ tử của Đệ Ngũ Vực và giành được vị trí đứng đầu Đại Bỉ Tân Tú, Ôn Động sẽ đưa cho muội một viên Trường Sinh đan, muội còn nhớ chứ?"
Tô Chước kinh ngạc: "Sao muội có thể quên được?"
Bây giờ Tô Chước đã biết Trường Sinh đan là thứ tốt gì rồi.
Bổ linh mạch, kéo dài tuổi thọ, đúng là thần dược.
Nàng muốn khôi phục linh mạch thì phải dựa vào loại đồ vật thần kỳ này.
Hơn nữa là thất phẩm, nghe là đã biết rất đắt.
Thậm chí Tô Chước còn có hơi nghi ngờ: "Đệ Ngũ Vực thật sự có Trường Sinh đan sao?"
Không phải là nói bừa đấy chứ?
Diêm Nguy Nhiên: "Đương nhiên là có."
Tô Chước nhịn không được hỏi: "Sao Ôn Động lại hào phóng như vậy?"
Là đồ ngốc sao?
Diêm Nguy Nhiên nói: "Hắn ta nói như vậy là vì đan dược lục phẩm bình thường chưa chắc chúng ta đã để vào mắt, phải lấy đan dược thất phẩm ra, hắn ta cũng không có loại khác, vì vậy mới lấy Trường Sinh đan."
"Dù sao thì mặc dù Trường Sinh đan khó luyện nhưng không giống như rất nhiều đan dược thất phẩm một lò chỉ ra một viên. Một lò Trường Sinh đan có thể thu được mười viên, tám viên. Cho nên những thế gia tinh thông đan đạo, có chút địa vị, muốn lấy ra vài viên cũng không phải chuyện gì khó khăn."
"Còn về việc vì sao hắn ta dám đưa ra điều kiện này... Đương nhiên là bởi hắn ta không tin muội có thể đoạt được quán quân. Huống chi, tân đệ tử khóa này quả thực nhân tài lớp lớp."
Diêm Nguy Nhiên rất tin tưởng vào sư muội nhưng cũng không để ý đến hư danh này, trầm ngâm nói: "Tiểu Cửu muội cũng đừng tự tạo áp lực cho bản thân, nếu thật sự cảm thấy khó đánh thì thôi vậy, sư phụ mua cho muội vài viên cũng không sao."
Tô Chước: "Trường Sinh đan giá bao nhiêu linh thạch nhỉ?"
Diêm Nguy Nhiên thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này: "Một nghìn..."
Ánh mắt Tô Chước ngưng trọng.
"Linh thạch cao cấp..."
Sắc mặt Tô Chước đại biến.
Diêm Nguy Nhiên suy nghĩ một chút: "Chắc chắn là không mua được, chắc phải cần linh thảo tương đương với một vạn linh thạch cao cấp, có lẽ sư phụ có thể dùng chút tình cảm mà đổi với Ngũ Vực chủ một viên."
Theo như giao kèo ban đầu, Ôn Động không đặt toàn bộ tiền cược vào thắng thua của hai vực, mà trọng tâm là ở việc hai tiểu đệ tử có thể đoạt quán quân hay không.
Điều hắn ta muốn nhất có lẽ là danh tiếng của thủ tịch đệ tử Đệ Ngũ Vực, bề ngoài vung tiền như rác cũng là vì muốn mua chuộc lòng người.
Nhưng Diêm Ngụy Nhiên lười vạch trần những chuyện nhỏ nhặt này.
Cứ xem hắn ta là kẻ ngốc là được rồi.
Tô Chước trợn tròn mắt: "Đắt vậy sao, bán muội đi cũng mua không nổi! Không được, muội nhất định phải thắng!"
Bây giờ nàng mới biết, Ôn Động nào phải kẻ ngốc, rõ ràng là đại ca số một tương lai của nàng!
Giành quán quân được thưởng một viên Trường Sinh đan, ai mà có thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ!
Cảm ơn đại ca, ủng hộ Đệ Cửu Vực câu cá...