Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 350: Giả mạo Ngũ sư huynh?
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:37:41
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyền Mông giới lịch sử lâu đời, việc cổ mộ hiện thế là chuyện thường tình.
Có thể là do trận pháp ẩn giấu mộ địa hết thời gian vận hành, tự nhiên lộ thôi, cũng thể là tu sĩ phát hiện và phá hoại.
Tình huống của cổ mộ thuộc về trường hợp đầu tiên.
Xuất phát từ sự tôn trọng đối với những tiền bối, cổ mộ giới hạn độ tuổi đối với phép tiến , đa các thế lực lớn cũng tuân thủ yêu cầu .
Để các tu sĩ trẻ tuổi tự khám phá.
Nhị sư cho các sư đến đây để rèn luyện, một mặt là để thỏa mãn tính hiếu kỳ của họ, mặt khác cũng tin tưởng họ thể ứng phó với tình huống ở đây.
mãi vẫn thể liên lạc với các sư , cuối cùng vẫn để thể kiểm soát tình hình đến xem xét một chút.
Mông Nghiệp chính là thể kiểm soát tình hình đó.
Trước đây Tô Chước nghĩ rằng Tiểu thú hồn cũng khả năng kiểm soát tình hình, nhưng khi chứng kiến Ngũ sư nắm giữ Không Gian đạo tắc, thì còn nghĩ như nữa.
Dù Tiểu thú hồn cũng thể điều khiển gian thành thạo như .
Nó chỉ là một sinh vật đáng thương nhưng thể chiến đấu mà thôi.
Xung quanh cổ mộ, khí tức u ám nặng nề chậm rãi lưu chuyển theo một quy luật nào đó, một khoảnh khắc đột nhiên phát sinh biến động nhẹ.
Các tu sĩ đang chờ đợi gần đó để ý đến điều .
Tô Chước chỉ cảm thấy mắt tối sầm , lập tức bước trong mộ thất xây bằng đá tảng.
Tô Chước , tu sĩ Xuất Khiếu cảnh sẽ thể nhận Mông Nghiệp đang sử dụng đạo tắc để di chuyển, cách khác, hình ảnh nàng nhấc bổng sẽ quá nhiều thấy.
Tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hầu hết đều là lớn tuổi phận, mặt trưởng lão nàng cũng chỉ là một hậu bối tuổi còn nhỏ, cũng cần quá để ý đến thể diện.
Mông Nghiệp khẽ nhíu mày, quan sát xung quanh mộ thất.
"Họ ở trong gian của cổ mộ ."
Tô Chước cũng nhíu mày, nhận sự việc hề đơn giản.
Đây rõ ràng là mộ của một tu sĩ Thiên Tướng cảnh, tự hình thành một bí cảnh.
nếu là nhiều gian chồng chéo thì phần khoa trương.
Muốn duy trì nhiều gian chồng chéo như , thì tốn kém vô cùng, cho dù là tài sản của tu sĩ Thiên Tướng cảnh cũng khó mà duy trì mấy nghìn, thậm chí hàng vạn năm.
Tô Chước tạm thời giúp gì, nhớ tới kinh nghiệm của ở di tích Diệt Chiến Tông, thuần thạo lấy giấy tiền .
Tiểu thú hồn lập tức triệu hồi .
Sau khi gia nhập thần tông, giấy tiền thiếu, Tiểu thú hồn sống cuộc sống như tiên.
Mọi ở Đệ Bát Vực đều đến nó, Thần thú hồn thích giấy tiền, thỉnh thoảng còn gửi giấy tiền mới nghiên cứu chế tạo đến Đệ Cửu Vực, mời nó nếm thử, đồng thời hỏi ý kiến phản hồi.
Mỗi Tiểu thú hồn trở về tông, đều vui vẻ với công việc .
Bây giờ Tô Chước đốt vàng mã cho vị tiền bối vô danh , nó cũng đến xin một phần.
Mông Nghiệp một một hồn, khói xanh lượn lờ khuếch tán , từng xấp giấy tiền thiêu đốt hết.
Mùi cũng khá dễ chịu.
Thần thức của Mông Nghiệp đang liên tục suy diễn bỗng nhiên lóe lên linh quang.
"Tìm ."
Trong lòng bàn tay hiện linh lực nhu hòa, đạo tắc huyền ảo tựa như phù văn, mang cho cảm giác muôn hình vạn trạng.
Mấy đạo khí tức lướt qua.
Tô Chước chỉ thấy linh quang ngưng trệ lan rộng , hóa thành một lối tràn ngập ánh sáng.
Bên trong truyền đến âm thanh kỳ quái.
Run rẩy, ẩn chứa oán niệm cực sâu.
"Đây là... cái gì..."
"Có ai ? Ba năm ! Cuối cùng cũng gặp !"
"Năm năm! Ngươi năm năm qua sống như thế nào ?"
"..."
Tô Chước: "?"
Nếu như bọn họ thể thấy giọng của , chắc chắn nhận đối phương .
Đáng tiếc là âm thanh của bọn họ chỉ thể truyền từ gian đến mộ thất, thể tiếp tục truyền qua gian thêm nữa.
Bỗng một bóng dẫn đầu bước khỏi thông đạo, tỏa linh lực mạnh mẽ, khuôn mặt âm trầm thâm sâu khó dò: "Các ngươi là ai?"
Trước đó dự cảm thông đạo hung cát khó lường nhưng vẫn hi vọng nhiều điều .
Một khác bước khỏi thông đạo, tựa như Kiếm Ý hóa hình, lẫm liệt đến mức khiến rùng , dường như trầm tĩnh.
Người cuối cùng nhảy khỏi thông đạo, biểu hiện kiêu căng hơn nhiều, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: "Phù của lão t.ử thành ! Ai thể nhốt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-350-gia-mao-ngu-su-huynh.html.]
"Ai thể?!"
Người đầu tiên rõ ràng tu vi cao nhất, phát hiện hai sư đang ẩn nấp khí tức.
Hắn dừng bước, chăm chú Mông Nghiệp.
"Yêu nghiệt, ngươi dám mạo danh Ngũ sư ?"
Tô Chước: "..."
Huynh xem ai giống yêu nghiệt hơn .
"Ồ? Còn một sư ?" Cung Hà Tô Chước với vẻ khó tin: “Ngươi nuốt mấy sư Tiên Thiên cảnh của mới tạo một cái Khuynh Hải cảnh?"
Tô Chước: "Thứ nhất, là thật."
"Còn là giả đây." Cung Hà ha hả.
Mông Nghiệp hòa nhã bước lên, giúp tỉnh táo một chút.
Cung Hà ngờ rằng, chuyến đầy rẫy khó khăn như , nhưng sư và sư mặt đều là thật.
"Chẳng sư đang trải qua tâm ma kiếp ?!"
Cung Hà xổm ở góc tường, ôm đầu với vẻ khó tin.
Mông Nghiệp lạnh: "Vậy về?"
Hai sư còn thấy thì im lặng, yên tĩnh như gà.
Tô Chước đ.á.n.h giá bọn họ: "Sao các thành thế ."
Ba họ lôi thôi lếch thếch, giống như rừng, cuối Tô Chước gặp bọn họ cách đây vài tháng, họ còn đến mức như .
"Ta nhốt ba năm, hai sống thế nào trong ba năm qua ?" Ánh mắt Cung Hà trống rỗng, hiển nhiên chịu đả kích tâm lý lớn.
"Ta nhốt năm năm." Mục Dự Chu uể oải .
Diêm Nguy Nhiên gì nữa, là nhốt lâu nhất! Bảy năm! Rõ ràng trêu chọc ai cả.
"Bên ngoài chỉ mới qua một tháng." Mông Nghiệp : “Các ngươi nhốt tu luyện mấy năm, chỉ thế thôi ?"
Bế quan vài năm tính là gì, nhưng ở độ tuổi của bọn họ, nếu nhân cơ hội tốc độ dòng chảy thời gian khác biệt, thêm vài năm, đáng lẽ chút tiến bộ mới đúng.
Mông Nghiệp cảm thấy chút khó hiểu, so với tiểu sư vọt lên Khuynh Hải cảnh, ba sư thật sự bình thường cho lắm... Không đúng, bình thường chính là sư .
Diêm Nguy Nhiên tức giận: "Không gian đó linh lực! Trên đời tồn tại nơi vô nhân đạo như !"
Ngoài nghiên cứu Kiếm Ý , còn nghiên cứu tám trăm cách gói sủi cảo, thiền mấy , tưởng rằng cả đời sẽ trôi qua giữa công thức nấu ăn và kiếm phổ.
Cũng sư nhớ đến việc đến cứu .
Dù sư môn nuôi thả là thật, chỉ cần c.h.ế.t, ai quản bọn họ chơi cái gì.
May mắn là bảy năm... , chỉ một tháng nhớ , để bọn họ trải qua t.h.ả.m cảnh kiểu "cầm rìu mục cán về thăm quê".
"Cốt linh của các ngươi đổi, chỉ là rơi một gian đặc biệt." Mông Nghiệp trầm ngâm: “Không gian do đạo tắc tạo diện, cho các ngươi cơ hội cảm ngộ đại đạo, là một cơ duyên tệ."
Tô Chước gật đầu, nàng thể thấy Kiếm Ý của Thất sư tiến bộ lớn, hơn nữa hướng tiến hóa khác với nàng, dường như xu hướng kiếm hợp nhất.
Mông Nghiệp chướng mắt ba sư giống như rừng, lệnh cho bọn họ chỉnh trang diện mạo của .
Cổ mộ gian thể bóp méo tốc độ dòng chảy thời gian, chuyện ngay cả Lâm Hư cảnh cũng thể dễ dàng , điều cho thấy bên ngoài vẫn còn đ.á.n.h giá thấp bí tàng ở đây.
Mông Nghiệp vốn định tìm sư để sư và bọn họ tự do hoạt động, việc khác, nhưng bây giờ chút hứng thú với cổ mộ .
Năm quyết định nhanh chóng khám phá cổ mộ.
Tô Chước lấy Thần kiếm mà ai dùng , giới thiệu cho các sư .
Cung Hà Thần kiếm , thế là biểu thị: "Ta sẽ lãng phí Thần kiếm , trường kiếm còn dùng xong, bắt dùng đoản kiếm thật thì khó khăn."
"Không cần để ý đến , thê t.ử ." Diêm Nguy Nhiên ôm kiếm của tỏ lòng trung thành, hiển nhiên trong bảy năm qua bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với kiếm của .
Đối với điều , Tiểu Kiếm tỏ vẻ hề ghen tị.
Thu Vũ Miên Miên
Mục Dự Chu nghĩ nghĩ: "Ta thể thêm một... , thể dùng thêm một thanh kiếm."
Diêm Nguy Nhiên liếc một cái, tặc lưỡi lắc đầu.
Mục Dự Chu: "Nhìn gì? Rõ ràng Tiểu Cửu mới là nhiều thê t.ử nhất."
Tô Chước: "..."
"Không, bọn chúng đều là nghịch t.ử của ." Tô Chước giải thích cho : “Muội chỉ là con cháu đầy đàn."
"Thần kiếm cứ đòi khế ước với thì cách nào?"
Tằng Tiêu kiếm: "..."
Nhật Nguyệt kiếm: "..."
"À, còn đao." Tô Chước bổ sung.