Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 302: Hóa Hình quả

Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:43:35
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ hoạt động ở lãnh địa của Ma tộc trong Giới Vực thành lâu như , dù phù ấn Phú ma chiến uy h.i.ế.p che chở, việc thể sống sót vẫn là nhờ gắng gượng và chạy nhanh.

Rủi ro và lợi ích song hành, nhận bao nhiêu lợi ích thì chịu bấy nhiêu khổ cực.

Nếu đây bọn họ ở Thượng giới, chắc chắn ngờ rằng sẽ sống t.h.ả.m như ở nơi .

Kết quả, Tô Chước trông vẻ yếu nhất mang theo cao thủ bên , còn ý định chủ động dùng đến.

Mãi đến khi cao thủ tiền bối Ma tộc phá lệ tay, thú hồn mới thoải mái g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương trong nháy mắt.

Chuyện xảy quá đột ngột, dù là những quen với đủ loại bảo vật ở Thượng giới cũng phần cảm thấy ngỡ ngàng.

Đây chính là Thần thú hồn! Không là pháp khí chỉ dùng một trả giá đắt!

Chỉ còn linh hồn mà thực lực cao thâm như , khi còn sống thực lực của nó đến mức nào bọn họ cũng dám nghĩ. Thần thú địa vị như nguyện ý ngoài trông trẻ? Có bình thường ?

"Ngươi thật sự là từ Hạ giới đến?" Dư Kinh nhịn tò mò: "Ngươi chẳng lẽ là vua một cõi nào đó ở Hạ giới ?"

"Ở Hạ giới..." Tô Chước vì cách hình dung của mà im lặng một lát, sửa : “Là tông môn bình thường."

Khiêm tốn một chút thì hơn.

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Lạc Tùy Thủy cúi đầu đỡ trán, vẻ mặt khó tả.

Tông môn bình thường?

Quan Quảng Lục nhiều, câu trả lời của nàng, khóe miệng giật giật hỏi: "Ngươi hiểu lầm về từ 'bình thường' ?"

Tô Chước ngẫm nghĩ: "Chắc là đặc biệt thôi, tông môn của chúng lớn, nhiều chỗ thể nuôi yêu thú."

Chỉ riêng lãnh địa của Đệ Cửu Vực, nàng còn hết, bí mật ở những ngóc ngách trong tông môn còn nhiều hơn nữa.

Tuy rằng Tiểu thú hồn do thần tông cho, nhưng thần tông kinh nghiệm trong việc nuôi dưỡng Thần thú hồn, còn nuôi nó đến mức thực lực trở nên mạnh hơn bình thường, thế nào cũng giống với hình dáng lúc đầu nhận nuôi.

Sự tò mò của Quan Quảng Lục đối với Tô Chước gần như thể hiện hết ngoài mặt, khó khăn lắm mới tìm cơ hội hỏi: "Vậy các ngươi tu..."

Lạc Tùy Thủy thở dài, cắt ngang lời : "Dù Huyền Mông giới cũng là một đại giới, đều là như cả, đừng ngạc nhiên như ."

Đều là như ?

Dù là đại giới, thì đó cũng là Hạ giới mà!

Bất cứ một tông môn lớn nào cũng thể nuôi tử như ?

Quan Quảng Lục ngơ ngác, nhớ tới Đao Ý của Tô Chước, là một Võ Tu bỗng nhiên chịu đả kích sâu sắc, chút mất hứng thở dài: "Là kiến thức của nông cạn..."

"Thì mới là đồ nhà quê." Dư Kinh lắc đầu, bây giờ Hạ giới đều dùng Thần thú hồn bảo tiêu , tông môn Thượng giới còn cung phụng thần thú như tổ tông, tưởng thứ hơn , thật là huênh hoang khoác lác.

Lạc Tùy Thủy lừa gạt xong, vẻ mặt chút khác thường nào, ngay cả Tô Chước cũng cảm thấy đúng.

Nàng khoác vai Tô Chước, đưa cho nàng một vật tròn trịa như ngọc thạch: "Nè Chước Chước, cái cho ngươi."

Hòn đá nhẹ hơn nhiều so với Tô Chước tưởng tượng.

Tô Chước ngẩn một lát, bất ngờ : "Hoá Hình quả?"

"Ừ, Kiếm Linh thì thể dùng , ngươi cần thì chúng đem bán." Lạc Tùy Thủy tùy ý .

Thần kiếm thanh nào cũng Kiếm Linh, điều ảnh hưởng đến chất lượng của thanh kiếm.

Có một tu sĩ thích kiếm của sinh ý thức nên sẽ xóa bỏ sự tồn tại của Kiếm Linh, dù là Thần kiếm thì linh hồn của nó khi mới sinh cũng yếu ớt, liên kết với kiếm thể tương đối yếu, nên dù tiêu tán cũng ảnh hưởng đến Thần kiếm.

Hoá Hình quả là quả do tự nhiên tạo , mà là tạo hoá sinh sự can thiệp của Luyện Khí sư.

Xông nhiều bảo khố như , bọn họ vẫn là đầu tiên thấy.

Qua cái thôn còn cái nhà trọ nào .

Tô Chước nhận lấy Hoá Hình quả vài , trong lòng hỏi: “Các ngươi ai dùng?"

Ngoài việc ban đầu kinh ngạc, Tiểu Kiếm vẫn luôn yên tĩnh, là đang ngơ ngác .

Nó vẫn luôn để ý đến việc hóa hình, nhưng lên tiếng nó, mà là Tằng Tiêu Kiếm.

“Ta dùng .” Tằng Tiêu Kiếm chút buồn bực .

Tiểu Kiếm chút do dự: “Vậy nó là của ?”

Tô Chước chúc mừng nó: “ Tiểu Kiếm, là của ngươi .”

Đao của Tô Chước còn , nên ý nguyện của nó tạm thời tính đến, thì thuộc về Nhật Nguyệt kiếm.

Tiểu kiếm: “Nếu ăn Hoá Hình quả, thì tạm thời giúp ngươi .”

Tô Chước: “Ngươi ăn ?”

Tiểu kiếm: “Không vội.”

Tô Chước hiểu đây là ăn: “Nếu ngươi thể hóa hình, thực lực cũng sẽ tăng lên, dùng .”

Tiểu kiếm nghĩ : “Cũng đúng, nhanh chóng dùng .”

“Mất bao lâu?”

Tiểu Kiếm chắc chắn : “Một tháng?”

Tô Chước: “Không vấn đề, nhưng ngươi là một thanh kiếm thì ăn quả thế nào?”

Tiểu Kiếm: “…”

Dưới ánh mắt của , Nhật Nguyệt kiếm rút nửa tấc, một đạo kiếm ý đột nhiên xuất hiện bao bọc lấy Hoá Hình quả, quả nhỏ lập tức biến mất, hóa thành lưu quang nhập thanh kiếm.

Tằng Tiêu kiếm ghen tị: “Thằng nhóc cũng bản lĩnh đấy.” Nó còn ăn đây .

Tâm tình Tiểu Kiếm , so đo với nó: “Ta bế quan!”

Tô Chước : “Cố lên.”

Trường kiếm nhập vỏ, âm thanh vang lên thanh thúy.

Tô Chước cất nó .

Lạc Tùy Thủy nghiêng đầu hướng Nhật Nguyệt kiếm biến mất, tò mò : “Không nó hóa hình sẽ dáng vẻ gì.”

“Nếu là Thần kiếm thì chắc là tuấn tú lắm nhỉ.” Dư Kinh đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Tuấn tú lẽ xem tạo hóa.” Tô Chước uyển chuyển , chủ động phá hoại hình tượng của Tiểu Kiếm trong mắt khác.

Biên Xương yếu ớt hỏi: “Thanh kiếm cũng là tông môn cho ngươi ?”

Tô Chước trả lời: “Coi như là .”

Tuy là lão tổ Tô gia trấn giữ Thánh Địa Hi Hòa cho nàng, nhưng Nhật Nguyệt kiếm vốn thuộc về Vô Minh Kiếm Phong.

Tô Chước hồi tưởng lời của vị lão tổ , cảm thấy sâu sắc, lời của lão tổ giống như tặng kiếm cho vãn bối, ngược giống như là vì trả kiếm cho thần tông nên mới giao cho nàng, cũng rốt cuộc ông bao nhiêu nội tình.

Vị cường giả đó sự việc của thế gian giống như xem kịch, thèm dính líu nhân quả của Tô gia cũng là chuyện bình thường.

Biên Xương đau lòng, đây chính là nhân tài Hạ giới ? Cái gì cũng đều cần tiền, cứ như mà chất lên nàng, Thần kiếm cũng hai thanh .

Lạc Tùy Thủy: “Bây giờ ma cũng g.i.ế.c gần hết … Về thành thu dọn một chút, nên Linh Mạch Tháp .”

“Nói chừng Kiếm Linh ở trong Linh Mạch Tháp hóa hình sẽ nhanh hơn.” Dư Kinh vẫn còn nhớ mãi quên việc Thần kiếm hóa hình hiếm : “Ta từng gặp Kiếm Linh của Thần kiếm, khí chất đó, dáng đó, nếu là Kiếm Linh hóa , thì phong thái đó chỉ thể dùng Kiếm Tiên để hình dung thôi.”

“Tóm là vãi cả nồi, quá tuấn tú.” Dư Kinh tổng kết.

“Loại đó hiếm thấy lắm đúng ?” Tô Chước hình dung một chút, khó thể tưởng tượng Tiểu Kiếm liên quan đến dáng vẻ cao thủ.

Tuy Nhật Nguyệt kiếm hơn một vạn tuổi, nhưng bề ngoài của Tiểu Kiếm khi đến một tuổi.

“Vốn dĩ Kiếm Linh ít thấy, thể hóa hình càng đơn giản, mà giờ thể thấy Thần kiếm hóa hình, chuyến của ý nghĩa .”

Dư Kinh hưng phấn suy nghĩ miên man, để ý đến sự tồn tại của Kiếm Linh, chỉ tiếc là cổ kiếm kế thừa linh hồn, lẽ cũng xóa bỏ từ lâu, nếu một thanh Kiếm Linh sẽ dễ dàng đổi chủ như .

“Linh Mạch Tháp lẽ thật sự thể phụ trợ Kiếm Linh hóa hình, phần thú vị đấy.” Lạc Tùy Thủy vô ý thức gõ chuôi kiếm bên hông: “Đi thôi, chúng nghiêm túc lên đường.”

Tham gia Phú ma chiến cho dù vì vận may với vạn ma, dựa phù ấn để cơ hội bên trong Linh Mạch Tháp, cũng là một cơ duyên .

Đây là phúc lợi mà Giới Vực thành dành cho tham chiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-302-hoa-hinh-qua.html.]

Linh khí ở Giới Vực thành khan hiếm, nhưng linh mạch.

Những linh mạch khan hiếm đó đôi khi sẽ sinh những nhánh nhỏ, do biến động gian mà chuyển đến những vị trí chẳng liên quan, từ đó sinh những linh huyệt trong tự nhiên, thể tồn tại bao lâu.

Theo kinh nghiệm của Tô Chước, những linh huyệt nhỏ bé đó thích hợp để tu luyện.

Mạch chủ chắc chắn sẽ mạnh đến mức phần lớn thể chịu đựng .

Linh Mạch Tháp, chính là xây dựng những linh mạch vĩnh cửu hiếm hoi trong Giới Vực thành.

Linh mạch đó là một trong những mạch chủ mạnh nhất trong gian , cũng là chỗ dựa để Linh tộc chiếm giữ nội thành.

Để lợi dụng linh lực của mạch chủ, Linh tộc xây dựng Linh Mạch Tháp, nhiều chỉ danh, từng thấy chân của nó.

Sau khi rời khỏi thành thứ hai mươi tám, bọn họ còn đường vòng nữa.

Tô Chước lực chạy … thỉnh thoảng phân tâm lấy mấy cái nhẫn trữ vật đếm.

Đồ đạc quá nhiều, một vật phẩm chứa ma khí thể để trong vòng ngọc, chỉ thể dùng mấy cái nhẫn trữ vật giá trị cao để đựng, như lỡ hư hỏng cũng cần đau lòng, chỉ mất một phần giá trị thôi.

"Linh huyệt là cái cuối cùng."

Đến một vách núi, Biên Xương liếc bản đồ, vén dây leo : “Trước khi trong thành sẽ ngang qua linh huyệt nào nữa, ở đây khôi phục một chút ."

Không do ảnh hưởng tiềm ẩn của linh khí tản mát , dây leo giữa vách núi mọc thành tầng tầng lớp lớp, vén mấy lớp mới sờ đến trận pháp.

Mở trận pháp linh huyệt, thả lỏng hơn một chút.

Ở trong lãnh địa của Ma tộc, dù c.h.ế.t thì vẫn khó tránh khỏi căng thẳng, thêm một lớp trận pháp dù cũng cảm thấy an hơn.

Tô Chước tìm một vị trí thuận mắt trong linh huyệt xuống, dùng thần thức dò xét đến nhẫn trữ vật chứa Phù Dao Hoa cửu phẩm.

Hàng cướp từ tay ma quân quả nhiên là đồ , hiện tại nàng dùng , nhưng thôi cũng thấy vui.

Hơn nữa hoa vẫn còn trong giai đoạn phát triển, nàng lấy việc quan sát và chăm hoa đề niềm vui, cũng thú vị.

Tô Chước tiện tay đeo chiếc nhẫn đó , bắt đầu tu luyện, tay nàng ngoại trừ chiếc nhẫn truyền thừa của Diệt Chiến Tông đeo quanh năm, thì thường đeo nhẫn trữ vật, các loại nhẫn trữ vật linh tinh đều để trong vòng ngọc.

Nhắm mắt bao lâu, nàng đột nhiên mở mắt , thần thức nhẫn trữ vật.

Cánh hoa Phù Dao Hoa tầng tầng lớp lớp, vĩnh viễn tàn, chỉ biến mất.

Tô Chước phát hiện , khi cánh hoa của nó ít thì truyền một chút linh lực , cánh hoa nhiều lên thì nhét một viên ma tinh, ít lấy ma tinh , cứ đơn giản như nhưng hiệu quả, thể nuôi dưỡng hoa, còn sống .

Linh khí trong linh huyệt , còn tinh túy hơn mấy cái gặp ở lúc .

Tô Chước đưa một ít linh khí , cho Phù Dao Hoa ăn chút đồ .

Phù Dao Hoa: "..."

Qua mấy canh giờ, đoàn nghỉ ngơi xong.

Tô Chước thấy sắp rời , nhét thêm một chút linh khí nhẫn trữ vật.

mấy ngày tới, Phù Dao Hoa cũng gì để ăn.

Bước khỏi cửa động linh huyệt, Tô Chước tháo chiếc nhẫn trữ vật tay xuống, khi bỏ nhẫn trữ vật gian vòng ngọc, sử dụng thần thức cuối để dò xét một chút.

Cánh hoa nhiều ít.

Ngay khi thần thức của nàng rời , Phù Dao Hoa trong nhẫn trữ vật đột nhiên biến mất.

Tô Chước phát hiện Phù Dao Hoa biến mất, nhưng cảm giác trong thức hải của thêm thứ gì đó.

Đồng thời, tất cả cảm ứng khí tức nàng, về phía nàng.

"Sao ?" Lạc Tùy Thủy hỏi.

Dây leo xung quanh đột nhiên điên cuồng mọc lên, Tô Chước lùi nửa bước, thần thức nhanh chóng vận chuyển, lẩm bẩm : "Ta cũng tại như ."

"... Hình như phiền phức."

Cuối cùng nàng xác định, hoa trong nhẫn trữ vật còn nữa.

Linh hồn của đóa hoa xuất hiện trong thức hải của nàng, nhưng nếu là Phù Dao Hoa thăng cấp, cũng tính là .

thấy bóng dáng quả Phù Dao trong truyền thuyết cả.

Tô Chước chỉ trấn áp khí tức mất kiểm soát của Hoa Linh trong vài nhịp thở, thực vật xung quanh trở nên khác thường.

"Phù Dao Hoa." Lạc Tùy Thủy nhận khí tức đó, khó tin : “Cửu phẩm cũng hiệu quả nha?"

"Chẳng lẽ là biến dị ?"

Tô Chước cảm thấy đau đầu, nàng chăm sóc qua loa, nhưng cũng đến mức biến dị chứ, trái Phù Dao miễn phí mà?

" mà! Ta thấy khác cũng nuôi như !" Lạc Tùy Thủy chứng minh phương pháp truyền : “Trong sách cũng gần như ."

"Chẳng lẽ là do cho nó ăn nhiều quá?" Tô Chước cau mày.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, nhưng náo loạn vẫn dừng , thậm chí cả dãy núi cũng xu hướng trở nên kích động.

"Ô hô, biến thành ma thú tự tìm đến cửa ." Dư Kinh dừng bước.

Biên Xương châm chọc : "Cái tính là tiết kiệm thời gian ?"

Số bọn họ tìm đến Ma thú ít, nhưng việc Ma thú xưng bá trong dãy núi tự tìm đến bọn họ thì đúng là nhiều.

Trong mắt lũ thú ánh lên sự hung ác, chằm chằm Tô Chước.

Vẻ mặt nóng lòng hiện rõ sự thèm thuồng.

Bản Tô Chước sức hấp dẫn lớn đến , chỉ thể là công lao của đóa hoa .

Thu Vũ Miên Miên

Lợi ích còn thấy , phiền phức đến .

May mắn là nàng quen đối mặt với loại phiền phức , những đồng hành cũng .

Xác định phương hướng, việc duy nhất cần là chiến đấu để mở một con đường.

Một con Ma thú nhào về phía Tô Chước, hình to lớn, bóng đổ xuống, mùi m.á.u tanh ngập trời bao phủ lấy nàng.

Chân Tô Chước khẽ động, vặn tránh cú vồ của nó, lúc cách giữa nàng và móng vuốt của một con Ma thú khác chỉ là nửa thước.

Nàng tránh né, một kiếm vung về hướng khác, kiếm khí sắc bén c.h.é.m bay hơn nửa đầu con mãnh thú bên cạnh.

Bàn tay thú khổng lồ phía đ.á.n.h về phía nàng, móng vuốt xẹt qua vai phát âm thanh chói tai mà thanh thúy, linh khí vỡ vụn, thể hề thương.

Nàng thuận theo lực đạo đó nhảy khỏi vòng vây.

Vài bóng thú liên tục đuổi theo.

Núi non trùng điệp, bọn họ nhanh chóng chạy về phía lãnh địa của nhân tộc.

Đa Ma thú thể truy sát bọn họ quá lâu, nhưng luôn những loài thú mới nhắm bọn họ, cho dù Tô Chước ứng phó quá khó khăn, nhưng thỉnh thoảng cũng lúc khó mà lo liệu hết, nên thêm vài vết thương ngoài da.

nàng phát hiện những vết thương nhẹ của biến mất nhanh.

Tốc độ phục hồi thậm chí còn nhanh hơn cả phần lớn lúc dùng đan dược, d.ư.ợ.c lực trực tiếp tác dụng lên thần phách và cơ thể của nàng, một đường chiến đấu quyết liệt, ngay cả dấu hiệu mệt mỏi nàng cũng .

Tô Chước tha thứ cho con đường tiến hóa ngoài dự kiến của đóa hoa .

Khi trồng Phù Dao Hoa, nàng thường xuyên nhét đồ đất của đóa hoa , dù cũng đều là cướp từ trong bảo khố .

Nàng cũng rốt cuộc là thứ nào tác dụng.

Trên thực tế, cho dù là d.ư.ợ.c thảo cửu phẩm, cũng từng ăn ngon đến .

Phù Dao Hoa cảm động.

"Thật là vô lý, đuổi lâu như còn bỏ cuộc ?" Dư Kinh từ bỏ , đ.á.n.h mệt thì ngự kiếm chạy trốn, linh lực dùng hết thì trốn khôi phục một lát.

Chung quy những Ma thú đó nhắm Tô Chước, chỉ là tiện thể đuổi theo thôi.

"Đã mấy trăm dặm ."

"Không cùng một đám Ma thú." Biên Xương ngự kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, dùng linh quyết đ.á.n.h nổ một con Ma thú, bay cao lên một chút: "Xem đóa hoa thật sự là đồ ."

 

Loading...