Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 301: Trở thành món đồ chơi

Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:42:58
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chước thoát khỏi vòng vây, bước chân trở nên thong thả hơn.

Nàng dừng , cảm giác theo dõi chằm chằm trong bóng tối tạm thời biến mất, cũng Ma tộc nào đột nhiên xuất hiện nữa.

Gần giống như những đây, Ma tộc đến truy sát đều theo từng nhóm, cảm giác các thế lực cách xa, thông tin cũng chắc thông suốt.

Tiểu Kiếm hỏi: "Tằng Tiêu kiếm còn về?"

Tô Chước: "Nó đang câu cá... g.i.ế.c nốt đám Ma tộc còn ."

Không lâu , Tằng Tiêu kiếm xâu một đống đầu của Ma tộc trở về.

"Ôi chao ngoan quá, tự g.i.ế.c ma cơ đấy." Tô Chước , thu đống đầu Ma tộc , tuy rằng đáng giá bằng Ma tộc bảng treo thưởng, nhưng với thực lực của đám Ma tộc vẫn đáng giá một lượng chiến công nhất định, lúc rảnh rỗi nàng cũng sẽ nhặt.

Tằng Tiêu kiếm trực tiếp vỏ, mà điên cuồng vẩy m.á.u lưỡi kiếm: "Ọe..."

Có phần ưa sạch sẽ, nhưng đáng kể.

Tô Chước thấy tội, dùng linh lực giúp nó rửa sạch.

Tằng Tiêu kiếm hài lòng, lượn vòng quanh Tô Chước: "Ta quả nhiên là trai nhất! !"

Tô Chước gật đầu: "Ừ ừ đúng."

Nhật Nguyệt kiếm: "..."

Cảm nhận hình như tiếng động, Tô Chước bước nhanh hơn.

Tiểu Tỳ Hưu ở ngay gần đó.

Sau khi đến Giới Vực thành, Tô Chước mới phát hiện từng hiểu lầm về thực lực của tiểu Tỳ Hưu.

Lúc ở thần tông, tiểu Tỳ Hưu yêu chiều, nuôi dưỡng như một con thú cưng của .

chỉ cần đủ tàn nhẫn, thì khả năng tự lập của tiểu Tỳ Hưu vẫn mạnh.

Tỳ Hưu là một loại thụy thú hiếm thế gian, quanh năm sống sự ảnh hưởng linh khí của Thú Thần Bia để lĩnh hội bia văn, chỉ cần yêu cầu nó c.h.é.m g.i.ế.c khắp nơi, ngoài ăn uống no say bình an trở về là vấn đề.

Dưới sự dẫn dắt của nó, những đồng hành thậm chí thể tìm nhiều thứ hơn.

Ăn hết, căn bản là ăn hết.

Tô Chước còn thấy bóng dáng đồng bạn, một con Tỳ Hưu lông xù nhào lòng nàng, suýt chút nữa khiến nàng vấp ngã.

Lại nặng hơn .

Mắt tiểu Tỳ Hưu sáng long lanh nàng: "Oa oa." Muốn về ngủ.

Tô Chước nghĩ đến Tằng Tiêu kiếm độc lập tự chủ, đối mặt với tiểu Tỳ Hưu giả vờ yếu đuối bất lực thì cứng rắn hơn một chút: "Ngươi Thần Thú Đế thuật ? Sao thấy ngươi dùng thứ hai?"

"..."

Vẻ mặt tiểu Tỳ Hưu mờ mịt, như chuyện gì lật bụng lên, bộ dạng cam nguyện trở thành món đồ chơi cũng đ.á.n.h .

Tô Chước bất đắc dĩ xoa nó hai cái, để nó về gian.

Tô Chước chán nản bước nhanh hơn: "Haizz."

Không nuông chiều, nhất định .

Linh quang ở xa xa nổ tung, bụi đất mù mịt.

Quân truy binh bám theo lên sườn núi.

Một lão giả áo đen mặt đám Lạc Tùy Thủy, thấy Tô Chước đến, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn.

"Các ngươi đến đủ ."

Tô Chước hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? Hai mươi?"

Lão giả: "... Lão phu năm nay hơn năm trăm tuổi ."

Tô Chước hiểu rõ, đây là đầu tiên gặp tiền sống.

"Ta chỉ lấy một mạng trong các ngươi."

Lão nhân nheo mắt, lộ một chút tươi : “Chi bằng các ngươi thương lượng một chút, để một cho , bảo đảm những còn an rời khỏi lãnh thổ của thành thứ hai mươi tám."

Lạc Tùy Thủy lớn tiếng : "Sao ông thẳng là ông c.h.ế.t ?"

Ánh mắt lão giả âm trầm hơn một chút, nhưng hề tức giận: "Cái gọi là nghĩa khí mà nhân tộc các ngươi rốt cuộc cũng chỉ là thứ hư vô mờ ảo, nghĩa khí tuy , nhưng mạng chỉ một, nơi là Giới Vực thành, ngươi cho rằng vì ngươi mặt đến nhanh g.i.ế.c ngươi nhanh hơn?"

"Nằm trong trận pháp, các ngươi thể dịch chuyển, nhưng cường giả nhân tộc ở thành lân cận tuyệt đối sẽ nhận bất kỳ tin tức nào."

Lạc Tùy Thủy về phía xa, cảm thấy điều gì đó: "Có trận pháp."

Lão giả đảo mắt bọn họ một lượt, ánh mắt dừng Tô Chước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-301-tro-thanh-mon-do-choi.html.]

Ông nhiều tin tức hơn những khác một chút, nữ tử sinh hoạt cùng với nhân tộc, tuy đến từ Thượng giới, nhưng bối cảnh Thượng giới.

Thấy vẻ mặt bọn họ hề đổi, lão giả đột nhiên tay, bắt lấy Tô Chước.

Cùng lúc đó, Tô Chước rút kiếm, kiếm vung lên tạo thành một luồng ánh sáng chói mắt, mạnh mẽ va chạm với ma khí.

Do ảnh hưởng khi hai đối kháng, nàng đẩy lùi về phía .

Lão giả chỉ thu tay , giống như đối mặt với một con mồi lời, dụ dỗ từng bước: "Ngoan ngoãn chịu trói , để bắt sống, kết cục của ngươi sẽ hơn một chút..."

Ông bước một bước, lập tức đến mặt Tô Chước.

Kiếm của Lạc Tùy Thủy theo sát bóng dáng ông , lão giả mặt , vẻ mặt mất kiên nhẫn, một chưởng đỡ lấy trường kiếm.

"Ngoan cố chống cự..."

Mọi đồng thời tay, linh khí hỗn loạn đ.á.n.h về phía ông .

Bị vây trong vòng vây của tu sĩ, dù là lão giả Ma tộc thực lực cao siêu, cũng khó tránh khỏi cản trở trong chốc lát.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông đuổi kịp bóng dáng Tô Chước, trong lòng dự định, lạnh một tiếng.

Một chưởng hướng về phía Tô Chước.

Ầm!

Binh lính Ma tộc về phía , thấy cuộc chiến nơi đây còn lo lắng, thì một bóng bay ngược ngoài.

Lão giả Ma tộc đập xuống đất, đá vụn văng tung tóe!

"Đậu má, cái quái gì ?" Dư Kinh vội vàng thu kiếm, ngay lập tức cũng ngơ ngác, chằm chằm Ma tộc áo đen đang mặt đất, Tô Chước như quái vật.

Tô Chước cũng chằm chằm lão giả , ông giãy giụa dậy, hết đến khác tự quật xuống đất, ngừng thổ huyết.

"Đây là quái vật gì ?"

Mặt lão giả Ma tộc dính đầy máu, ngay cả m.á.u của lão cũng sắp phun hết.

Đồng tộc của ông đều lui về phía , nơi chỉ tu vi của ông thể đàn áp mấy vị nhân tộc, ngay cả ông cũng trúng tà, những ma binh còn cũng chỉ thể là vật hi sinh.

Trong bóng tối, ánh mắt dò xét về phía chấn động, biến mất.

Không chọc nổi.

Thật sự là chọc nổi.

Tiểu thú hồn hiện , cứ như mà quật c.h.ế.t Ma tộc, cảnh tượng trong mắt ngoài quả thật tà môn.

Tô Chước im lặng một lát, sang bên cạnh: "Không tính là vi phạm quy tắc chứ?"

Vẻ mặt Lạc Tùy Thủy quái dị, chớp mắt mấy cái mới hồi thần: "Hả?"

Biên Xương chậm chạp đáp: "Không tính, tính."

"Vậy chúng thôi." Tô Chước .

Dưới ánh mắt của đám Ma tộc, bọn họ nghênh ngang rời .

Rời khỏi tầm mắt của Ma tộc, Tiểu thú hồn mới hiện , vai Tô Chước ngó đông ngó tây.

Nhìn vẻ mặt Tiểu thú hồn vô tội đáng thương, đầu tiên Lạc Tùy Thủy thấy chút hoài nghi nhân sinh, lẩm bẩm: "Vậy đây chúng liều mạng g.i.ế.c chóc là vì cái gì?"

"Để rèn luyện bản ."

Tô Chước nghĩ như , khác nghĩ thế nào thì nàng .

Lạc Tùy Thủy im lặng một lát: "Rèn luyện đến mức nửa sống nửa c.h.ế.t? Ngươi cảm thấy gọi tổ tông là vì ?"

Tô Chước ngoài ý : "... Thì ?"

Dư Kinh một kiếm c.h.é.m bay cành cây chắn mặt, suýt chút nữa thì nước mắt của nam nhi cũng rơi: "Chúng thật sự là cuộc thi lưu đày đến cái nơi quỷ quái mà!"

Hắn thật sự tự nguyện!

Thu Vũ Miên Miên

Biểu tình của Biên Xương và Quan Quảng Lục đều ủ rũ.

Cái tông môn lụn bại nào để tiểu bối mang theo thần thú hồn chạy khắp nơi, còn là hồn mạnh như !

Cái còn thể là rèn luyện ?

... Hơn nữa Tô Chước mà còn dùng đến!

Nếu đổi là bọn họ, từ khi truy sát đem thần thú hồn để uy h.i.ế.p , còn cần nhịn đến bây giờ ?

Sớm nàng bảo bối, thì bọn họ cần cố gắng !

 

Loading...