Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 289: Phù Dao hoa

Cập nhật lúc: 2025-10-14 11:27:36
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Chước phân thần thức để dò xét, chỉ thể đảm bảo xung quanh Ma thú đến gần.

Trước mắt nàng là tường thành rộng lớn, cao ngất.

Tên rơi như mưa!

Nàng tung nhảy lên, mũi chân khẽ điểm, xuyên qua giữa đám mũi tên  hỗn loạn và ma binh, nhanh vượt qua tường thành.

Thu Vũ Miên Miên

Khi chạy trốn trăm dặm, xung quanh là cỏ cây um tùm.

Biên Xương cuối cùng cũng lên tiếng: "Không chạy nữa..."

Dư Kinh trực tiếp dựa gốc cây, ngửa đầu điều hòa hô hấp: "Một Kiếm Tu như dùng chân để chạy trốn."

"Nếu ngươi tiếc linh khí thì thể ngự kiếm." Quan Quảng Lục hừ một tiếng.

Lạc Tùy Thủy thở phào một , : "Giữ cái mạng là lắm , nhỡ Ma quân tiếc trả giá mà động thủ thì ."

Nàng với vẻ thoải mái, như thể đang đùa giỡn.

Dường như ai ở đó coi lời là thật.

Lúc Tô Chước mới phát hiện tay ướt đẫm, là ma huyết nhớp nháp.

Linh lực tay nàng khẽ chớp động, lau vết m.á.u ban chỉ.

...

Đệ Thập Lục thành.

Ma khí âm u, một trung niên quỳ rạp động phủ: "Ma quân đại nhân, ngài cứ thế bỏ qua cho bọn chúng , thuộc hạ thật sự cảm thấy đáng cho ngài!"

Người trung niên dường như nhận tin tức gì đó, ánh mắt đầy vẻ cam lòng.

Dụ địch sâu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nhóm tiểu bối Đệ Thập Lục thành như chỗ , thậm chí hành động cực kỳ ngông cuồng.

Đã còn phá cả ma trận, cướp ít bảo vật mà coi trọng.

Đó là công sản của thành, càng là tư sản của !

"Ma quân, bọn chúng quá kiêu ngạo, chí bảo phá trận nhất định là truyền thừa bình thường, nếu Ma tộc bảo vật đó và giao cho Ma cung, đó chính là một công lao to lớn! Thuộc hạ từng bảo vật như tồn tại, e rằng liên quan đến truyền thừa đạo tắc bí ẩn nhất của Nhân tộc."

"Mấy tuổi còn nhỏ mà tu vi thâm sâu, truyền thừa trân quý hiếm , chừng một trong chúng còn quý hơn tất cả lũ sâu kiến giam trong Đệ Cửu thành."

"Thậm chí bọn chúng còn g.i.ế.c cả Thiên Ma, mấy Thiên Ma đều bọn chúng sát hại!"

Ma tộc trung niên xong, suýt chút nữa bản kích động luôn.

Giống như trong lòng thật sự đầy căm phẫn .

Không âm thanh đáp .

Sâu trong động phủ, đến lúc một hồn ảnh mới biến mất.

Ma quân ngay ngắn bảo tọa, sắc mặt khó coi.

Tiếng thở dài than vãn bên ngoài liên tục truyền đến.

Tâm trạng Ma quân , búng ngón tay b.ắ.n một luồng ma khí.

Trước động phủ, con ngươi của thành chủ dáng vẻ trung niên chấn động, thể bỗng nhiên tan biến.

Chỉ đơn giản như !

Ma quân híp mắt, nghĩ đến việc thể g.i.ế.c mấy tiểu bối Nhân tộc , tâm cảnh suýt chút nữa phát sinh biến cố.

Những Nhân tộc rõ ràng là chỗ dựa!

ma căm ghét mà!

Sau khi Ma tộc c.h.ế.t, hồn phách còn tồn tại, Ma tộc vẫn ủng hộ hậu bối hành sự ngông cuồng, nhưng sẽ đại năng chủ động phân hồn phách bảo vệ tiểu bối.

Một cao thủ thể nghiền ép còn phân hồn bảo vệ tiểu bối, cần thiết ?

Trong lòng Ma quân còn sợ hãi, vung tay áo mở cảnh tượng của một tiểu thế giới, trong đó ma khí ngập tràn, cỏ cây tươi .

Hắn chăm chú chằm chằm vườn dược, nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, bản quân còn mấy đóa hơn!"

Tô Chước đoán Lạc Tùy Thủy kế hoạch dự phòng, nhưng cụ thể là gì thì tạm thời nàng cơ hội thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-289-phu-dao-hoa.html.]

Lần suýt chút nữa Ma quân tay, nàng mơ hồ cảm nhận xuất hiện một chút uy áp linh khí thuộc về bọn họ, lẽ là bạn chứ thù.

, cuối cùng tay là một tiền bối trong truyền thừa của Diệt Chiến Tông.

Khi hư hồn của vị tiền bối rời , mấy luồng uy áp đang sục sôi biến mất.

Sau khi dạo một vòng quanh phủ Ma quân, vị tiền bối còn mang theo lễ vật của Ma quân trở về.

Nói là lễ vật, hẳn là cưỡng đoạt mới đúng.

Ma quân sẽ nỡ lấy Phù Dao hoa cửu phẩm lễ vật.

Phù Dao hoa thất phẩm thể đặt trong bảo khố của thành, như một vật trao đổi.

Còn Phù Dao hoa cửu phẩm thì khác.

Đây chỉ đơn thuần là d.ư.ợ.c thảo thích hợp cho việc tu luyện của con , mà trong Ma tộc cũng xem là chí bảo.

Nếu nuôi dưỡng Hoa Linh, thậm chí thể sinh Phù Dao quả, công dụng sẽ càng kỳ diệu hơn, còn thể biến đổi theo đặc tính của Hoa Linh.

Phải mất mấy ngàn năm mới trồng một đóa Phù Dao hoa cửu phẩm, Phù Dao quả chỉ để một năm, so với thì quả thực Phù Dao quả chỉ là một món quà miễn phí.

Quá trình trốn thoát khỏi Đệ Thập Lục thành thể coi là là nguy hiểm, nhưng đặt trong cảnh của Giới Vực thành cũng chỉ là chuyện bình thường.

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cả nhóm dừng nữa.

Họ liên tục chạy mấy trăm dặm, đến khi tới linh huyệt đầu tiên, thì bọn họ mới dừng nghỉ ngơi.

Đằng mấy Lạc Tùy Thủy đều chút thế lực, nếu thì họ thể tìm linh huyệt ở gần đây và sử dụng dễ dàng như .

Đến sự che chở của trận pháp phòng ngự.

Mấy vị thiếu niên cuối cùng cũng thả lỏng, thì chữa thương, thì tu luyện.

Khi bước linh huyệt của tiền bối để , Dư Kinh khỏi Tô Chước thêm một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác ưu việt thể thành lời.

Bọn họ ngại Lạc Tùy Thủy nâng đỡ và chăm sóc một tiểu cô nương.

Tô Chước thực sự là một thiên tài, nhưng đúng là nàng chỗ dựa từ Thượng giới.

Lạc Tùy Thủy suy nghĩ của , nhớ tới uy áp đó trong Đệ Thập Lục thành, ánh mắt chút thâm ý.

Nàng chỉ cảm thấy, Dư Kinh càng phục, thì khi buộc nhận sự thật sẽ càng cảm thấy t.h.ả.m hại, chỉ thể c.ắ.n răng nuốt ngược nỗi đau trong.

Còn bằng như Quan Quảng Lục, chuyện liên quan đến thì thèm để ý.

Tô Chước ăn Phù Dao hoa thất phẩm lấy trong bảo khố.

Phù Dao hoa mang theo hương khí riêng, ăn cũng vị gì kỳ lạ.

Khi đóa hoa miệng thì chuyển hóa thành linh lực, Tô Chước lập tức cảm nhận linh lực đó tràn kinh mạch, êm ái nhưng nhanh.

Tâm niệm nàng động, ý thức chìm truyền thừa.

Trong khoảnh khắc , dù ai bảo vệ cho nàng, cũng ai thể quấy rầy việc tu luyện của nàng.

Ma quân ở đây cũng .

Người bên ngoài còn nhận điểm .

Dư Kinh tốc độ linh lực tràn về phía nàng, cổ họng khô khốc: "Đây thật sự là đầu tiên nàng dùng linh thảo như Phù Dao hoa ?"

"Nếu thì ." Lạc Tùy Thủy liếc một cái: "Đừng tưởng rằng chỉ Thượng giới mới tu luyện , ngươi cứ luyện kiếm của ngươi, nàng tài năng thì liên quan gì đến ngươi?"

Dư Kinh khoanh chân mặt đất, mắt chằm chằm vỏ kiếm của , đạo lý thì hiểu, nhưng là một Kiếm Tu… đối diện với Tô Chước mà thể bình tĩnh thì cũng là điều bình thường.

Mười bốn tuổi đạt Kiếm Thông Thiên Địa!

Không chỉ Kiếm đạo dọa , mà nàng còn trình độ tu luyện như yêu nghiệt.

Bất kỳ ai chút cầu tiến trong tu luyện, đều sẽ quá phụ thuộc vật ngoài , huống chi nàng là một thiên tài thật sự.

Việc nhanh chóng nâng cao tu vi, trong mắt hiểu về tu luyện thì đó là chuyện , cơ duyên như rơi tay những thiên tài khổ luyện từ nhỏ, thì coi là một bài toán khó, cần cân nhắc lợi hại mà lựa chọn.

Quan Quảng Lục tự nhận là Đao Tu duy nhất ở đây, thể lý trí đối mặt với vị Kiếm Tu cấp bậc yêu nghiệt : "Ít nhất trong vòng năm năm qua, nàng từng dựa dùng t.h.u.ố.c để nâng cao tu vi, nếu kinh mạch của nàng sẽ chịu nổi d.ư.ợ.c tính của Phù Dao hoa."

"Ở độ tuổi , cảnh giới , rốt cuộc là từ nơi nào bồi dưỡng ." Biên Xương càng nghĩ càng thấy kinh hãi.

Dư Kinh trừng lớn mắt, về phía Lạc Tùy Thủy.

Lạc Tùy Thủy thở dài: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, một tiểu dọa thành như , các ngươi thấy hổ ."

 

Loading...