Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 277: Vung kiếm ba vạn lần
Cập nhật lúc: 2025-10-07 11:02:04
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước khoan dung gật đầu: “Đương nhiên .”
Ngụy Cô Ảnh: “Ta sẽ áp chế tu vi.”
Tô Chước: “Không cần , tu luyện võ mạch, nếu ngươi áp chế thì công bằng.”
Ngụy Cô Ảnh: “…”
Không , ngươi thật sự nghĩ ngươi mạnh hơn ?
Đừng là ức hiếp, việc Ngụy Cô Ảnh đích đến tỉ thí với Tô Chước, trong mắt nhiều chính là ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.
bản Ngụy Cô Ảnh, trong mắt ngoài luôn ngạo mạn tự phụ, từng xem thường Tô Chước.
Lý do thứ nhất, từng giao đấu với tử của Đệ Cửu Vực, rõ sự lợi hại của bọn họ, mà Tô Chước cũng xuất từ đó, sư phụ là Lạc Thương Sơn.
Lý do thứ hai, sư phụ bảo tới đây, rõ là để “mài bớt nhuệ khí của ”.
Có những điều kiện , tuy Tô Chước mạnh ở , cũng nghĩ sẽ thua, nhưng tuyệt đối dám khinh địch.
Một lát , tay Ngụy Cô Ảnh đặt lên chuôi kiếm, : “Ta một chiêu Bạt kiếm thuật.”
Tô Chước nhắc nhở: “Nói chiêu thì .”
Lông mày Ngụy Cô Ảnh khẽ nhướng, chút bực : “Ta !”
Nếu sợ thật sự thành ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, cũng chẳng cần nhắc nhở gì.
…
Trên nóc Tàng Kinh Các, gió gào thét.
“Gửi một đứa nhỏ thế đến Giới Vực thành, nỡ lòng .”
Nhiếp Đức Hải : “Thiên tư như , ở trong tông môn chẳng hơn ? Nhất định đưa đến Giới Vực thành liều mạng ? Không xảy chuyện thì may, nếu xảy thì mất mạng thật đấy. Thiên tài thứ rải đầy núi mà thể tùy tiện nhặt , sư .”
Lạc Thương Sơn lười , nhiều tử như đều , thiếu một cũng chẳng . Hơn nữa, những tử tiếc mạng đều sống sót trở về, tiểu đồ dù ở Giới Vực thành tiến bộ gì, cũng sẽ giữ mạng.
Giang Thanh liếc mắt ngoài cửa sổ: “Đừng khuyên nữa, tiểu đồ của là tự nguyện .”
“Mạch truyền thừa, mạch truyền thừa mà.”
Nhiếp Đức Hải thở dài cảm thán: “Năm xưa Giới Vực thành, đến giờ nghĩ vẫn thấy tiếc, nhưng nếu năm đó thì giờ lẽ c.h.ế.t , hôm nay uống với nữa, mà là cúng mộ cho luôn đấy.”
Lạc Thương Sơn cuối cùng cũng mở miệng: “Huynh quý mạng thế, c.h.ế.t nổi.”
Nhiếp Đức Hải thở dài thườn thượt: “Dù cũng thiên tài như , sống c.h.ế.t như ăn cơm uống nước. Năm đó luyện kiếm hồn, g.i.ế.c cũng chẳng gọn gàng, khỏi cửa còn dè chừng nhắm tới… Giờ nghĩ , thật sự là chuyện của nhiều năm .”
Giang Thanh nhịn : “Năm đó đ.á.n.h cho lão Lạc hoài nghi nhân sinh chẳng ?”
Lạc Thương Sơn: “…”
Nhiếp Đức Hải: “Sư lớn hơn vài tuổi là chuyện bình thường, đó chẳng đ.á.n.h nữa ?”
“Là đ.á.n.h .” Lạc Thương Sơn như mỉa mai, sửa đúng : “Đánh thì chịu đ.á.n.h nữa, đúng là lớn hơn vài tuổi thật.”
Nhiếp Đức Hải vẫn giữ nguyên nụ , đổi chủ đề: “Nếu tiểu đồ của địch tôn nhi của , thì thể đến Giới Vực thành .”
Ông nghiêm mặt : “Không cố tình gây khó dễ, mà là danh ngạch hạn. Nếu con bé thua Ngụy Cô Ảnh, cũng là chuyện .”
“Đám Ma tộc, Ma thú đó, tay g.i.ế.c còn tàn nhẫn hơn Ngụy Cô Ảnh nhiều.”
Giang Thanh: “Sao ngươi con bé tàn nhẫn? Đệ tử của lão Lạc mà tàn nhẫn thì mới lạ…”
“Thời gian luyện kiếm vẫn còn ở đó.”
Nhiếp Đức Hải : “Cảnh giới thể dựa ngộ tính, nhưng kinh nghiệm xuất kiếm, nếu thời gian rèn giũa thì vẫn là đủ. Để một đứa nhỏ như chiến trường, các ngươi cũng thật là…”
Giang Thanh : “Ma tộc mười tuổi là thể lên Giới Vực thành .”
“Ma tộc thì mong con cháu c.h.ế.t sớm, c.h.ế.t càng nhiều càng , giống ?” Nhiếp Đức Hải cũng bất lực: “Thiên Ma sinh tương đương với Tiên Thiên cảnh, mười tuổi thể tu luyện đến ? Bọn chúng cũng để Thiên Ma mới sinh đối đầu với Nhân tộc.”
Lạc Thương Sơn cũng phủ nhận: “Dù giống, nhưng bọn họ sẽ trực tiếp đối mặt với Ma tộc, Thiên Ma sẽ nương tay .”
…
Trên Đài Luận Kiếm ở Kiếm Phong, gió im tiếng lặng.
Tô Chước rõ Ngụy Cô Ảnh đối thủ dễ đối phó, cảm giác càng rõ ràng khoảnh khắc đối phương rút kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-277-vung-kiem-ba-van-lan.html.]
Bãi đất bên cạnh Đài Luận Kiếm lớn, xa nhất cũng chỉ kéo dài vài chục mét, chỉ đủ để thi triển vài bước pháp, cũng chẳng nhiều ý nghĩa.
Huống hồ, ý niệm trong chiêu kiếm của đối phương tập trung nàng, căn bản chỗ để né tránh.
Kiếm quang lóe lên, Tô Chước thuận thế rút kiếm.
Trường kiếm khỏi vỏ lập tức va chạm trực diện với chiêu kiếm, linh khí bùng phát.
Ầm!
Kiếm Ý xung quanh càng thêm cuồng loạn.
Trong mắt nhiều trưởng lão, cảnh tượng quả là nghịch ngợm vô độ.
Vô Minh Kiếm Phong xưa nay luôn là khu vực trọng yếu các đại năng chú ý, những trưởng lão quyền lên tiếng thì gì, còn những ý kiến cũng mở miệng.
Một trưởng lão thấy tử phân tâm bởi cuộc chiến Kiếm Phong cũng ngăn cản.
Trận tỷ thí chỉ rơi tầm mắt của các tiểu tử, mà đối với những tử lớn tuổi hơn cũng là một sự chấn động.
Gia nhập tông môn lâu, dần lười biếng trong việc tu luyện, dù tu vi của họ cũng đủ để ngạo thị thế gian bên ngoài.
Thấy một thiên tài hiếm gặp mặt, dù thể tạo động lực lâu dài, cũng thể thúc đẩy họ cố gắng thêm một đoạn thời gian.
Trên Kiếm Phong, để tránh gây đại họa, chiêu kiếm của hai đều phần thu liễm. Ngay cả Ngụy Cô Ảnh cũng vì từng bắt xuống núi mà phần e dè.
Sau vài giao đấu, thắng bại trong mắt nhiều tử vẫn rõ ràng.
Chỉ còn sự chấn động.
Tô Chước luyện đao thể nghiền ép họ thì thôi, luyện kiếm cũng thể, thậm chí còn đấu ngang ngửa với Ngụy Cô Ảnh.
Ngụy Cô Ảnh thì lạc quan như họ. Nếu đây chỉ là miễn cưỡng coi trọng Tô Chước, thì bây giờ là bắt buộc coi trọng.
Hắn phát hiện … thể thắng.
Không đè ép, nhưng cũng thể chiến thắng.
Kiếm pháp của luôn thuần túy, cho dù tình hình vượt ngoài dự đoán, vẫn phân tâm, cần suy nghĩ nhiều mà đổi sang một bộ kiếm chiêu khác.
Sát khí lan tỏa, hòa Kiếm Ý đầy trời, càng trở nên đáng sợ.
Tô Chước lấy bất ngờ, nàng thấy Sát Tiên kiếm trong tay Ngụy Cô Ảnh.
Dù là cùng một kiếm pháp, nhưng Kiếm Ý của đối phương ngập tràn sát niệm cứng đầu, chắc thật sự lấy mạng nàng, nhưng sát khí trong đó thì từng d.a.o động.
Bởi trong mắt , chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t mới là chiến thắng tuyệt đối thể đảo ngược.
Tô Chước dùng qua Sát Tiên kiếm vô trong Thí Luyện Cốc, và cũng phá ít .
Cổ tay nàng khẽ động, mũi kiếm của Nhật Nguyệt kiếm lập tức lệch hướng.
Đồng tử Ngụy Cô Ảnh co .
Cũng là Sát Tiên kiếm.
giống .
Bên trong đó pha trộn thứ mà trong thời gian ngắn thể lĩnh ngộ nổi.
Trường kiếm đ.â.m n.g.ự.c nửa tấc, Kiếm Ý thu . Đây là hiếm hoi Ngụy Cô Ảnh ý niệm " c.h.ế.t thôi", bởi chỉ cần đối phương thật sự tay, c.h.ế.t .
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước nhíu mày, phần hài lòng: “Đánh mà mặc giáp .”
Nếu giáp hộ , thì phá hỏng "điểm đến là dừng" mà nàng thiết kế.
Ngụy Cô Ảnh câu bất ngờ nghẹn, cảm thấy nên tiếp lời thế nào.
“Mỗi ngày vung kiếm ba vạn .” Hắn lấy tinh thần, : “Ngươi từng đến Kiếm nhai, dù từng đến cũng chắc chắn hiếm, vì từng gặp ngươi.”
Thế mà thua ngươi.
“Đây gọi là thiên tài ?”
Ánh mắt đầy phức tạp.
Nếu lấy như thế chuẩn mực, thì việc sư phụ mài bớt nhuệ khí của quả thật thành công.
Tô Chước an ủi : “Vung kiếm ba vạn thử , năm vạn cũng từng , chỉ là ai thấy.”