Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 275: Kiếm Phong

Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:13:58
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở nhiều tông môn hàng đầu, việc để các tử trẻ tuổi đến Giới Vực thành gần như là chuyện tưởng. Kẻ tu vi yếu cũng vô ích, mà để thiên tài tu vi mạnh chịu c.h.ế.t thì chẳng ai nỡ lòng.

Số suất mà các đại giới phép cử đến Giới Vực Thành là hạn, thần tông cũng chẳng bao nhiêu.

Những quy tắc hề công khai, mà Tô Chước cũng rõ.

Nàng chỉ , yêu cầu duy nhất của sư phụ, là để nàng ở Vô Minh Kiếm Phong một tháng.

Trong một tháng đó, nàng cần thành những khóa học còn dang dở trong lịch môn phái, chỉ cần cố gắng tìm hiểu về Ma tộc – tộc biến mất khỏi tầm mắt Nhân giới từ lâu – để thể tự bảo vệ bản .

“Vẫn là sách.”

Tô Chước bước lên bậc đá phủ sương sớm dẫn đến Kiếm Phong, ánh mắt cụp xuống, trong lòng âm thầm thở dài.

Ánh sáng ban mai dịu nhẹ, bóng luyện kiếm lác đác bên vách đá, kiếm khí tung hoành, Kiếm Ý mạnh hơn thì lập tức tiêu tan, cả khung cảnh tràn đầy sức sống.

Càng đến gần Kiếm Phong, uy áp hùng hậu càng đè nặng. Tô Chước mang theo Nhật Nguyệt kiếm lên núi, ngọc phù đeo bên hông ánh lên ánh sáng dịu nhẹ.

Khi bước đại trận kiềm chế Kiếm Ý của Kiếm Phong, ngọc phù của nàng khẽ rung lên.

Tô Chước thu hồi ánh mắt, tiếp tục các tử luyện kiếm nữa.

Mà những tử đó chú ý đến nàng.

“Có tử lên Kiếm Phong kìa!”

“Ngạc nhiên cái gì, lên Kiếm Phong thì ?”

“Ngươi xem là ai ?”

“Ai… trời ơi, quý nhân hiếm thấy nha!”

“Tô sư tỷ còn cần lấy kiếm nữa ? Tỷ mang lưng là Nhật Nguyệt kiếm đấy!”

“Chẳng lẽ tỷ còn định lấy thêm một thanh Thần kiếm nữa?”

“Thần kiếm kiêu ngạo lắm, Nhật Nguyệt kiếm thì chúng sẽ xuất hiện . Hơn nữa, bao nhiêu năm ai rút Thần kiếm .”

“Ta thật nhé, chắc Tô sư tỷ là lên núi để rèn luyện Kiếm Ý đấy!”

“…”

Trên Vô Minh Kiếm Phong kiếm cổ của tiền nhân để , lưu đỉnh núi để lĩnh ngộ công pháp, Kiếm Ý cũng là cơ duyên hiếm . Chỉ là với tu tiên giả thì vô cùng khó chịu.

Trừ khi lòng cầu kiếm, bình thường chẳng ai , ai thể lưu đó rèn luyện Kiếm đạo đều là khổ tu trong hàng Kiếm Tu.

Vừa bước đại trận, Tô Chước lập tức cảm nhận luồng sắc bén ập thẳng mặt.

Cảnh tượng mắt chẳng khác gì một ngọn núi bình thường, bề ngoài thấy một thanh kiếm nào, chỉ Kiếm Ý vô tận đang tỏa .

Phần lớn tử khi mới Kiếm Phong đều hăng hái nhiệt huyết, nhưng thực tế chẳng thể xa áp lực Kiếm Ý, rút một thanh kiếm là mãn nguyện. Những thanh kiếm Kiếm Phong trải qua nhiều năm Kiếm Ý luyện, hơn hẳn những thanh kiếm mới rèn.

Xung quanh Kiếm Phong là các đỉnh núi hiểm trở, vách đá dựng , Kiếm Ý nối tận trời đất, khiến bao thế hệ Kiếm Tu yêu hận, giày vò bao nhiêu , mà thứ họ cảm nhận chỉ là dư uy của Kiếm Phong.

Tô Chước mang theo Nhật Nguyệt kiếm lên núi, Kiếm Ý tỏ vô cùng thiện với nàng.

Thế nhưng ai cũng chịu nổi sự thiện đó, chẳng mấy chốc, linh lực quanh nàng bắt đầu d.a.o động, nhằm tránh Kiếm Ý vô hình tổn thương.

“Trước đây ngươi ở ?” Nàng hỏi Kiếm Linh.

Tiểu Kiếm đắc ý: “Rất cao.”

Tô Chước gật đầu, tiếp tục bước lên bậc đá, Kiếm Ý càng lúc càng nặng, bước chân nàng tuy chậm nhưng đến mức khó khăn.

Trên Kiếm Phong, Kiếm Ý hiện diện khắp nơi. Các tử cầu khẩn Kiếm Linh hiện , chắc phản hồi, nhưng nếu ai dám chiếm địa bàn mà Kiếm Linh định sẵn mà chịu rời , thì thể nào cũng chúng nổi giận c.h.é.m cho, chứ đến chuyện nhận chủ.

Tô Chước cần tìm một vị trí thích hợp để bế quan tu luyện, nếu dừng chân ở vị trí quá thấp thì dễ khác ngang qua, nhưng nơi mà Nhật Nguyệt kiếm từng dừng chân, trong trăm năm qua chỉ vài từng đặt chân tới.

Không phóng Kiếm Ý, chỉ nhờ linh khí, Tô Chước mấy trăm bậc đá.

Những Kiếm Ý hỗn loạn phức tạp , Tô Chước thể nhận một phần. Trước trong Thí Luyện Cốc nàng từng ngày đêm khổ luyện, từng nhiều kiếm phổ xuất sắc mà tông môn cất giữ.

Linh áp ngọn núi nặng, với khả năng thích ứng của nàng thì áp lực đáng kể.

Khi đến lưng chừng núi, Tô Chước để ý thấy một ngã rẽ bậc đá dẫn tới một cái lầu nghỉ – đình nghỉ mát.

Tấm biển đình ba chữ , đất trống đình rõ ràng lâu lui tới, nhưng nhờ Kiếm Ý còn sót quét sạch nên dính nổi một chiếc lá rụng nào, nền đá vuông vức rộng mấy chục mét sạch bóng.

Khi Tô Chước bước lên vị trí cao hơn đình, Kiếm Ý đột nhiên khống chế nổi, bắt đầu tỏa từ nàng.

Tiếng lá cây xào xạc.

Kiếm Ý xuất hiện khiến áp lực xung quanh càng lớn, nhưng bước chân nàng nhẹ nhàng hơn.

Nhờ Nhật Nguyệt kiếm dẫn đường, Tô Chước tìm một động phủ bỏ hoang để tạm thời tu luyện.

Nàng đặt Nhật Nguyệt kiếm xuống, lấy thanh Tằng Tiêu kiếm đặt bên cạnh, Thần kiếm sự xâm lấn của Kiếm Ý phát tiếng ngân vang trong trẻo.

Tô Chước nhanh tay ấn nó xuống: “Không ngoài đ.á.n.h .”

Tằng Tiêu kiếm: “Kiếm nhiều thế , tại đánh?”

Tô Chước điềm tĩnh: “Vì sẽ đuổi xuống núi, mà ngươi cũng cơ hội Kiếm Ý rèn luyện .”

Tằng Tiêu kiếm: “… Được .”

Muốn Kiếm Phong cho phép, nếu từng lấy kiếm thì cơ hội nữa là thấp.

Tô Chước lấy mấy cuốn sách dày như gạch, về phía Nhật Nguyệt kiếm, chân thành : “Tiểu Kiếm, giúp nhé.”

Tiểu Kiếm: “…”

Tằng Tiêu kiếm: “?”

Tô Chước phát hiện Tằng Tiêu kiếm đang run, hỏi: “Ngươi ?”

Tằng Tiêu kiếm lập tức từ chối: “Không, , chỉ đ.á.n.h .”

Tiểu Kiếm quên mất là vốn sách, lạnh lùng nhạo: “Dốt nát.”

Tằng Tiêu kiếm: “Ta là kiếm, chữ gì!”

Tô Chước cảm khái: “May mà Tiểu Kiếm .”

Chẳng bao lâu, Tằng Tiêu kiếm Tiểu Kiếm sách đều đều thì rơi trầm mặc.

Kiếm Linh , đến kiếm chủ, Kiếm Tu bây giờ thật sự khổ ?

Trước như thế.

Hồi đó, Kiếm Tu còn thể g.i.ế.c chóc loạn xạ để chứng đạo, đ.á.n.h bại cường địch để đột phá, thất bại thì c.h.ế.t là xong, ai từng chịu khổ học ngày học đêm thế chứ.

Khi Kiếm Ý hộ thể phóng , Tô Chước đồng thời cảm nhận Kiếm Ý vốn Kiếm Phong.

Khác với của địch nhân, Kiếm Ý do kiếm của tiền nhân để tuy sắc bén nhưng sát ý, giống như một dạng truyền thừa công khai .

Kiếm Ý lượng lớn, một hai đạo thì chẳng ảnh hưởng gì đến thần thức tu tiên giả, nhưng khi thần thức quét qua là hàng trăm đạo đan xen, như ngọn gió hiện diện khắp nơi, tùy tiện một luồng cũng đủ gây áp lực lớn cho thần thức.

Thức hải của Tô Chước đắm chìm trong Kiếm Ý, còn một phần chú ý Tiểu Kiếm lẩm bẩm sách, thu thập kiến thức về các tộc trong Ma tộc.

“Ma tộc” là tên gọi chung, từ hệ thống công pháp đến sức mạnh sử dụng đều khác hẳn với vạn tộc phổ biến trong Nhân tộc.

Linh lực bao hàm vạn vật, còn ma linh thì công nhận là sức mạnh đối lập với linh lực.

Khi hai tộc còn phân tách, những Nhân tộc tu luyện linh lực thông, sẽ lựa chọn nhập ma, tưởng như mở lối riêng, nhưng thực chất đó là con đường cực đoan, hiếm ai sống sót.

Thế lực hai tộc thăng trầm đổi, hiện tại chỉ còn tranh chấp tại gian Giới Vực thành.

Nơi đó cũng là thử luyện địa do tổ tiên cố tình lưu .

Một khi bế quan thì thời gian còn rõ ràng, đến khi Tô Chước mở mắt nữa là vài ngày .

Nàng giơ tay gọi Tằng Tiêu kiếm đang lặng lẽ trườn đến cửa động , rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng lấp lánh.

Mũi kiếm cắm xuống nền đá im lặng một tiếng động, Tô Chước : “Dưới đất Kiếm Ý mạnh hơn, ngươi cứ rèn luyện ở đó .”

Đỡ hơn là lén ngoài đ.á.n.h .

Tằng Tiêu kiếm: “…”

Khi áp chế thanh kiếm đang ngứa ngáy đ.á.n.h , Tô Chước rút Nhật Nguyệt kiếm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-275-kiem-phong.html.]

Tiểu Kiếm: "Ta chôn! Nếu xuống đất, sẽ sống nổi!"

Tô Chước: "Ta cũng chẳng định chôn ngươi, dù gì ngươi cũng trốn ."

Nàng dậy luyện kiếm pháp, là bộ kiếm pháp mà Diệt Chiến Tông để , Kiếm Ý cuồn cuộn, tràn đầy sinh khí.

Không khí trong động phủ như ngưng đọng.

Các Kiếm Ý xung quanh đều kịp phản ứng .

"Đứa nhỏ tử bổn tông ? Sao từng thấy Kiếm Ý ?"

Mà bộ kiếm pháp cũng hàng tạp nham, thi triển Kiếm Ý vô cùng cường hãn.

Tô Chước luyện mấy lượt thu kiếm , giữa chân mày khẽ nhíu, vẻ mặt phần nghiêm trọng.

Thu Vũ Miên Miên

Nàng cúi đầu chiếc nhẫn tay, âm thầm lo lắng: “Không các tiền bối phát hiện mấy tháng nay hầu như chẳng tiến bộ gì . Nếu phát hiện, chắc hối hận vì truyền thừa cho mất.”

Tô Chước ngộ đạo từ truyền thừa của Diệt Chiến Tông, nhưng bao nhiêu rèn luyện, đạo tắc vẫn thể thực sự trưởng thành. Dù trong Kiếm chướng đạo tâm nàng càng vững vàng, tu vi tăng lên, nhưng Diệt Chiến đạo vẫn dậm chân tại chỗ.

Diệt Chiến đạo lấy chiến đấu nhập đạo, sát phạt nhập đạo, đạo tắc tăng trưởng thì nhờ sát khí và huyết khí, mà sát khí đến từ dị tộc, dị tộc càng mạnh, hiệu quả tăng trưởng càng rõ rệt.

Điều nghĩa, nếu tu luyện Diệt Chiến đạo, những cách luyện tập kiểu như đ.á.n.h với cái bóng trong trận pháp Thí Luyện Cốc, sống mãi với hồn thú trong bí cảnh đều vô dụng.

Chỉ thể tu luyện trong hiện thực.

Bởi , Tô Chước mới cân nhắc liều một chuyến đến Giới Vực thành.

Ma tộc rèn luyện hậu bối còn tàn khốc hơn Nhân tộc nhiều. Nếu Giới Vực thành nơi đều đến, thì chính là nơi đám Ma tộc kéo đến đông nhất. Ma tộc tiếc dùng hậu bối mồi, phần lớn các chủng tộc Ma thú càng hiếu sát.

Dưới tình huống bất ngờ, Tô Chước từng thể g.i.ế.c cả kẻ ở Dung Hồn cảnh, điều đó chứng tỏ nàng khả năng tự bảo vệ khi tới Giới Vực thành.

thật sự đặt chân đến nơi đó, nàng cực kỳ cẩn thận, thể như đây, rèn luyện mà nhẹ nhàng như chơi.

Nghĩ tới đây, nàng khỏi cảm thấy lưu luyến với Kiếm Phong – nơi trong mắt khác thì nguy hiểm vô cùng.

“Vẫn là trong tông môn thật.”

Tô Chước thở dài, cuối cùng cũng hiểu vì Nhị sư bận rộn như mà vẫn luôn miệng câu .

Vài ngày , trong động phủ vang lên tiếng nổ chói tai.

Tô Chước vội vàng lao khỏi cửa động.

Tiểu Kiếm: "Ta , đừng dễ dàng dung hợp Kiếm Ý! Lần dung hợp Đao Ý cũng nông nỗi đó, đủ bài học ?"

Tô Chước ôm kiếm: "Hiệu quả cũng khá đấy chứ. Dù nổ trúng ."

Tiểu Kiếm: "..."

Tô Chước quanh: "Không ai ở gần đây chứ?"

Vừa nàng lĩnh ngộ chút Kiếm Ý nên thử dung hợp nó như từng với Đao Ý.

Vì cảnh giới Kiếm đạo của nàng cao hơn Đao đạo, nên lúc đầu dung hợp thuận lợi.

Không ngờ luồng kiếm khí kịp bay khỏi sơn động phát nổ, động tĩnh còn nhỏ.

Sau khi thử sơ sơ, Tô Chước dám tiếp tục nữa.

Kiếm Ý Kiếm Phong quá nặng nề, nàng sợ nếu chọc giận những Kiếm Ý khác, đến lúc đó chúng kéo cả đám kiếm c.h.é.m nàng thì toi.

Chợt nàng nhớ : "Còn Cùng Kỳ , thấy nó ?"

Tiểu Kiếm: "Nó chẳng cả."

Tô Chước bước trong động phủ: "Cũng đúng."

Tiểu Cùng Kỳ vẫn đang ngủ say sưa trong dư uy của Kiếm Ý nổ .

Vì tiểu Tỳ Hưu chỉ thích môi trường thoải mái, ban đầu Tô Chước định gọi khế ước tới, ngờ Cùng Kỳ tự theo đến.

Kiếm Ý lướt qua bộ lông của nó cứ như làn gió nhẹ, Tô Chước cũng đây tính là một dạng tẩy luyện thể .

Trên đỉnh Kiếm Phong, trời mấy quang đãng, đỉnh núi ẩn trong mây mù, thường thể thấy nơi cao nhất, càng thể nghĩ rằng ở đó .

Trên phiến đá lớn phủ đầy tuyết, một bóng đang xếp bằng.

Ở đây, Kiếm Ý gần như hóa thành thực thể, thường chỉ hít thở thôi cũng Kiếm Ý cắt rách da thịt, thể nào phân biệt là Kiếm Ý là linh lực.

Từ núi truyền lên một d.a.o động cực kỳ yếu ớt.

nữ nhân cảm nhận rõ ràng – bởi nàng tâm thần tương thông với Kiếm Phong, d.a.o động nhỏ đến cũng trở nên rõ mồn một.

Nàng thể cảm nhận sự tồn tại của nhiều , nhưng khác thể cảm nhận nàng .

Nàng mở mắt, tuyết phủ mi mắt rơi xuống, khẽ lẩm bẩm: “Diệt Chiến đạo…”

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng nhận tiểu tử tử thần tông.

Mọi nguyên do như hiện rõ trong tâm trí nàng .

“Khi xưa, Diệt Chiến Tông từng , một ngày nào đó sẽ vô địch trong giới, tiến Ma vực như Thú vực, khi thiên hạ sẽ xưng Diệt Chiến là thần tông.”

“Giờ thì… xem như cũng liên quan đến thần tông , truyền thừa mà rơi tay tử bổn tông.”

Khóe môi nàng nhếch lên như , nhưng nụ nỗi sầu lắng che khuất: "Nếu thế… để giúp một tay."

Gió tuyết bất ngờ khựng một khắc.

Trong động phủ núi.

Cùng Kỳ đột ngột mở mắt.

Kiếm Ý nơi bỗng nhiên đổi, tăng mạnh, mà là trở nên tinh túy hơn hẳn.

Tô Chước nghĩ nhiều.

Vừa nàng gây chút động tĩnh, dẫn đến một ít hóa cũng là chuyện bình thường.

dần dần, nàng cảm thấy gì đó .

Ngay cả Kiếm Linh cũng ngưng huyên thuyên: “Kiếm Ý đổi , mau chuyên tâm lĩnh ngộ.”

Tô Chước dám phân tâm: “Biết .”

Chẳng lẽ nàng chọc tới một đạo Kiếm Ý nào đó?

Thần tông nổi danh với nhiều kiếm pháp, tử trong tông cũng chắc học hết .

Nàng thể nhận đây là Kiếm Ý nào, nhưng cảm thấy chút quen thuộc.

“Dung hợp Kiếm Ý.”

Tô Chước thì thào: “Một trăm loại… đúng, nhiều hơn nữa. Có thể lưu Kiếm Ý , nhất định là Thần kiếm.”

Trước , ở Bắc Vực nàng từng thấy một Đao Bia, là do kết nối với địa mạch nên mới thể giữ Đao Ý lâu đến thế.

Nay, bia linh vẫn ngừng tiêu hao linh lực. Nếu nó ẩn trong vỏ đao, e là tiêu tán .

Kiếm Ý mạnh đến thế, chỉ thể ký thác trong Thần kiếm.

Tô Chước từng thể thản nhiên lĩnh ngộ trăm Kiếm Ý để rèn luyện bản , nhưng giờ chỉ đối mặt với một đạo Kiếm Ý, mồ hôi đầm đìa.

Nếu thể chất nàng đạt đến trình độ của Hung thú, thì e là đạo Kiếm Ý thương nghiêm trọng.

thể nàng chịu , thì việc tham ngộ Kiếm Ý cũng đè nặng lên thần thức.

Luyện hồn pháp bắt đầu vận chuyển.

đạo Kiếm Ý càng lúc càng mạnh, như đang ngừng thử thách giới hạn của nàng.

Tằng Tiêu kiếm đang cắm sâu trong vách núi, yên lặng lên tiếng.

May là nó tự tiện xông khiêu chiến kiếm khác.

Nếu , gặp thanh kiếm đang lưu giữ đạo Kiếm Ý , nó chắc kịp chạy thoát.

 

Loading...