Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 274: Quá yên tĩnh

Cập nhật lúc: 2025-10-05 10:52:56
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy ngươi gọi con bé đến là vì chuyện gì?”

Lạc Thương Sơn phủ nhận chuyện gọi, chỉ : “Ta đ.á.n.h ngươi, ngươi phục.”

Giang Thanh nhăn mặt: “Chẳng lẽ ngươi để đồ ngươi đ.á.n.h ? Con nhóc , một ngón tay cũng đủ đ.á.n.h gục trăm đứa như thế.”

Một con rối sắt xuất hiện trong điện, hình to lớn, kim thiết phản chiếu ánh đèn.

Giang Thanh lập tức hiểu ý của Lạc Thương Sơn, kinh ngạc : “Đây là khôi khi mười tuổi, mà vẫn còn dùng ?”

“Lấy từ chỗ sư phụ, ngươi tạm dùng .” Lạc Thương Sơn đáp: “Đồ mới mười bốn tuổi thôi.”

Một đứa trẻ mười tuổi tạo con rối từ sắt, trải qua mấy trăm năm, cho dù bảo tồn cũng thể chịu quá nhiều linh lực.

tu vi của Giang Thanh gần như tới Lâm Hư cảnh. Dù nhiều năm qua tu vi tổn hại, nhưng cảnh giới vẫn còn, cho nên dù cầm một nhành cây cũng dễ đối phó.

Tô Chước hiểu rõ cái khó bên trong, nhưng sư phụ e ngại thì nàng càng lý do gì để do dự.

Giang Thanh vung tay, một chiếc ghế khách phục hồi ngay bên cạnh.

Thản nhiên xuống, đưa một ngón tay : “Một chiêu, ngươi dạy dỗ đồ .”

Lạc Thương Sơn bất chợt bật , khiến cảm thấy điều gì .

con nhóc đúng là chỉ ở Tiên Thiên cảnh.

Tô Chước rút kiếm, khôi . Khôi cử động chân tay một chút, thanh kiếm sắt trong tay nó cũng nhích lên.

Giang Thanh chú ý đến thanh kiếm trong tay nàng, nhướn mày: “Là Thần kiếm đấy .”

Lạc Thương Sơn bâng quơ: “Con bé hai thanh.”

“Hai thanh?”

Đều là Thần kiếm?

Một đứa bé cảnh giới Tiên Thiên mà hai thanh Thần kiếm, Giang Thanh giật giật khóe miệng: “Xa hoa đến mức đó …”

Tay nghề chế tạo rối cao, nhưng tốc độ vượt ngoài dự đoán của Tô Chước.

Nàng đ.â.m về khớp yếu của con rối, nhưng thấy rõ nó tránh như thế nào, chỉ thấy nó nhẹ nhàng né như .

chiêu, chỉ luẩn quẩn trong phạm vi ba mét quanh nàng. 

Đột nhiên, Tô Chước phát hiện tay của con rối khẽ động, như xuất kiếm.

Chỉ trong ba nhịp thở kể từ lúc nó tiếp cận, nàng cảm nhận chênh lệch giữa cảnh giới. Một chiêu dồn lực trong tay, kiếm quang lóe lên.

Ầm!

Một cánh tay của rối c.h.é.m rơi, kiếm sắt rơi xuống đất.

“Mẹ nó! Kiếm Thông Thiên Địa!”

Giang Thanh bật dậy, thậm chí điều khiển rối nữa, trừng trừng Lạc Thương Sơn: “Ngươi dạy thế nào ? Hả?”

Mười bốn tuổi mà đạt Kiếm Thông Thiên Địa, đây là cái quái gì?

“Các tử khác của ngươi tu vi thế nào?”

Giang Thanh cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Lạc Thương Sơn: “Còn cao hơn.”

Giang Thanh: “…”

Vậy cũng gọi là “mức thấp nhất” ? Sư nhận đồ là y như rằng quái vật.

Hắn trầm mặc thật lâu, : “Sư , ngươi từng gánh nhân quả ở Sa Châu thành, nhưng ba trăm năm nhốt cũng là ngươi. Ngươi thật sự tin sẽ giúp ngươi?”

Lạc Thương Sơn lạnh nhạt đáp: “Gánh ngươi là ý của sư phụ, nếu đầu tiên sét đ.á.n.h c.h.ế.t trong hàng tử chính là ngươi, mất mặt lắm. Sau chuyện đó vốn định g.i.ế.c ngươi để thanh trừng môn hộ, cũng tiện để ngươi khỏi oán hận…”

Giang Thanh khẩy: “Vốn dĩ ngươi nỡ g.i.ế.c , nếu thì Tiểu Nhiễm cũng chẳng khuyên .”

Lạc Thương Sơn: “Nàng khuyên .”

Giang Thanh hiện vẻ mặt như nuốt ruồi: “Ngươi thể diễn một chút tình nghĩa đồng môn ? Khuyên thì cũng nên chút cảm xúc chân thành chứ.”

Lạc Thương Sơn: “Ngươi đưa lựa chọn , còn cần khuyên gì?”

Giang Thanh: “He he.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-274-qua-yen-tinh.html.]

Tô Chước liếc vị sư thúc áo xám, thầm nghĩ, đây chính là sát tinh truyền kỳ trong lời đồn ư? Từ g.i.ế.c đến g.i.ế.c ma, về g.i.ế.c , mà giờ chỉ còn một nguyện vọng: khuyên lý, cảm động lòng .

Trận pháp truyền đến âm thanh khe khẽ, thấy bóng , ánh mắt “ai quan tâm” của Lạc Thương Sơn chợt đổi, bình thản gọi: “Sư .”

Khuôn mặt tái nhợt của Giang Thanh lộ nụ lạnh: “Ha.”

Thành Nhẫm Nhiễm từ tốn bước điện. Cả đại điện hoang tàn đổ nát, bước chân nàng như trải t.h.ả.m gấm hoa.

Nàng ôm lấy Tô Chước, xoa đầu nàng, mỉm với mặc áo xám: “Lâu lắm gặp, cuối cùng hai cũng thể xuống chuyện đàng hoàng .”

Giang Thanh vẫn yên, cằm hất về phía Lạc Thương Sơn: “Ta thể việc với .”

Lạc Thương Sơn: “Vậy ngươi tự , càng .”

Thành Nhẫm Nhiễm cân nhắc: “Chuyện việc nhỏ, cũng xem một chút.”

Lạc Thương Sơn: “Không cần, và sư cùng , để khỏi trốn.”

Giang Thanh lạnh: “Ha.”

“Giang nổi tiếng giữ lời, ? Đừng mấy lời trái với lương tâm nữa.” Thành Nhẫm Nhiễm .

Tô Chước im lặng, len lén liếc gương mặt tươi của sư nương.

Nàng cảm thấy đúng là ăn một quả dưa hấu thượng hạng.

Nếu như sự hiện diện của Tô Chước khiến Giang Thanh còn chút tự trọng, đ.á.n.h với Lạc Thương Sơn ngay tại chỗ, thì khi Thành Nhẫm Nhiễm xuất hiện, hai mới thực sự thể xuống bình tĩnh trò chuyện.

Một chủ một khách, lời lẽ lạnh nhạt, giao tiếp vẫn khí độ của cường giả.

Tô Chước nhanh chóng cáo từ.

Rời khỏi đại điện, nàng tiếp tục tìm các kiếm thị xin chỉ giáo luyện kiếm.

Lúc gặp sư phụ, Tô Chước mới thu kiếm, chạy khẽ : “Sư phụ tin con quá đấy, nhỡ con đ.á.n.h thì ?”

Nếu đối phương khinh địch, kết cục thật khó đoán.

Lạc Thương Sơn suýt nữa thì quên mất chuyện : “Vậy đ.á.n.h thêm trận nữa, cũng như thôi.”

Tô Chước khâm phục thật lòng: “… Sư phụ uy vũ.”

Lạc Thương Sơn bất đắc dĩ.

Nếu thiên phú của tiểu đồ dọa đối phương, thì quả thật tốn nhiều lời hơn.

Thu Vũ Miên Miên

theo ước định của hai tộc, đại năng thể tùy tiện tay, đấu với Ma tộc chủ yếu trông lớp trẻ.

Nghĩ đến đây, Lạc Thương Sơn thấy tiểu đồ ngoan ngoãn của : “Sư phụ, con đến Giới Vực thành, ở đó vài tháng.”

Lạc Thương Sơn nhíu mày: “Tại ?”

Tô Chước: “Con luyện kiếm.”

Trước đây nàng từng hỏi nhiều để trở thành Kiếm Tôn, đáp án nào cũng thể tránh một điều: thời gian.

Nàng nhiều thời gian, nhưng cũng thể đủ.

Ngoài việc lĩnh ngộ Kiếm đạo trong dòng thời gian dài đằng đẵng, một cách khác để nâng cao kiếm pháp chính là… dùng kiếm thật nhiều.

Chiến trường là môi trường phù hợp để mài dũa Kiếm đạo, nhưng cũng vô cùng tàn khốc. Có tiền tuyến vì tín niệm, cũng còn đường lui.

Tô Chước cảm giác cấp bách mãnh liệt, dù cùng lắm là chết, nhưng nghĩa nàng thấy nguy cơ.

Nếu thực lực của nàng đủ để đối phó với kẻ địch trong tương lai, thì cái “ còn đường lui” sẽ thành hiện thực.

Lạc Thương Sơn : “Đó nơi để luyện kiếm, đủ thực lực chỉ nước chết.”

Câu rõ ràng đang chỉ nàng còn yếu, Tô Chước thấy mất mặt: “Sư phụ, con là Kiếm Tu, lịch luyện quá yên bình, hợp để luyện kiếm.”

Lạc Thương Sơn trầm ngâm hồi lâu, gật đầu: “Được, con .”

Lý do hẳn đầy đủ, nhưng cũng đủ để thuyết phục Lạc Thương Sơn.

Mỗi Kiếm đạo riêng, dù là sư phụ cũng thể can thiệp quá sâu.

Mà Tô Chước là đầu tiên “lịch luyện quá yên bình”, quả là hiếm .

 

Loading...