Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 273: Ta sẽ không đánh cược

Cập nhật lúc: 2025-10-05 10:52:39
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chước hỏi: “Tam sư , định tìm Đại sư ?”

Những nơi thể khiến ngọc phù truyền tin của thần tông mất liên lạc nhiều, cho dù là trong các tiểu thế giới thì cũng chỉ là tin tức chậm trễ chứ đến mức ngoài mới .

Ngu Hồng Vũ nhướng mày: “Một nơi như thế, chắc gặp .”

Vừa , Ngu Hồng Vũ dậy rời khỏi phòng khách, rõ ràng chút vội vàng.

Tô Chước theo tiễn ngoài, tiểu Tỳ Hưu từ ngoài sảnh , lững thững bước đến bên chân Tô Chước.

Ngu Hồng Vũ nghiêng tránh sang bên để khỏi giẫm lên nó.

Thu Vũ Miên Miên

Đột nhiên, ánh mắt dừng con thú con bất ngờ xuất hiện trong lòng Tô Chước.

Tuy còn nhỏ nhưng con thú di chuyển nhanh, bay lên trông như một bóng mờ lướt qua.

Tô Chước dùng hai tay đưa con Cùng Kỳ cho sư xem: “Hôm qua xảy nhiều chuyện quá, quên mất. Đây chính là linh thú nở từ quả trứng đó.”

Ngu Hồng Vũ vốn đoán quả trứng tầm thường, chỉ ngờ thật sự nở .

Hơn nữa còn là một con Cùng Kỳ.

“Có hình dáng của Cùng Kỳ, huyết mạch chắc chắn thuần, e là đến tám phần trở lên.”

Ngu Hồng Vũ giơ tay nhéo cằm con thú con, con Cùng Kỳ lập tức lắc đầu c.ắ.n về phía .

Thiếu niên hạ tay xuống để nó c.ắ.n hụt, bình tĩnh nhận xét: “Cũng phần hung tính của Hung thú, nhưng vẻ huyết mạch khác ảnh hưởng ít. Đáng để nghiên cứu, đừng để Đệ Lục Vực trông thấy.”

Tô Chước đồng ý: “Muội là nó ngoan mà.”

Con báo đen còn đòi nàng mang nó chỗ khác.

“Hiền hơn con thú Nhị sư ký khế ước nhiều, con đó mới thật sự hung dữ, Đệ Lục Vực thấy còn tránh xa.” Ngu Hồng Vũ bước tới cổng viện: “Không cần tiễn nữa. Tiểu Cửu, nếu xem náo nhiệt thì cứ .”

Tô Chước ôm con Cùng Kỳ vẫy tay: “Sư đường cẩn thận.”

Ngu Hồng Vũ khẽ gật đầu, phù chú trong tay cháy rụi, bóng dáng biến mất.

Tô Chước rõ nơi mà Tam sư sắp đến.

ai dám tên nơi đó miệng, là vì sẽ khiến thiên đạo chú ý.

Giới Vực thành.

“Giới” là Huyền Mông giới, “Vực” là Ma vực.

Giới Vực thành gọi là “thành”, nhưng thực chất là thông đạo gian giữa Huyền Mông giới và Ma Vực. Trải qua nhiều năm phát triển, phạm vi của nó chỉ những đại giới nổi tiếng.

Hầu hết tu tiên giả đời sẽ nghiên cứu cách phá vỡ kết giới để đến các đại giới khác, bởi vì đó là việc vô ích. Thay đó, họ chỉ nghĩ đến việc phi thăng, hoặc tiến Thượng giới.

Rất nhiều tu tiên giả cấp thấp cả đời từng đến sự tồn tại của Giới Vực thành.

Tô Chước cũng chỉ vô tình chuyện về thành khi kinh điển mà sư chuẩn .

Ma khí thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong Nhân giới, nhưng từng Ma tộc xuất hiện, vì giữa Nhân tộc và Ma tộc chỉ một tầng kết giới. một khi những kết giới tan vỡ, đại đa Nhân tộc sẽ yếu ớt như dê con lưỡi d.a.o của Ma tộc.

Ngoài Giới Vực thành, Ma tộc và Nhân tộc nước sông phạm nước giếng. trong thành, hai tộc giằng co quanh năm như một biên cương dài rộng.

Điều khiến nhiều quan tâm nhất là, trong Giới Vực thành ít do Thượng giới phái xuống canh giữ.

Nếu thể họ thu nhận tâm phúc, chẳng khác gì một bước lên trời.

Huyền Mông giới là hạ giới gần Ma Vực nhất, điều xui xẻo. sự tồn tại của Giới Vực thành mở con đường tiến cho nhiều tu tiên giả.

Điều Tô Chước nhớ rõ nhất là: Tứ sư và Ngũ sư tu thành Kiếm Tôn tại Giới Vực thành.

Giờ Tam sư cũng đến đó, khiến lòng nàng rạo rực.

Dù là để dò la tin tức xin phép đến Giới Vực thành, Tô Chước đều đến Tông Chủ Phong .

Nàng thu tiểu Tỳ Hưu và Cùng Kỳ con trong gian, ngự kiếm bay .

Thiên kiếp lẽ vẫn đang tiếp tục, nhưng ở chỗ tử cảm nhận chút dư uy nào.

Tô Chước đoán thể chủ phong, nhưng kiếm quang gặp bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp tiến pháp trận của Tông Chủ Phong.

Vừa bước phạm vi Tông Chủ Phong, tiếng sấm lập tức vang dội, khí tức của Thiên kiếp hiện rõ nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-273-ta-se-khong-danh-cuoc.html.]

Mưa to thể xâm nhập phạm vi Tông Chủ Phong, nhưng bầu trời vẫn u ám.

Tô Chước thu kiếm, tay áo khẽ lay động trong gió, từng bước đến Vực chủ điện.

Kiếm thị canh bên ngoài đại điện, thỉnh thoảng thấy ánh sáng trắng nhợt lướt qua chân trời, rõ là kiếm quang là dư uy của Thiên kiếp.

Vài họ lặng lẽ , truyền âm trong âm thầm.

“Giang phá ngục ngoài, Vực chủ chắc đau đầu .”

“Tiền tông chủ qua đời, Nhiếp tông chủ cũng đến, còn dám chọc Vực chủ? Không sợ lỡ tay xử lý luôn ?”

“Thành điện chủ bao giờ mới tới, nếu bà đến thì Giang khi còn ngoan ngoãn về Cấm Địa tù.”

Một kiếm thị nghiêng đầu trong điện: “Có khi nửa sống nửa c.h.ế.t , với tính cách của Vực chủ thì sẽ thương lượng tử tế thế .”

Trong điện, một mặc áo bào xám dáng cao, đang cầm kiếm.

Mặt đất đầy vết tích tan hoang.

Lạc Thương Sơn chiếc ghế chủ vị duy nhất còn nguyên vẹn, thở dài một .

Người áo xám : “Ta nhất định sẽ lời ngươi. Không sai mà còn lập công chuộc tội thì quá nực , còn để ?”

Lạc Thương Sơn: “Thả ngươi chết, e là sư phụ trong quan tài cũng yên lòng.”

Người áo xám lạnh: “Nói nhảm. Sư phụ từng quan tài.”

Lạc Thương Sơn gõ nhẹ tay vịn, đột nhiên : “Cho Tiểu Cửu .”

Cửa điện mở .

Tô Chước còn moi tin gì từ đám kiếm thị thì sư phụ gọi .

Nhìn cảnh tượng trong điện, dù là kiếm thị sắc mặt cũng đổi. Từ khi đại điện xây dựng tới nay từng gặp trận đại họa nào như thế, cũng ai từng nghĩ sẽ gan to đến .

Các kiếm thị , cửa điện đóng .

Khi trong điện thêm khác, dù chỉ là một tiểu tử mười bốn tuổi, áo xám cũng thu liễm nhiều, ít nhất là thu kiếm.

Dùng lời của Tô Chước để miêu tả thì, qua vẻ định cảm xúc”.

Lạc Thương Sơn chỉ : “Đây là Giang sư thúc của con.”

Tô Chước sang. Theo lý thì vị sư thúc nhốt trong ngục chắc hẳn tiều tụy lắm, nhưng sắc mặt trẻ trung lạ thường, áo xám tóc bạc, da trắng nhợt như bệnh lâu năm.

Tô Chước hành lễ: “Chào sư thúc.”

Giang Thanh hờ hững đáp một tiếng, trông giống kiểu hở một cái là tay đ.á.n.h . Mỗi mở miệng đây là kiểu một lời hợp lập tức đánh. Lạc Thương Sơn thấy vẫn giữ thói quen sĩ diện thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là đầu gặp đồ của ngươi.”

Hắn .

Lạc Thương Sơn: “Chưa chắc, vài đứa từng áp giải Cấm Địa, khi ngươi cũng từng gặp .”

Giang Thanh suýt nữa nảy sinh chút xúc động, sắc mặt vặn vẹo một chút, trong lòng nghĩ: đúng là phí công cảm động.

Hắn nhịn đ.á.n.h giá Tô Chước một lượt: “Con nhóc khí cơ như Hung thú . Các ngươi định dựa nó mà đối kháng Ma đạo?”

“Chỉ còn đủ. Huyết mạch cao đẳng của Ma tộc bẩm sinh kém gì Hung thú, cách nào ủng hộ các ngươi.”

“Ngươi Ma tộc đưa điều kiện gì ? Một khi nhập ma, bọn họ hứa cho ngôi vị Ma quân.”

“Không ngươi ủng hộ, mà là ngươi ủng hộ.” Lạc Thương Sơn day trán: “Ta ngươi chẳng ham gì Ma quân, chỉ là g.i.ế.c cùng một với Ma tộc thôi. trong mắt ngoài, g.i.ế.c kẻ đó là sai.”

“Lần sai phe, cái giá là ba trăm năm. Nếu mấy cố ý buông tay cho ngươi mượn thế Thiên kiếp thoát , thì ngươi nhốt đến chết. Nếu sai thêm nữa, ngươi chỉ con đường chết.”

Giang Thanh im lặng một lúc, : “Cho nó thêm mười năm, lẽ nó năng lực để tranh đấu, nhưng chuyện tận mắt thấy đều biến . Ta sẽ đ.á.n.h cược.”

Lạc Thương Sơn liếc như một kẻ ngốc: “Ai là để con bé tranh? Ngươi nó mới mấy tuổi ?”

 

Loading...