Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 212: Quả trứng số hưởng
Cập nhật lúc: 2025-08-13 15:50:50
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi đến Tụ Linh Phong, Tô Chước và Nhị sư lén la lén lút đến sân của Ngũ sư thăm hỏi.
Mông Nghiệp vẫn tỉnh.
Hiện tại Tô Chước lĩnh ngộ Phú Thần đạo, mức độ khống chế thần phách tiến thêm một bước, trình độ quan sát thần phách cũng tiến bộ theo.
Nàng thể thấy thần phách của Ngũ sư vẫn bình an vô sự, giữa hàng lông mày cũng còn thấy ma khí nữa, chỉ là cái nhíu mày thể khiến nhận rằng hề yên ả như vẻ bề ngoài.
Đại sư hiểu rõ tâm ma của Ngũ sư , nhưng hiển nhiên Đại sư giống như một vị đại ca lải nhải, chuyện gì đến chuyện để đánh thức .
Nhiệm vụ tán gẫu lúc rảnh rỗi , giao cho Nhị sư .
Vấn đề là, Nhị sư là một rảnh rỗi.
Cái gánh nặng mang tên đánh thức, thực chất là trò chuyện để đánh thức Mông Nghiệp cuối cùng rơi xuống vai các sư còn .
Vì Tô Chước thả khỏi Thí Luyện Cốc, hôm nay nàng cũng tiếp nhận gánh nặng trò chuyện một chiều .
Mặc dù trong sư môn, ngoại trừ Đại sư , ai cảm thấy nhiệm vụ khó khăn.
Nghê Truyền Vân vui mừng lắng sư luyên thuyên lải nhải, chút cảm giác thành tựu của một lão phụ .
Sư nuôi bao, Ngũ sư mau xem .
Mấy tiểu sư lớn lên lệch lạc, vấn đề do phương pháp của .
Sư phụ đưa Tô Chước nhập môn là chuyện hơn một năm , Nghê Truyền Vân nhịn lên tiếng: "Lão Ngũ, tiểu sư bây giờ cao lên ít, tỉnh cũng cần luyện đan dược tăng chiều cao nữa ."
Tô Chước đang chuyện bỗng thoáng im lặng, đó lập tức kéo dài thành vô tận.
Nàng liếc Nhị sư , Ngũ sư , gằn từng chữ một cách dứt khoát: "Không sai, đúng ."
Câu của Nhị sư lập tức đánh thức ký ức ngủ yên của nàng.
Nàng vất vả lắm mới kéo Ngũ sư khỏi ma khí, mà Ngũ sư tưởng nàng là một cái tay vịn thấp.
Thậm chí Tô Chước còn nghi ngờ thỉnh thoảng Ngũ sư tặng đan dược, là để lén lút kẹp thêm đan dược tăng chiều cao đưa cho nàng.
Trong lòng chắc đang lo lắng nàng cao lên .
Không trôi qua bao lâu, Tô Chước đông tây đến mức bản cũng thấy khát nước, thấy Ngũ sư vẫn đánh thức, khỏi chút tiếc nuối.
Xem công lực luyên thuyên của nàng vẫn còn kém.
Nghê Truyền Vân cũng thành công một loạt thao tác buông thả của sư trong Thí Luyện Cốc.
Nếu là sư , nhất định dám ngang nhiên như , bởi vì sẽ ném phòng tu luyện và tu luyện đến c.h.ế.t mới thôi.
Tô Chước thì cứ thôi, dù sự nhiệt tình đối với tu luyện của nàng còn đáng sợ hơn, sư chỉ lo nàng quá chìm đắm tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma, lười biếng một chút cũng .
Lúc , bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tô Chước sang, chào hỏi: "Tam sư ."
Ngu Hồng Vũ gật đầu.
Nghê Truyền Vân hỏi: "Có mang ấn tín đến ?"
"Có mang."
Ngu Hồng Vũ đặt ấn tín vực chủ tay Tô Chước, dặn dò nàng: "Ra ngoài nếu gặp nguy hiểm, mấy lão Lục bảo chạy, nhất định lời."
Tô Chước ngập ngừng : "Sư , cũng yếu đến !"
Ánh mắt Ngu Hồng Vũ lộ vẻ tán thành, Tô Chước còn tưởng những lời kiểu như ‘núi cao còn núi cao hơn’ gì đó.
Không ngờ, bình tĩnh : "Nếu chạy nhanh một chút, bọn họ sẽ chạy trốn nhanh hơn ."
Tô Chước: "… Được, chạy."
Tính hiếu thắng trỗi dậy.
Nghê Truyền Vân : "Tiểu Cửu cứ yên tâm, bọn họ dù đuổi kịp cũng chống đỡ , sẽ chuyện gì ."
Thật sự gặp nguy hiểm, gọi sư phụ đến là .
Về phần phần lớn nguy hiểm còn … ước chừng là do ba sư bọn họ tạo , cứ kệ .
Thấy Tô Chước lời, trong mắt Ngu Hồng Vũ chút ý , lấy một hộp gỗ đưa cho nàng: "Nếu gặp Tứ sư của , đích giao cho , nhớ kỹ đừng để khác ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-212-qua-trung-so-huong.html.]
Tô Chước nhận lấy hộp gỗ, lòng bàn tay chợt trĩu xuống.
Hộp gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng nặng, hình như là rỗng bên trong, từ bên ngoài thấy một khe hở nào, ngoài mở cũng bắt đầu từ .
Tô Chước cất hộp gỗ: "Tứ sư ở Bình Bắc thành?"
Ngu Hồng Vũ: "Chắc là ở đó, đến phủ Hoàng tử tìm là ."
Mấy sư sư đại lục Bắc Ngai, tiện đường gửi đồ, nếu cố ý chạy một chuyến chỉ để đưa đồ thì quá xa.
Do giới hạn cách của Truyền Tống trận, việc đến một đại lục khác trải qua nhiều gian truân, vô cùng phức tạp, Lâm Hư cảnh thể vượt qua gian là một ngoại lệ, nhưng những đại năng như đương nhiên thể giúp khác đường .
Gần đến thời gian thả sư , Nghê Truyền Vân mới đến Tụ Linh Phong.
Tô Chước cũng theo.
Khi Nhị sư giải trừ cấm túc, nàng tranh thủ thời gian xem trứng linh thú.
Trứng linh thú nuôi dưỡng linh khí chí tôn ảnh hưởng của Thú Thần Bia ở đây gần một năm… kết quả là chút đổi nào.
Tô Chước phủi bụi cho nó, thở dài : "Chưa từng thấy quả trứng nào hưởng như ."
Thu Vũ Miên Miên
Trước linh thú cửu phẩm bảo vệ, khi c.h.ế.t nó còn thể ở nơi như để hút linh khí.
Hút linh khí?
Tô Chước cẩn thận quan sát, d.a.o động linh khí khác biệt dường như là ảo giác của nàng.
Cho dù tình huống là thật giả, nó còn cách biểu hiện phá vỏ xa, nhiều nhất chỉ là một chút an ủi về mặt tâm lý mà thôi.
Dù , trứng linh thú cao giai như , khi c.h.ế.t chút đặc biệt cũng gì lạ.
Kệ .
Dù Tụ Linh Phong cũng thiếu chỗ cho một quả trứng.
Tô Chước bước khỏi gian phòng sang trọng đặt trứng linh thú.
Trong sân, Thất sư đang ngửa đầu trời, vẻ mặt tràn đầy may mắn khi thấy ánh mặt trời nữa.
Người thì hiểu bế quan xong, còn tưởng phóng thích khỏi ngục tù.
Cung Hà đầu Tô Chước, liếc mắt một cái nhận gì đó: "Tiểu Cửu, cao lên ."
Trẻ con mỗi ngày một khác, mấy tháng gặp, dáng vẻ của Tô Chước so với tất nhiên đổi ít.
Tô Chước tặng sư một ánh mắt tán thưởng "thật chuyện": " ạ, Lục sư thật tinh mắt."
Mục Dự Chu khách khí xoa đầu Tô Chước: "Đâu cao, vẫn tay."
Tô Chước gạt tay , vẻ mặt cạn lời: "… Có khi nào là do cũng cao lên !"
Trong thời gian , chiều cao đổi rõ rệt, ngoài Tô Chước thì chính là Bát sư .
Có lẽ là do gần đây Nhị sư ép buộc khổ luyện, khuôn mặt trẻ con của Mục Dự Chu cũng gầy ít, chiều cao vọt lên nhanh chóng đuổi kịp Thất sư , vẻ non nớt biến mất, nhưng đôi mắt cún con vẫn vô tội.
Vô tội đến cũng là tiểu tử tinh ranh chuyên phá làng phá xóm.
Tô Chước lạnh lùng , quả nhiên giây tiếp theo, Mục Dự Chu : "Nghe Tiểu Cửu ngoài với Đại sư mang theo ấn tín vực chủ? Lần cũng mang theo chứ! Ấn tín trông như thế nào cho xem với!"
Thấy cả ba đều tò mò, Tô Chước lấy ấn tín .
Đây là đầu tiên Mục Dự Chu thấy thứ , tò mò nhận lấy quan sát những chữ cổ khắc đó: "Ta gọi một tiếng là sư phụ xuất hiện ?"
Diêm Nguy Nhiên hít thở khí bên ngoài phòng tu luyện: "Đệ thử xem?"
Mục Dự Chu khoác vai Cung Hà, nhét ấn tín cho : "Lục sư ?"
Có nên thỏa mãn sự tò mò của sư sư một chút .
Cung Hà còn sống, chút động tĩnh: "Huynh ."
Tô Chước nhanh như chớp giật ấn tín, cất , trấn định : "Các thích tìm kích thích đến ."
Hiện tại bất kỳ nguy hiểm nào, nếu sư phụ thật sự xuất hiện, đánh chỉ thể là bọn họ.
Đi cùng với sư thích tìm kích thích như , Tô Chước thật sự lo lắng sẽ cơ hội dùng đến ấn tín.
Nguy hiểm quá.