Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 205: Ánh nhìn từ vực thẳm
Cập nhật lúc: 2025-08-08 12:52:15
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường kiếm lướt qua, kiếm vốn đen nhánh bỗng chốc như luyện đến mức trong suốt, kiếm quang chói mắt lấp đầy trống cuối cùng của thế kiếm.
Ầm!
Linh khí bùng nổ.
Chỉ trong chốc lát, gian giữa hai biến thành hỏa ngục cháy phừng phừng, khi thế kiếm ập đến, ánh lửa vô tận lan tỏa, khắp nơi là dung nham, bụi bặm cuồn cuộn.
Kiếm quang như ngọn lửa lan tràn, bao trùm tất cả lối thoát của Tô Chước.
Tô Chước tiếp tục lùi bước, c.h.é.m xuống một đao, linh khí thiên địa hóa thành đao quang, c.h.é.m mở một con đường sáng chói giữa thế kiếm.
Vù!
Đao quang sáng chói tách hỏa ngục , thẳng tiến về phía thiếu niên ở phía thế kiếm.
Ngu Sơn Hiểm cầm kiếm chăm chú thế đao, nhưng yên tại chỗ, nhúc nhích.
Thế đao rơi xuống , nhấn chìm thể , phát tiếng nổ vang trời!
Tô Chước nhíu mày, từ ánh mắt của đối phương, nàng thấy biểu cảm trầm tư.
Nàng dùng một đao chuẩn từ lâu để đối phó với kiếm thứ mười hai của kiếm pháp Ngu Sơn, vì Ngu Sơn Hiểm thể gì nàng.
cuộc giao tranh , thắng bại vẫn rõ ràng, kết quả vẫn thể .
Ngu Sơn Hiểm né tránh là điều mà nàng ngờ tới.
Đối mặt với thế đao như , cũng khác gì tự tìm đến cái chết.
Có mất tín hiệu?
Trong Điện Đối Chiến còn thể mất tín hiệu ?
Tô Chước đang do dự vì kết quả bất ngờ .
Trong gian vắng lặng, một ảnh bỗng xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Nữ tử mặc y phục xanh, tuy biểu lộ cảm xúc, nhưng rõ ràng là NPC trong Điện Võ, mà giống như một nhân viên ý thức tự chủ.
Nàng : “Đạo hữu khi đầu Điện Võ liên tiếp chiến thắng bốn trận để giành vị trí thứ nhất, cơ hội thách đấu với canh gác, thách đấu ?”
Tô Chước ngờ vòng : “Vậy tức là nhất ?”
Nữ tử mỉm nhẹ: “Đối phương ‘chết’, là ngươi thắng.”
Tô Chước đoán rằng Ngu Sơn Hiểm là cố ý, vì lý do gì.
Nghĩ đến việc thách đấu với canh gác, nàng khỏi tò mò hỏi: “Điều kiện để thách đấu với canh gác là gì?”
Chắc hẳn là hiếm gặp, nàng từng đến.
Nữ tử bình thản : “Đánh thức .”
Tô Chước im lặng.
Điều khác gì ?
vẻ mặt hời hợt của đối phương, Tô Chước đoán rằng nàng sẽ thêm.
Tô Chước : “Ta sẵn lòng thách đấu với canh gác.”
Cái khiến nàng nhớ đến cửa ải ẩn trong Thí Luyện Cốc.
Vừa xong, nữ tử mặc y phục xanh vung tay, cảnh vật xung quanh hai lập tức đổi.
Cây cối xanh tươi, mây mù lượn lờ.
Có thể mơ hồ thấy khu vực của Điện Đối Chiến ở xa, bóng nhộn nhịp.
Tô Chước bỗng nhận , vị trí của nàng thể là chính điện của Điện Đối Chiến, thể trông thấy ngọn núi cao ở xa xa.
“Chọn một hang động để , chúc đạo hữu may mắn.”
Nói xong, bóng dáng nữ tử tan biến.
Ánh mắt Tô Chước quét qua ba hang động mặt, bề ngoài đây là những hang động tự nhiên bình thường, nhưng khi thần thức thăm dò sâu hơn, chỉ cảm nhận bên trong hang động trống rỗng.
Tô Chước nhặt một viên đá từ mặt đất, tùy ý ném lên trung.
Viên đá rơi xuống, nàng theo hướng mà viên đá chỉ, bước chân tiến tới.
Vừa , trong lòng nàng hỏi Tiểu Kiếm: “Ngươi nghĩ đang nghĩ gì?”
Tiểu Kiếm tùy ý đáp: “Hắn tò mò về sức mạnh của đao đó! Trên đời nhiều chiêu thức thể phá vỡ kiếm pháp Ngu Sơn, mà nếu quan tâm đến vị trí thứ nhất , lúc nào cũng thể đánh với ngươi một nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-205-anh-nhin-tu-vuc-tham.html.]
Tô Chước: "…"
Trước đây, Tô Chước sư đùa rằng, những tu sĩ luyện kiếm pháp Ngu Sơn từ nhỏ khổ luyện bên dòng dung nham, thể đầu óc sẽ nóng đến phát điên.
Khi đối mặt với Ngu Sơn Hiểm, Tô Chước nghĩ như , vì đối phương bình tĩnh như thể thứ đều trong tầm kiểm soát, ngay cả kiếm pháp cuồng bạo nhất cũng thể khiến sự điềm tĩnh của d.a.o động, ngờ đến phút cuối cực đoan như .
Cảm giác của tu sĩ trong Điện Đối Chiến thể giảm , nhưng đau đớn vẫn còn đó, chắc chắn ai thích cảm giác c.h.ế.t lưỡi đao.
Hang động dường như sâu thấy đáy, khi thật sự , lâu Tô Chước cảm nhận gần đến điểm cuối.
Nàng duy trì cảnh giác, thần thức nhạy bén đến cực điểm.
Không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào.
Tô Chước rẽ qua một ngã rẽ, ánh mắt đột nhiên khựng .
Trong hang động , thần thức chỉ thể rõ trong phạm vi đến hai trượng xung quanh, mà dùng mắt nhanh hơn nhiều so với thần thức.
Trong hang động, xuất hiện một cái đài cao, phía trải một lớp da mềm mại, một chú mèo lông xù xinh xắn đang đó.
Chú mèo bộ lông đen tuyền, đôi mắt tròn xoe giống như những viên ngọc ướt, tựa như mặt hồ xanh nhạt, tinh tế và thanh thoát.
Quan sát một hồi, Tô Chước biểu lộ gì, bước về phía đó: "Dễ thương quá."
Đây là ánh mắt của vực thẳm ?
Nàng sờ một cái.
Tiểu Kiếm: "…"
Nếu bây giờ đang ở trong Điện Đối Chiến, nó thật sự nổi giận!
Ở đây một con họa quốc yêu cơ!
Thậm chí còn hơn Tỳ Hưu xám xịt !
Giọng trẻ con của Tiểu Kiếm bình thản: "Mèo đen mang ý nghĩa may, ngươi thể cẩn thận chút ? Không ngươi đến để thách thức canh gác ?"
Tô Chước giữ vững biểu cảm, thầm nghĩ: "Ta cẩn thận."
Vừa , nàng tiến về phía .
Tô Chước càng lúc càng gần, mèo đen vẫn im.
Không lâu , Tô Chước đến bên cạnh nó, đưa tay .
Mèo đen ngẩng đầu nàng.
Tô Chước vuốt ve bộ lông dài lưng nó, quả nhiên mềm mại.
Ánh mắt của vực thẳm, nhưng lông xù và nhỏ nhắn.
Mèo đen đột nhiên dậy, tay Tô Chước khựng .
chú mèo chỉ về phía nàng hai bước, xuống.
Thế là, Tô Chước đài cao, bắt đầu vui vẻ vuốt ve mèo.
Tiểu Kiếm: "…"
Tiếc là bây giờ đang ở trong Điện Đối Chiến gì để cho mèo ăn, Tô Chước thuận miệng hỏi: "Ngươi là canh gác ?"
Thu Vũ Miên Miên
Đôi tai nhỏ xinh của mèo đen động đậy.
Tô Chước cũng để ý, như đang chơi với tiểu Tỳ Hưu, ôm mèo nhỏ, rối tung bộ lông của nó, một hồi lâu mới nỡ rời : "Ta xem thể thách thức khác ."
Chú mèo ngoan như chịu để nàng vuốt ve, vẫn nên đổi một con khác để đánh.
"Tỷ tỷ đánh , cơ hội sẽ đến tìm bé chơi." Tô Chước gãi cằm mèo đen, đặt nó xuống.
Tiểu Kiếm: "…"
Con yêu thú thể còn lớn hơn Tô Chước cả trăm tuổi, nàng dám tự xưng là tỷ tỷ?
Tô Chước nhảy xuống đài cao, bước hai bước.
Mèo đen nhẹ nhàng bước theo nàng, giống như một cái bóng nhỏ.
Tô Chước cúi mắt nó, quyết định ôm nó lên, cùng ngoài.
Dễ thương quá! Có thể mang nhỉ!
Kết quả là thể.
Tô Chước ôm mèo đen, thuận lợi khỏi hang động theo con đường đó, hai cái hang động khác vẫn còn, nàng tùy ý chọn một cái qua mà .