Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 143: Dám nghi ngờ Đại sư huynh sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:40:55
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước đây Mục Dự Chu vẫn cho rằng chiếc nhẫn trữ vật của mình ngoài loạn nhưng bên trong lại khá trật tự, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện lớn vì tùy tiện để bùa dịch chuyển lung tung.

Trên đường ngự kiếm xuống núi, hắn thở dài không ngớt, vừa đi vừa sắp xếp lại đống bùa của mình.

Tô Chước hỏi: "Đại sư huynh, Ngũ sư huynh thế nào rồi?"

Khoảng thời gian này Đại sư huynh không có mặt ở tông môn, lần này trở về chắc hẳn là vì Ngũ sư huynh.

Chuyện tâm ma của Mông Nghiệp ngày càng nghiêm trọng, thực ra đã có dấu hiệu từ lâu nhưng ngoài sư môn ra thì không ai biết.

Tình trạng của hắn cụ thể ra sao, thậm chí sư phụ cũng không nắm rõ bằng Đại sư huynh.

Tần Dĩ Luật: "Ta đang định quay về tông môn."

Nhưng còn chưa kịp bước vào Truyền Tống trận đã bị Nhị sư đệ gọi đến để đón đệ tử đi lạc đường.

Vừa hay tiện đường.

Nếu để hai người này tự quay về, hắn thực sự không biết bọn họ có thể đi lạc đến tận nơi nào nữa.

Mục Dự Chu hoàn hồn: "Đại sư huynh, bọn đệ đi gặp Ngũ sư huynh với huynh nhé."

Tần Dĩ Luật không từ chối.

Trong một ngày, Tô Chước đã trải nghiệm quãng đường dịch chuyển dài hàng ngàn dặm.

Bước vào hiệu buôn thuộc sở hữu của thần tông, Tô Chước cực kỳ thuần thục.

Tần Dĩ Luật đi phía trước, trên tay cầm một tấm lệnh bài, đưa cho quản sự ra đón xem qua.

Quản sự vừa nhìn thấy cấp bậc của lệnh bài, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn: "Mời đi theo ta."

Tần Dĩ Luật khẽ gật đầu, dẫn theo hai sư đệ sư muội đi sâu vào trong hiệu buôn.

Bên trong có một Truyền Tống trận trực tiếp đến khu vực thành trì của thần tông, không mở cho người ngoài.

Nhìn thấy sư đệ sư muội tiến vào Truyền Tống trận, Tần Dĩ Luật mới bước vào sau cùng.

Quản sự nhìn theo bóng lưng thanh niên trẻ tuổi dần biến mất, trong lòng không khỏi tán thưởng.

Quả nhiên là đệ tử nội môn cấp bậc bất phàm, chỉ riêng khí chất thôi đã nằm trong hàng đầu của những người trẻ tuổi mà ông ta từng gặp.

Còn hai người đi theo phía sau, tuổi còn nhỏ mà đã được đưa ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không phải nhân vật đơn giản!

Vì bị giữ lại ở Long Vũ Môn một lúc nên Tô Chước chẳng có việc gì làm, bèn ăn no linh quả và trà trong lúc chờ dịch chuyển, xem như bù đắp lại một chút chi phí di chuyển, nhưng mà cũng không đáng bao nhiêu.

Khi trở về thần tông, sự hỗn loạn trong nội môn đã được kiểm soát.

Trận pháp trong nội môn không để lũ yêu thú thoát ra.

Sau đó, một thông báo sửa đổi được gửi đến, các đệ tử nội môn có thực lực không đủ cũng đã tránh đi, không có thương vong đáng tiếc xảy ra.

Tô Chước và Mục Dự Chu đi vòng qua Đệ Lục Vực, giao trả yêu thú bắt được.

Các tiểu sư đệ phụ trách thống kê yêu thú cảm ơn rối rít.

"Sư huynh, sư tỷ có thể đến chỗ trưởng lão nhận điểm tích lũy."

Một tiểu đệ tử viết phiếu xác nhận, đưa cho bọn họ.

Tô Chước bỗng nhớ đến con chim ưng của mình đã ăn mất vài con yêu thú, bèn ngập ngừng nói: "À... Lúc bắt yêu thú, yêu thú của ta vô tình ăn mất mấy con..."

Tiểu đệ tử ngây người một chút.

Không phải linh thú mà là yêu thú sao?

Vị sư tỷ này quả nhiên không phải người bình thường...

Khoan đã! Chẳng phải đây là Tô Chước của Đệ Cửu Vực sao?

Vậy người bên cạnh nàng chính là vị sư huynh của Đệ Cửu Vực?

Ánh mắt tiểu đệ tử lập tức thay đổi.

Đây đúng là khách quý hiếm thấy!

Đối với nhiều đệ tử trẻ tuổi, bọn họ chính là truyền kỳ chưa từng được tận mắt chứng kiến.

Tô Chước cảm thấy nên bồi thường một chút nhưng dù sao cũng không thể tự móc túi, nàng đã quẹt sạch linh thạch của mình, chỉ còn chờ thần tông cấp thêm hạn mức.

Tiểu đệ tử kiên quyết lắc đầu: "Không sao cả, bắt yêu thú vốn dĩ có rủi ro, chuyện này rất bình thường."

Tô Chước thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá."

Mấy con yêu thú nhị phẩm không đáng bao nhiêu, nhưng có thể tiết kiệm linh thạch thì vẫn hơn.

Sau khi đổi điểm tích lũy từ nhiệm vụ bắt yêu thú, hai người tiếp tục theo Đại sư huynh trở về Đệ Cửu Vực.

Tại đỉnh núi của Đệ Cửu Vực, có một vị đại phu vừa bước ra khỏi tẩm điện bên trong điện vực chủ.

Hai kiếm thị đứng gác trước cửa điện, đẩy cửa ra.

Tần Dĩ Luật dẫn hai sư đệ sư muội tiến vào tẩm điện, khẽ nâng tay, cửa điện lập tức đóng lại.

Tô Chước thoáng nhìn qua, lập tức nhận ra bên giường Mông Nghiệp có rất nhiều tầng trận pháp được bố trí.

Đừng nói là người ngoài không thể động vào hắn, ngay cả khi hắn tỉnh lại cũng chưa chắc có thể rời đi.

Đối với một tu tiên giả bị tâm ma bộc phát, đây đã được xem là cách đối xử tốt.

Trong một số tông môn có phong cách hà khắc, tu tiên giả rơi vào tâm ma sẽ bị xem là kẻ có tà niệm, và tình cảnh của họ cũng chẳng khác gì ngồi tù.

Tần Dĩ Luật bước đến bên giường, quay lại nhìn hai người còn lại ra hiệu không nên tiến lại gần.

Hai người lập tức dừng bước, lặng lẽ đổi ánh mắt với nhau.

Lần này Mục Dự Chu không dám đùa giỡn nữa, len lén truyền âm cho Tô Chước: "Muội đoán xem, Nhị sư huynh có sợ Đại sư huynh không?"

Tô Chước nghĩ ngợi một lát, đáp: "Không sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-143-dam-nghi-ngo-dai-su-huynh-sao.html.]

Mục Dự Chu: "..."

Đúng là không sợ thật.

Vậy nên chỉ có bọn họ - mấy đứa trẻ này là còn sợ thôi.

Nếu chỉ xét về ngoại hình, đúng là Tần Dĩ Luật xếp hàng đầu, nhưng khí chất của hắn quá mức xa cách, lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một loại tà dị bức người, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Trái lại, Ngũ sư huynh hoàn toàn khác.

Hắn có ngũ quan anh tuấn đến mức không thể bắt bẻ, thỉnh thoảng còn nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta sinh ra ảo giác dễ gần. Chỉ riêng điểm này thôi, hắn đã có sức hấp dẫn hơn Đại sư huynh gấp trăm lần trong mắt người thường.

Thế nhưng đối với ba tên sư đệ nghịch ngợm trong tông môn, cả hai đều đáng sợ như nhau.

Chỉ là một người là Diêm Vương thật sự, còn một người là hổ đội lốt cừu mà thôi.

Tần Dĩ Luật híp mắt quan sát một hồi lâu, thấp giọng nói: "Tâm ma của Ngũ sư đệ đã bị đè nén nhiều năm, nhưng không hề làm hỏng đạo tâm của hắn. Nếu Ma tộc thực sự tái xuất thế gian, muốn tìm đồng minh thì người như hắn chính là lựa chọn hàng đầu."

Tô Chước nghĩ thầm, Đại sư huynh đúng là dám nói.

Nhưng ở đây cũng chẳng có người ngoài.

Mục Dự Chu sốt ruột hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Tần Dĩ Luật thản nhiên đáp: "Ma tộc muốn hắn làm tay sai, nhưng hắn sẽ không đồng ý."

Dù thế nào đi nữa, từ trước đến nay Ngũ sư đệ đều cực kỳ căm ghét thủ đoạn của Ma tộc.

Tô Chước: "..."

Cũng đúng.

Mục Dự Chu lẩm bẩm: "Dù Ma tộc có giáng thế cũng chưa chắc đánh thắng được Ngũ sư huynh. Huynh ấy mạnh quá. Nếu ta có thiên phú lĩnh ngộ như huynh ấy thì tốt biết mấy..."

Đám sư đệ trong tông môn, so với người ngoài thì có thể xem như "tuổi trẻ tài cao".

Nhưng vì từ nhỏ đã bị các sư huynh đè bẹp, lúc nào cũng nhìn thấy vô số ngọn núi cao không thể vượt qua, không có chút nào hối tiếc vì sinh sau mấy năm thì chắc chắn là không thể.

Tần Dĩ Luật khẽ lắc đầu: "Không cần ngưỡng mộ hắn."

Ánh mắt hắn bình thản, không cho rằng tình trạng của Mông Nghiệp đáng trách, nhưng cũng không nghĩ rằng con đường của hắn đáng để noi theo.

Tô Chước vẫn không yên tâm về nguy cơ ẩn giấu trong số mệnh của Mông Nghiệp.

Lần này theo đến đây, mục đích chính là để xác định xem hắn có bị bất kỳ tàn hồn nào ám lên hay không.

Nàng mạo hiểm mở miệng hỏi: "Đại sư huynh, huynh đã kiểm tra thần phách của Ngũ sư huynh chưa?"

Tần Dĩ Luật hơi nhướng mày: "Kiểm tra thần phách hắn?"

Tại sao?

Trong đôi mắt màu kim đỏ của thanh niên hiện lên một tia nghi hoặc hiếm thấy.

Nếu thần phách có vấn đề thì khí tức quanh người hắn chắc chắn không thể ổn định như thế này được.

Với một tu tiên giả, bị kiểm tra thần phách mang lại cảm giác nguy hiểm hơn nhiều so với bị tấn công bằng linh quyết.

Tô Chước giơ tay mô tả: "Trước đó, trong Phật đường kia, tàn hồn lẫn ma khí bay đầy trời, quỷ dị đến mức nói cũng chẳng ai tin."

Nàng lộ vẻ lo lắng: "Sư huynh, huynh có thể xem thử không?"

Tần Dĩ Luật cũng không thể nói nàng đang lo xa.

Dính dáng đến ma khí, cẩn thận một chút cũng không thừa.

"Được."

Tần Dĩ Luật hạ mi mắt, bàn tay với gân cốt rõ ràng khẽ nâng lên, đặt hờ lên trán của Mông Nghiệp.

Một luồng uy áp vô hình lập tức lan tỏa.

Tô Chước chỉ cảm thấy không khí xung quanh như trầm xuống khiến thần phách nàng bị đè nặng.

Ngay lúc đó, Mông Nghiệp đột nhiên mở bừng mắt.

Đôi đồng tử đen kịt không có tiêu cự, sâu thẳm đến mức khiến người ta ớn lạnh.

Sát khí bùng nổ!

Hai người đứng xem tức khắc căng thẳng.

Nếu Ngũ sư huynh bỗng nhiên tỉnh lại rồi ra tay loạn sát thì đó không phải chuyện nhỏ.

Tần Dĩ Luật nheo mắt, cuối cùng ấn lòng bàn tay xuống trán sư đệ, cố định hắn lại.

"Là ta."

Tô Chước không rõ Mông Nghiệp có tỉnh táo hay không, hay là do thủ đoạn của Tần Dĩ Luật đã phát huy tác dụng mà luồng uy áp sắc bén đến cực hạn kia nhanh chóng tan biến.

Quả nhiên là Đại sư huynh!

Thu Vũ Miên Miên

Ngũ sư huynh – người đáng sợ đến vậy mà bị hắn đè một cái đã yên tĩnh lại, không có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, Tần Dĩ Luật thu tay về.

"Không có vấn đề."

Tô Chước thở phào một hơi, nhưng vẫn có chút căng thẳng: "Thật sự không sao? Huynh đã kiểm tra kỹ thần phách của Ngũ sư huynh rồi à, không phải chỉ nhìn qua loa đấy chứ?"

Tần Dĩ Luật nhận ra nàng lo lắng đến mức kỳ quặc, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: "Thật sự không sao."

Mục Dự Chu: "..."

Sư muội này đúng là lúc thì to gan, lúc thì nhát gan.

Dám nghi ngờ cả Đại sư huynh?

Tô Chước gật đầu, miễn cưỡng yên tâm.

 

Loading...