Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 137: Nước đến chân mới nhảy.

Cập nhật lúc: 2025-06-22 14:21:19
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão gia chủ thở dài: "Giết hại tộc nhân, thanh kiếm của ngươi đã lấy đi sinh mạng của hàng trăm người. Đây là điều ngươi muốn sao, Dã nhi?"

Lúc này, tinh thần lão gia chủ trông có vẻ phấn chấn nhưng thực chất lão ta đã không còn là người sống đúng nghĩa. Nói là hồi hồn chi bằng nói đây chỉ là một tàn niệm gắng gượng duy trì thân xác.

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa hiểm độc nhưng Mông Nghiệp không hề bận tâm.

Bên trong Phật đường, giọng người thanh niên vang lên, nhạt nhòa đến mức không thể đoán ra được cảm xúc: "Ông sống lay lắt mười mấy năm, không chịu thuận theo số mệnh mà chết, vậy thì ta sẽ giúp ông được toại nguyện."

"Ông chỉ có thể c.h.ế.t trong tay ta."

Lão gia chủ giật mình, mí mắt run rẩy, trong đáy mắt mơ hồ trào ra từng tia hắc khí: "Ngươi không phải Dã nhi!"

Đến lúc này, lão ta mới nhận ra nét mặt chàng trai có vài phần giống Thượng Quan Dã, nhưng lại lạnh lùng hơn rất nhiều.

Sự thay đổi này không thể chỉ dùng thời gian để giải thích.

"Ngươi không phải Dã nhi! Ngươi là ai!"

Lão gia chủ chống gậy đứng bật dậy, vẻ mặt không còn chút dịu dàng nào, ánh mắt tối sầm, sắc mặt trở nên méo mó điên cuồng: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

Mông Nghiệp bình tĩnh đáp: "Mông Nghiệp."

Vừa dứt lời, thanh trường kiếm trong tay hắn lập tức rời khỏi tay.

Kiếm quang lóe lên, che phủ cả ánh sáng của đèn trường minh trong Phật đường.

Lão già lẩm bẩm: "Là nữ nhân đó..."

Lại là chuyện liên quan đến Mông Vi.

Trên khuôn mặt giả tạo dịu dàng của lão ta thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng lúc này thực lực của lão ta chưa khôi phục, ngay cả việc duy trì vẻ ngoài bình thường trước mặt Mông Nghiệp cũng đã rất chật vật, muốn phản kháng càng là chuyện không thể.

Thanh kiếm sắc lạnh nhuốm đầy sát khí xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c lão ta.

Tâm mạch vỡ nát, linh hải tan biến.

Hồn phi phách tán.

Từng luồng hắc khí nhè nhẹ thoát ra từ tim lão ta, thân thể lão ta bắt đầu sụp đổ từ trong ra ngoài, giống như đang bị nghiền nát từng chút một.

Ngoài cửa, Tô Chước mở to mắt, dùng Thần hồn miễn cưỡng nhìn thấy tàn hồn không tan biến hoàn toàn trong luồng hắc khí ấy.

Mông Nghiệp lặng lẽ nhìn chăm chú vào đám tàn hồn ngày một tán loạn kia.

Kiếm quay lại trong tay, ngón tay hắn siết chặt chuôi kiếm, đầu ngón tay khẽ run nhẹ.

Tô Chước bất đắc dĩ cất giọng: "Sư huynh! Ở đây không có hồn phách mà huynh cần tìm! Mau đánh tan nó đi!"

Mười năm quá dài.

Như Tiểu Kiếm đã nói, có xông vào luân hồi cũng không thể tìm thấy.

Nếu Mông Nghiệp cứ muốn tìm, may mắn lắm có khi tìm được Thượng Quan Dã sau khi chuyển thế, nhưng người ấy cũng không còn là hắn nữa.

Mông Nghiệp không quay đầu lại.

Tô Chước chưa từng gỡ bỏ áo choàng theo lời dặn của Liễu Đường, nhưng Mông Nghiệp vẫn dễ dàng nhận ra nàng.

Tô Chước thử nhấc chân bước tới nhưng nghe thấy giọng hắn vang lên: "Đừng vào."

Bên trong Phật đường, những tàn hồn bị hắc khí bao bọc rời khỏi thân thể đã mục rữa, bay lượn quanh tượng Phật vàng.

Dường như đèn trường minh càng trở nên u ám hơn.

Mông Nghiệp nâng tay trái lên, trong lòng bàn tay chợt bùng lên linh quang chói lọi.

Một kim ấn sáng rực lập tức bay về phía luồng hắc khí hỗn loạn, nhanh chóng mở rộng một vùng kết giới vô hình, áp chế tất cả tàn hồn lên đỉnh đài cao.

Tiểu Kiếm cảm thán: "Không ngờ sau ngần ấy năm vẫn còn có hậu bối biết Phong Ma ấn. Thế hệ này của các ngươi cũng không đơn giản đâu."

Tô Chước nghĩ tới mấy vị sư huynh suốt ngày cười ngây ngô cùng chính bản thân mình còn mù mờ chẳng biết gì, lặng lẽ nói: "... Cũng có những người rất đơn giản."

Dù cùng chung một môn phái nhưng nhận thức của họ rất khác biệt.

Đối mặt với ma khí, đa phần đệ tử trong môn phái chỉ có thể trợn mắt nhìn trân trối.

Trong lịch sử Huyền Mông giới, ma khí đã dần trở thành một truyền thuyết bị lãng quên, những lần xuất hiện vô cùng hiếm hoi.

Còn chuyện có kẻ sử dụng ma khí cũng tương đương với Tà Tu, tất nhiên là không ai dám công khai.

Linh ấn đáp xuống đỉnh đài cao, hắc khí co cụm lại.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng thét thấu tận tâm can vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết không phải âm thanh mà phàm nhân có thể nghe thấy, nó vang vọng thẳng vào thần thức, dù các tu tiên giả không hiểu ý nghĩa cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng tuyệt vọng bên trong.

Tô Chước cố gắng trấn tĩnh, miễn cưỡng thoát ra khỏi ảnh hưởng đó.

Rất lâu sau, cuối cùng linh ấn cũng ổn định, khí tức uy áp lan tỏa khắp không gian khiến không khí rung động dữ dội.

Phật đường dần trở lại yên tĩnh.

Mông Nghiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiếm vẫn trong tay nhưng ánh mắt đã trở nên thất thần, không còn bất kỳ động tác nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-137-nuoc-den-chan-moi-nhay.html.]

Tô Chước mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.

Nàng đưa mắt quét qua Phật đường, tận dụng Thần hồn để mở rộng thị giác đến mức tối đa, nhưng không nhìn thấy bất kỳ tàn hồn nào còn sót lại.

Như vậy là an toàn rồi sao?

Tô Chước chớp mắt một cái, không vội lên tiếng.

Nàng vẫn không yên tâm, bèn hỏi Tiểu Kiếm: "Ở đây không còn tàn hồn nào chứ?"

Tiểu Kiếm đáp: "Sao có thể chứ? Phong Ma ấn có thể điều động thiên địa linh lực để trấn áp mọi tà vật. Nếu là ngươi sử dụng, hiệu quả còn gấp bội. Trừ khi tà vật quá mạnh đến mức khó áp chế..."

Tô Chước nhíu mày: "Ngươi chắc chứ? Không có sót lại gì hết?"

Tiểu Kiếm: "Đương nhiên là không!"

Tiểu Kiếm: "Ngươi xem đây là đâu? Phật đường đấy! Dù những tượng Phật ở đây là thật nhưng những kẻ từng thờ phụng chúng đâu phải người tốt... Ngươi nhìn xem, trên tượng Phật có Phật quang không?"

Tô Chước chăm chú quan sát, rồi đáp: "Có mà."

Tiểu Kiếm: "..."

"Thế thì không đúng rồi! Mau bảo Mông Nghiệp đập nát tượng Phật rồi phong ấn thêm một lần nữa!"

"Phật đường này đi ngược lại đạo Phật, làm sao có thể có Phật quang!"

"Phật quang này là giả! Là tà vật đang lợi dụng chính khí để níu kéo sinh tồn, mượn công đức trong tượng Phật để bảo vệ bản thân, tìm cách trốn thoát khỏi phong ấn!"

Ngay khi Tiểu Kiếm phản ứng lại, Tô Chước đã lập tức nhắc nhở: "Sư huynh! Trong tượng Phật còn có ma khí!"

Mông Nghiệp đột nhiên quay ngoắt ánh mắt về phía tượng Phật, dường như cũng vừa mới nhận ra điều bất thường. Khí tức trên người hắn bùng nổ mạnh mẽ.

Gần như ngay lập tức, toàn bộ tượng Phật trong Phật đường đồng loạt vỡ vụn, bụi mù bốc lên ngập trời.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang dội.

Hắc khí lần nữa xuất hiện, nhưng lúc này đã suy yếu đi nhiều, điên cuồng lao ra ngoài cửa, nhưng bị Phong Ma ấn ngăn chặn, chạy trái tránh phải trong kết giới linh lực, liên tục bị tiêu diệt từng chút một.

Tô Chước tập trung ánh mắt không chớp, nhìn thấy một tàn hồn thoáng qua, lập tức vung pháp trượng đã chuẩn bị từ trước, đánh thẳng vào tàn hồn ấy.

Thu Vũ Miên Miên

Bốp!

Linh lực va chạm, tàn hồn bị đánh nát ngay tại chỗ.

Khi hồn phách tiêu tán, trong không khí vang lên một âm thanh vỡ vụn như thực thể.

Một luồng ý thức tràn đầy oán hận chập chờn không tan.

Lúc này, Tô Chước mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiểu Kiếm lại trở nên căng thẳng: "Trọng điểm tấn công của chúng không phải ngươi! Phong Ma ấn đang bay về phía ngươi, Mông Nghiệp có ổn không vậy?"

"Lỡ như hắn gặp chuyện gì, bị ma khí cám dỗ mà phản bội lại thì ngươi không đấu lại hắn đâu!"

Tô Chước cũng bắt đầu hoảng: "Sao có thể chứ!"

Mông Nghiệp vẫn đứng yên tại chỗ.

Tô Chước mơ hồ nhìn thấy hắc khí thoáng hiện trong đáy mắt sư huynh, tâm trạng suýt nữa thì sụp đổ.

Nàng thật sự không thể đánh lại hắn!

Tiểu Kiếm lẩm bẩm: "Xong rồi... xong rồi! Giờ ngươi học Phong Ma ấn còn kịp không?"

"Ngươi có áo choàng, ma khí không thể làm gì được ngươi."

"Nhưng sư huynh của ngươi lại muốn tự mình phong ma, hắn liều lĩnh như vậy, đến cả hộ giáp cũng không mang!"

Trong lúc Tiểu Kiếm lải nhải không ngừng, Tô Chước bỗng nhận được một luồng ý niệm.

Chính là truyền thừa của Phong Ma ấn.

Dưới lớp áo choàng, Tô Chước há hốc mồm kinh ngạc: "Sao ngươi không nói sớm! Nhất định phải đợi đến tận phút chót mới làm ta cuống lên sao?"

Tiểu Kiếm lắp bắp: "Đao Ý! Dùng Đao Ý công kích hắn!"

May mà Tô Chước đã chứng kiến cách dùng Kiếm Ý và kiếm khí của Ngũ sư huynh trước đó, nên vừa nghe đến Đao Ý, nàng lập tức hiểu ra.

Kiếm Ý có thể hóa thành công kích.

Đao Ý cũng vậy.

Trên đời rất ít người có thể g.i.ế.c người bằng Kiếm Ý vô hình, không phải ai cũng học được.

May thay, Tô Chước có chút lĩnh ngộ về phương pháp này, nhưng điều bất hạnh là đối tượng thực hành của nàng lại chính là Ngũ sư huynh.

Tiểu Kiếm thúc giục: "Đừng chần chừ! Đánh ngất hắn là có thể cứu được hắn!"

"Người như hắn không dễ bị ma khí thao túng, bây giờ ma khí quấn lấy hắn, cùng lắm là sinh ra tâm ma, nặng hơn thì tẩu hỏa nhập ma, nhưng tuyệt đối không hóa ma đâu. Chỉ cần đưa hắn về tông môn là không sao!"

Tô Chước hít sâu một hơi: "Tiểu Kiếm, ngươi im lặng một chút đi!"

Đang phải học linh quyết ngay phút chót đã đủ khiến nàng đau đầu, nay còn phải chịu đựng Tiểu Kiếm lảm nhảm không ngừng, não nàng sắp quá tải đến nơi rồi!

Loading...