Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 134: Thật sự có thể một tay che trời!
Cập nhật lúc: 2025-06-21 12:52:54
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời vừa dứt, một bóng đen bỗng lao ra từ bên trong.
Người nọ vận áo choàng đen tuyền, phục trang giống hệt bọn họ, khuôn mặt bị che giấu hoàn toàn.
Cùng lúc đó, một con chim ưng xám lao vút ra, cất tiếng kêu chói tai, đôi mắt đỏ rực, nhắm thẳng vào Liễu Đường mà tấn công.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Tô Chước vung tay ném phi đao, ánh d.a.o sáng lạnh găm thẳng vào con chim ưng. Nhưng con chim ưng không hề né tránh, nó vẫn lao tới, ánh mắt như bị một thứ gì đó trên người Liễu Đường hấp dẫn, không hề d.a.o động.
Bóng đen kia nhanh chóng nhảy lên đầu tường, quay người đánh ra một đạo linh quyết, trực tiếp phá tan ánh sáng rực rỡ của phi đao. Hắn ta cất giọng trầm khàn: "Đi!"
Tô Chước nhìn thẳng vào hắn ta, gằn từng chữ: "Thẩm Phong Trầm!"
Bóng đen khựng lại, suýt nữa trượt chân ngã khỏi tường.
Khoảnh khắc sau, hắn ta vượt qua phạm vi linh trận của viện, lập tức kích hoạt Truyền Tống trận, biến mất.
Hắn ta chạy thoát rồi, nhưng có lẽ mấy ngày tới cũng khó mà ngủ ngon.
Đang lúc tiện tay lấy đồ lại bị người ta gọi thẳng tên, ai mà không thấy kinh hoàng chứ?
Tô Chước biết không thể cản nổi nên ngoài việc chọc tức một chút cũng không làm gì thêm.
Mục Dự Chu tiếc nuối nhảy từ tường xuống: "Không đuổi kịp, hắn ta chạy nhanh quá. Đoán chừng bảo vật cũng bị lấy mất rồi."
Tô Chước lắc đầu, giọng thản nhiên: "Không sao, cản không được thì thôi."
Liễu Đường liếc nhìn nàng, tò mò hỏi: "Muội quen hắn ta sao?"
Trước mặt Liễu Đường, mấy vị sư huynh không tiện nói gì. Nhưng ánh mắt họ nhìn Tô Chước đầy hiếu kỳ.
Tên này... nghe quen quen...
Khoan đã, trước đây tiểu sư muội ở Tô gia, hình như có chút dính dáng đến Thẩm gia thì phải?
Chẳng phải vị hôn phu năm đó, người vì từ hôn mà danh tiếng vang xa, chính là Thẩm Phong Trầm sao?
Ba người trùm áo choàng đen, trông như ba tòa tháp đen sừng sững, bên ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng bão tố, dùng truyền âm trao đổi với nhau.
Tô Chước hờ hững lên tiếng: "Con chim ưng kia rất đặc biệt."
Bề ngoài nhìn không có gì lạ, nhưng thực chất nó là một sát thủ đáng gờm.
Nếu không phải do Thẩm Phong Trầm lấy được thứ tốt nên vội vàng rút lui thì chắc chắn con ưng xám đó sẽ không bỏ cuộc, chừng nào lấy được mạng người mới thôi.
Bước vào bảo khố, cả nhóm phát hiện ngoài những giá trưng bày ở gần cửa được sắp xếp ngay ngắn thì sâu bên trong lại trống rỗng đến kỳ lạ.
Liễu Đường trầm ngâm: "Không biết làm sao mà hắn ta nhận được tin trước chúng ta."
Trước đó, Mông Nghiệp đã dẫn dụ phần lớn cường giả của Thượng Quan gia rời đi, Liễu thành thừa cơ xâm nhập, bắt đầu thanh trừng thế gia.
Khoảng trống phòng thủ này chỉ tồn tại trong chốc lát. Nhưng nếu muốn chuyển hết chỗ bảo vật này, hắn ta phải mai phục trong bảo khố từ hôm qua.
Nếu Thượng Quan gia chưa sụp đổ, hắn ta làm vậy chẳng khác nào tự đào mộ chôn mình.
Chứng tỏ hắn ta đã biết trước Thượng Quan gia không thể vực dậy nổi nữa. Trong hỗn loạn thế này, có quá nhiều kẻ bị nghi ngờ, tung tích bảo vật cũng khó truy ra, hắn ta càng dễ dàng thoát thân.
Tô Chước suy xét các mối quan hệ của Thẩm Phong Trầm, dần dần có câu trả lời.
Nàng chậm rãi nói: "Biết đâu chỉ là có người say rượu lỡ miệng thôi."
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Liễu Đường lóe lên vẻ nghiêm túc.
Nàng ấy không ngờ Tô Chước lại biết nhiều đến vậy.
Trước đây nàng ấy vẫn tưởng rằng mấy tiểu sư đệ, sư muội này được bao bọc quá kỹ, đơn thuần đến ngây thơ.
Nhưng đệ tử đại tông môn quả nhiên không hề đơn giản.
Thực tế, chuyện Mông Nghiệp sắp hành động, đúng là có một kẻ thích uống rượu biết được.
Tô Chước nhớ lại, dạo gần đây Thẩm Phong Trầm có một người bằng hữu có quan hệ rất mật thiết với Vô Gian Lâu, mà hắn ta cũng từng nhận được một món kỳ ngộ từ nơi đó.
Xem ra, chính là lần này đây.
Không ngờ sau một hồi vòng vo, Vô Gian Lâu và sư huynh nàng lại có liên quan.
Tô Chước quay sang Liễu Đường, ánh mắt tràn đầy mong chờ: "Tỷ tỷ, mọi người sẽ giành lại bảo vật, đúng không?"
Liễu Đường: "..."
Thực ra, thứ đó cũng chưa hẳn là của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-134-that-su-co-the-mot-tay-che-troi.html.]
Cách một lớp áo choàng, nàng ấy vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt sáng rực của tiểu cô nương, tràn đầy háo hức với việc... cướp đoạt.
"Sẽ giành lại." Liễu Đường giải thích: "Mà sau khi giành lại, nhà hắn ta còn phải đối mặt với phiền phức từ Thượng Quan gia nữa."
Thượng Quan gia không thể gây khó dễ cho bọn họ, nhưng lại có một kẻ khác vừa vặn trở thành bia trút giận.
Tô Chước cố nhịn cười, nhưng vẫn lộ vẻ hả hê: "Nhà hắn ta thật đáng thương, haiz!"
Nhưng lần này, dù có đáng thương đến đâu cũng không liên quan đến nàng.
Lúc hưởng lợi thì cả nhà cùng chung hưởng, nhưng khi thất bại, cả nhà cũng phải cùng gánh hậu quả.
Cuối cùng ba vị sư huynh đứng bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không ổn, định mở miệng nhưng rồi lại thôi.
Ngay khi họ vừa định lên tiếng, bỗng một giọng quát trầm đục vang vọng khắp không trung: "Kẻ nào dám làm loạn tại Thượng Quan gia?"
Âm thanh đanh thép mang theo cơn thịnh nộ cuồn cuộn, tựa như sấm rền trên bầu trời phủ đệ rộng lớn.
Không chỉ khu vực này, mà gần như cả thành trì đều nghe rõ tiếng quát giận dữ ấy.
Tô Chước ngẩng đầu nhìn lên.
Trên không, một lão giả cưỡi bạch hạc lơ lửng giữa trời, linh lực cuồn cuộn quanh thân, dư âm của nó thậm chí còn khiến không gian vặn vẹo.
Một khi đối đầu với thế gia, kẻ địch không chỉ là vài vị gia chủ hay trưởng lão.
Nếu một gia tộc có truyền thừa đủ lâu đời, thì không ai có thể biết được trong bóng tối ẩn giấu bao nhiêu lão quái vật.
Thượng Quan gia chưa bao giờ là loại người bị đánh đến tận cửa mà còn chậm rãi nói đạo lý.
Thu Vũ Miên Miên
Lão giả không phí lời, trực tiếp ra tay, một đạo linh quyết đánh xuống như sấm sét giáng trần.
Đối diện với lão ta chỉ có một thanh niên đứng trên kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên.
Một tia kiếm quang lóe lên, linh lực bùng nổ giữa không trung.
Ầm!
Sau cú chạm trán, lão giả không còn vội vã ra tay nữa. Đôi mắt lão ta híp lại, ngữ điệu thâm trầm: "Chỉ có mình ngươi?"
Mông Nghiệp hờ hững gật đầu.
Lão giả giận quá hóa cười: "Tiểu tử Dung Hồn cảnh cũng dám làm càn trước mặt lão phu?"
Thượng Quan gia đã chiếm giữ Liễu thành suốt mấy trăm năm, danh tiếng của các đại năng trong tộc, thậm chí có thể xem như những huyền thoại trong miệng dân gian.
Chưa từng có ai dám công khai khiêu khích uy nghiêm của bọn họ.
Lão giả cúi nhìn xuống, trông thấy những tu tiên giả quan phủ đứng đông nghịt dưới mặt đất, trên môi nở nụ cười lạnh lùng: "Hay lắm, có vẻ các ngươi đã quá nhàn nhã đến mức quên mất nơi này thuộc về ai rồi!"
Giữa đám người, một người trung niên vận quan bào đỏ sẫm bước ra, bình tĩnh nhìn lên bầu trời: "Thượng Quan gia tùy tiện sử dụng ma khí, khiến thành trì rơi vào dị trạng nghiêm trọng."
Lão giả không mảy may d.a.o động: "Muốn tìm tội danh thì có gì khó đâu?"
Tô Chước mơ hồ cảm nhận được, linh trận chưa bị phá hủy trong viện đang dần trở nên bất ổn.
Thông thường, những gia tộc thế gia lâu đời đều bố trí linh trận dày đặc bên trong phủ đệ để ngăn chặn kẻ khác sử dụng Truyền Tống trận mà xâm nhập.
Lão giả nở nụ cười giả tạo: "Thái Thượng trưởng lão của tộc ta sắp đến rồi. Dù có Phụng vương ở đây cũng không dám nói chuyện như thế với ta. Vậy các ngươi tính là gì?"
Mông Nghiệp thản nhiên đáp: "Là người g.i.ế.c ngươi."
Lời vừa dứt, ánh mắt lão giả chợt sắc bén, linh khí trong không trung lập tức bạo động.
Tô Chước chỉ cảm thấy thần thức rét lạnh, một cơn nguy cơ khó hiểu dâng lên trong lòng.
Luồng khí tức quỷ dị xung quanh càng lúc càng rõ ràng.
Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, những hòn đá nhỏ rung lên, tà áo choàng khẽ lay động, nhưng cơn gió lạnh bên ngoài lại bị chặn đứng.
Ngón tay Liễu Đường khẽ động, một giọt sương trên cành cây cổ thụ bên tường nhỏ xuống, thấm vào lớp đất nơi góc tường.
Trong sân rơi vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Cung Hà nhìn chằm chằm cuộc đối đầu trên không, dù rất tin tưởng sư huynh nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an, lẩm bẩm: "Hay là ta gọi thêm viện binh đi..."
Chuyện này thực sự không hề nhỏ.
Nếu thần tông ra tay cũng là điều có thể lý giải.
Và nếu chuyện Thượng Quan gia sử dụng ma khí là thật thì một khi tin tức này lan truyền ra ngoài, cả Huyền Mông giới sẽ rung chuyển.
Có thể giấu một tin động trời như vậy, xem ra Thượng Quan gia quả thực đã một tay che trời ở thành này.