Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 128: Pháp khí bản mệnh của ngươi có manh mối rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-18 13:01:14
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Trong Thượng Quan gia có rất nhiều mặt tối, có rất nhiều hậu bối trong tộc đột nhiên c.h.ế.t yểu mà không rõ nguyên nhân, Thượng Quan Dã cũng nằm trong số đó.”

“Thì ra lời đồn này không phải chỉ là tin vịt.”

“Bọn ta còn tưởng Ngũ sư huynh đã nghĩ ra cách thoát thân...”

Ba vị sư huynh thì thầm to nhỏ, nói ra đủ chuyện như trút hết hạt đậu vào ống tre.

Tô Chước vốn có Thần Hồn cứng cỏi, nhưng lúc này cũng thật sự đau đầu chóng mặt.

Mông Nghiệp bỗng lên tiếng: “Các ngươi có thứ gì vừa ý, lát nữa ta sai người mang về tông môn, nơi này không nên ở lâu.”

Nghe vậy, âm thanh hỗn loạn truyền vào tai Tô Chước đột nhiên ngừng lại.

Đúng lúc đó, Tô Chước vừa lật đến phần sau của tập ảnh vật phẩm đấu giá.

Nàng không nghĩ nhiều, chỉ tay vào một trang giấy: “Sư huynh, muội muốn tận mắt nhìn thấy thứ này.”

Dù sự thật đã chứng minh rằng Ngũ sư huynh không phải là một Đan Tu yếu đuối bị chèn ép như nàng từng nghĩ.

Nhưng chung quy, hắn vẫn là một Đan Tu.

Rõ ràng là Ngũ sư huynh sắp làm chuyện lớn, nàng càng không thể an tâm rời đi.

Theo trí nhớ của Tô Chước về cốt truyện, Ngũ sư huynh c.h.ế.t vì bị một tàn hồn kí sinh trên người phản phệ.

Nàng chắc chắn Mông Nghiệp có quan hệ sâu xa gì đó với Thượng Quan gia, bởi tàn hồn kia chính là gia chủ Thượng Quan, và lão ta thực sự rất căm hận Mông Nghiệp.

Nếu trong kế hoạch báo thù này vẫn còn để lại tai họa ngầm thì dù bản thân không thể giải quyết, nàng cũng phải tìm cách ở lại giúp đỡ.

Cung Hà xúc động thầm than: “Làm tốt lắm.”

Hai người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mông Nghiệp im lặng nhìn xuống chỗ ngón tay của tiểu sư muội.

Tô Chước nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là một đan đỉnh.

Đùa nhau chắc?

Nàng đâu có luyện đan đâu!

Tô Chước vội dời ngón tay một chút, chữa cháy: “Còn cái này nữa, cái này nhìn cũng hợp mắt muội hơn.”

Ít ra đây còn là một bộ pháp khí.

Muốn xem vật này, phải chờ đến nửa sau của buổi đấu giá.

Mông Nghiệp hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Nhất định phải xem?”

Tô Chước đường hoàng đáp: “Đã đến rồi mà sư huynh.”

Lý do vô lý hết chỗ nói nhưng Mông Nghiệp cũng đành bỏ cuộc, có chút bất đắc dĩ: “Được.”

Sư đệ của hắn tuy không thông minh lắm nhưng ít ra còn biết sợ, biết nghe lời.

Gặp phải người không sợ hắn, hắn thật sự chẳng biết phải làm sao.

Có lẽ vì Mông Nghiệp đã sớm đoán định kết cục của Thượng Quan gia nên dù hiểu rõ ý đồ của đám sư đệ sư muội, hắn cũng không nói gì thêm.

Chỉ cần vẫn có thể che chở cho bọn họ, để bọn họ mở mang tầm mắt cũng không phải chuyện xấu.

Trong gian phòng, chỉ có Mông Nghiệp là thoải mái ngồi trên ghế, tựa như đang chuyên tâm xem buổi đấu giá.

Ba vị sư đệ thì vô thức đặt tay lên kiếm, hiển nhiên vẫn rất cảnh giác.

Tô Chước có chút mất tập trung, bèn lấy đao ra.

Là thanh đao không vỏ đã cùng nàng băng qua Thí Luyện Cốc, ngày đêm không rời.

Trên bàn có đĩa linh quả, nàng cầm lấy một quả, thấy đao cũng rảnh rỗi bèn tiện tay gọt vỏ.

Diêm Nguy Nhiên nhìn nghiêng một cái: “Tiểu Cửu, muội không tìm Tứ sư huynh làm cho nó một cái vỏ đao sao?”

Tô Chước nghĩ nghĩ: “Dạo này không có cơ hội nhét nó vào vỏ.”

Diêm Nguy Nhiên: “...”

Hắn suýt không phản ứng kịp.

Chốc lát sau mới nhớ ra, gần đây sư muội ở trong Thí Luyện Cốc.

Ở nơi không có giới hạn thời gian, nàng cũng có thể liều mạng tu luyện quên ngày quên đêm.

Đụng phải nơi có giới hạn thời gian, chắc khỏi cần ngủ luôn.

Diêm Nguy Nhiên liếc nhìn thanh đao một cách đồng cảm: “Nó là thanh nào trên bảng danh đao vậy?”

Rõ ràng không phải vật phàm nhưng lại không nhìn ra xuất thân.

Tô Chước dùng đao gọt xong linh quả, cạch một tiếng, cắn một miếng giòn tan: “Không phải, nó còn chưa có tên.”

Bây giờ chỉ là một con d.a.o gọt trái cây.

Không biết Thần Tông tìm nó từ đâu về.

Nói đến tên, Tô Chước bỗng có linh cảm, thấp giọng nói: “Nó tên là ‘Thù Tiên’.”

Thù Tiên.

Cứ vậy mà bật thốt ra.

<Thái Cổ Thù Tiên quyết> là truyền thừa nàng không thể nói ra thành lời.

Dù có muốn gợi ý cũng không thể mở miệng.

Không ngờ, đặt tên cho thanh đao thì lại được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-128-phap-khi-ban-menh-cua-nguoi-co-manh-moi-roi.html.]

Nàng nhìn về phía các sư huynh, phát hiện bọn họ đều nghe thấy, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.

Mục Dự Chu bình luận: “Ít ra nghe cũng hay hơn cái tên của con Tỳ Hưu kia.”

Tô Chước: “...”

“Sư huynh, các huynh đã từng nghe về một thanh đao trùng tên bao giờ chưa?”

Dù không phải là đao, nhưng nếu công pháp này từng vang danh, có lẽ sư huynh bọn họ sẽ biết.

“Chưa.”

Ngay cả Mông Nghiệp cũng lắc đầu.

Phụng Châu rất giỏi nắm bắt sở thích của khách hàng, đấu giá chủ yếu là linh dược quý hiếm, đỉnh lô, và phương thuốc luyện đan, thỉnh thoảng có một số vật truyền thừa từ thế gia luyện đan.

Luyện Đan sư có thiên phú đã ít, đan dược cao cấp lại càng khan hiếm.

Trước các thế gia luyện đan có danh vọng, ngay cả những tu sĩ có tài quyền vượt xa cũng phải khách khí.

Vật phẩm mà những thế gia này mang ra đấu giá đều không phải vật tầm thường, từ pháp khí đến thiên tài địa bảo, thứ nào cũng khiến người ta thèm thuồng.

Không khí trong phòng đấu giá đang vô cùng náo nhiệt.

“Một vạn tám nghìn!”

“Một vạn tám nghìn một trăm.”

“Một vạn chín nghìn!”

Cả trường đấu giá chợt lặng đi một thoáng, đấu giá sư mỉm cười rạng rỡ: “Bát Quái Lưu Kim đỉnh này từng được một cửu phẩm Đan sư sử dụng, Đào công tử ra giá một vạn chín nghìn linh thạch cao cấp, quả là có ánh mắt tinh tường.”

Giọng nói của nàng ấy cực kỳ lôi cuốn, nhưng người ra giá tiếp theo vẫn nói chậm rãi, không chút kích động: “Một vạn chín nghìn một trăm.”

Đào công tử vốn tưởng có thể dễ dàng mang đan đỉnh về tay, nghe vậy lại có ý định tiếp tục ra giá, nhưng không còn kích động như trước.

Theo cách ra giá của hắn ta, nếu tiếp tục thì sẽ là hai vạn.

Tô Chước nghe mà mặt mày đờ đẫn.

Mấy tên Luyện Đan sư này có tiền quá đi mất!

Người bình thường đừng nói đến linh thạch cao cấp, ngay cả hai vạn viên sỏi cũng không có.

Thu Vũ Miên Miên

Nhiều linh thạch thế này, một chiếc nhẫn trữ vật cũng không đựng hết đâu nhỉ?

Sau đó, vài món đấu giá khác lần lượt qua đi, giá cả cũng giảm xuống đôi chút.

Rõ ràng, không phải lúc nào cũng có bảo vật như Bát Quái Lưu Kim đỉnh.

Bấy giờ, một hộp gỗ sơn đen nặng nề được người ta nâng lên, đặt lên bàn giữa đài đấu giá.

Món đấu giá này khiến Tô Chước có chút hứng thú.

Lần này, Đấu Giá sư không đến gần vật phẩm, cũng không mở hộp, mà trực tiếp giới thiệu: “Bộ phi đao này gồm bảy thanh, tinh xảo mỏng nhẹ, nhưng chất liệu còn rắn chắc hơn cả thiên thạch, toàn thân được chế tạo từ Thiên Môn Ngục Huyền Kim.”

“Hẳn là mọi người cũng biết, dù là cả một mạch khoáng Thiên Môn Ngục Kim cũng khó mà khai thác được vài lạng linh kim xứng danh ‘Huyền Kim’. Bảy thanh phi đao này từng được một Quỷ Tu cất giữ suốt mấy trăm năm, nếu chư vị đạo hữu muốn luyện hóa, e rằng phải tốn không ít công sức. Sau khi Quỷ Tu kia bị tru diệt, bộ đao này được đưa đến Thiên Quan Môn. Môn chủ Thiên Quan Môn khẳng định rằng lời nguyền trên nó đã ăn sâu bén rễ, không thể luyện hóa. Sau nhiều lần chuyển tay, cuối cùng mới đến được Vương thành.”

“Suốt hai mươi năm, có hàng chục Luyện Khí sư muốn luyện lại bộ phi đao này, kết cục đều gặp bất trắc. Cho đến nay, cách duy nhất để ngăn chặn lời nguyền chính là phong ấn trong chiếc hộp này.”

“Bảo vật này do Ân gia Vương thành hào phóng hiến tặng. Dù giá chốt đấu giá là bao nhiêu, chiếc hộp gỗ quý hiếm này sẽ được tặng kèm.”

“Giá phi đao khởi điểm - chỉ cần một vạn linh thạch cao cấp!”

Đấu Giá sư nói rõ ràng rành mạch, những người chưa hiểu ra cũng đã hiểu.

Một vạn linh thạch cao cấp, còn không mua nổi dù chỉ một chút Huyền Kim của Thiên Môn Ngục. Huống hồ, đây là bảy thanh phi đao hoàn chỉnh!

Món hời quá lớn.

Nhưng nếu không đủ bản lĩnh mà cầm lấy, thì đây không phải cơ hội, mà là tấm  bùa đòi mạng.

Quả nhiên, đồ rẻ thì chẳng có hàng tốt.

Dùng mấy mạng người để đổi lấy phi đao này à?

Tô Chước đang nghĩ như vậy, thì bỗng nghe thấy giọng của Tiểu Kiếm.

“Luyện hóa nó đi! Pháp khí bản mệnh của ngươi có manh mối rồi!”

Tô Chước: “?”

Tiểu Kiếm có vẻ đắc ý: “Ta muốn nó làm tiểu đệ của tiểu đệ ta.”

Khóe miệng Tô Chước co giật: “Ngươi đang lồng ghép tầng tầng lớp lớp à?”

Nàng đột nhiên cảnh giác: “Tiểu Kiếm à Tiểu Kiếm, có phải ngươi đang chờ ta bị nguyền c.h.ế.t rồi mở tiệc không?”

Tiểu Kiếm: “...”

Nó là một thanh kiếm, mở tiệc cái gì mà mở tiệc?!

Tiểu Kiếm: “Ngươi không biết ‘Thù Tiên’ là đao gì sao?”

Nó đã chấp nhận cái tên của cây đao không vỏ kia, không còn gọi nó là “thanh đao phản nghịch” nữa.

Tô Chước tò mò: “Là đao gì?”

Xem ra Tiểu Kiếm dường như biết điều gì đó.

Tiểu Kiếm: “Phong Ma đao.”

“Trước mặt ma vật, mọi loại tai họa hay nguyền rủa đều chỉ là con nít.”

“Đao của ngươi có thể phong ấn ma quỷ, trấn áp một bộ phi đao này chỉ là chuyện nhỏ.”

Tô Chước không thể tin nổi: “Sao ngươi không nói sớm!?”

Chuyện này quan trọng thế cơ mà!

 

Loading...