Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-07-25 20:18:10
Lượt xem: 253
“Tô đại nhân, đại nhân?”
Tô Chinh không có tiến vào doanh trướng, biểu tình phức tạp mà xoay người đi , Lục Thời An ở phía sau đuổi theo.
Tô Chinh phục hồi tinh thần lại, “Thời An à .”
“Đại nhân, phát sinh chuyện gì?”
Tô Chinh cười nói: “Không có việc gì, hiện tại tuổi lớn, trí nhớ không tốt, vừa rồi nhớ lầm.”
Lục Thời An cười nói: “Đại nhân là muốn tìm gì sao? Thời An có thể giúp đỡ ngài không ?”
Tô Chinh: “Không cần không cần, ngươi về nghỉ ngơi đi thôi, cũng mệt nhọc một ngày rồi .”
Lục Thời An gật đầu: “ Ta sẽ suy nghĩ nói chuyện cùng Liễu Thấm thế nào mới tốt .”
Tô Chinh: “ Phải , phải .”
Tô Chinh nói xong liền xoay người rời đi, Lục Thời An nhìn bóng dáng hắn thật lâu . Lục Thời An chuyến này tới đây , bên người cũng chỉ mang theo một gã sai vặt, tiến lên một bước hỏi: “Công tử, Tô đại nhân rõ ràng là nghe được đối thoại trong trướng liền thần sắc không đúng, nô tài mới vừa rồi cũng nghe thấy, Cố Yển kia là người nào?”
Lục Thời An biểu tình phức tạp: “ Khi ta còn ở trong nhà, phụ thân cũng từng nhắc đến người này , lúc ấy người ở cùng với mật thám của Thái Tử điện hạ , cho nên ta không dám nhiều nghe, chỉ là không nghĩ tới đến đây lại nghe thấy tên này thêm lần nữa .”
Gã sai vặt: “Tên này thật kỳ quái , không biết là người nào mà lão gia cũng phải điều tra ?”
Lục Thời An không nói gì.
Cố Hiển Thành ngồi lại doanh trướng hồi lâu, hắn cũng không biết là bị làm sao . Rõ ràng mới vừa rồi còn gấp không chờ nổi để đi nhà ăn, lúc này lại không muốn đi nữa.
Lồng ngực vô cùng trống rỗng .
“Tướng quân? Tướng quân?” Phúc Quý nóng nảy.
Tình huống Đại tướng quân bây giờ là thế nào đây ?.
Sốt ruột giục hắn đi tra tin tức của Cố Yển , hiện tại tra được rồi mà thế nào tướng quân lại không hành động bước tiếp theo vậy ?
Hắn hôm nay lại thấy Mạnh đội trưởng , mà hắn khẳng định không dễ dàng hết hy vọng như vậy, nói không chừng lại muốn đi tìm tiểu trù nương!
Không biết đại tướng quân đang đợi cái gì vậy chứ !
Không đúng, hiện tại người ta đã là Mạnh thiên tổng, đại tướng quân thật là, còn cho hắn cơ hội để hắn thăng chức , nếu là hắn…… Ai, cũng không biết tiểu trù nương có thể hay không bởi vậy mà d.a.o động……
Phúc Quý cảm thấy bây giờ giống như hoàng đế không vội , thái giám đã vội rồi . Tình hình này , hắn cũng chỉ có thể tahy tướng quân nhà hắn trù tính trước vậy .
Nhưng mắt thấy thời gian dùng bữa tối sắp trôi qua, tướng quân thế nhưng còn bất động, Phúc Quý không có biện pháp, nói: “Tướng quân, hôm nay không đi nữa ?? Không bằng ta gọi Tống trù nương……”
Phúc Quý lời còn chưa nói xong, Cố Hiển Thành đứng bật dậy.
Phúc Quý trong lòng vui mừng, thế này mới đúng chứ !
Hắn vội vàng đi theo phía sau đại tướng quân , cùng nhau đi đến nhà ăn.
****
Nhà ăn.
Hôm nay Triệu ma ma nói là không cần phải thiết yến , hết thảy cứ làm như bình thường . Tống Điềm nghĩ cho các tướng sĩ vất vả nên cũng nấu nhiều hơn hai món , cho nên nhà ăn hôm nay đặc biệt đông , mỗi người trên mặt đều mang theo nụ cười mỹ mãn, nhưng lúc Cố Hiển Thành tới , người đã rời đi gần hết , Tống Điềm sớm đã chuẩn bị tốt đồ ăn mà vẫn luôn không thấy người đến . Đang buồn bực thì đã thấy thân ảnh đại tướng quân xuất hiện ở cửa.
Tống Điềm vừa nhìn thấy thân ảnh đằng xa mà trong lòng mạc danh sinh ra một loại khẩn trương.
Nàng mím môi, đem đồ ăn của đại tướng quân bưng tới.
Vẫn là cái bàn cũ quen thuộc , Cố Hiển Thành ngồi xuống.
“Tướng quân.” Tống Điềm đem đồ ăn dọn xong, nhẹ giọng gọi một câu, Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua nàng, nói: “Ngồi xuống ăn đi .”
Tống Điềm : “……”
“Ta ta không ngồi đâu, ngài từ từ dùng.”
Cố Hiển Thành giương mắt, nhìn quanh bốn phía: “Vẫn chưa xong à , ngươi còn có việc? Hay là ăn rồi ?”
Đã là thời gian này rồi Tống Điềm tự nhiên là đã xong việc , nãy giờ vẫn luôn vội vàng, khẳng định cũng chưa có ăn cơm chiều.
Nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy cùng đại tướng quân ngồi cùng nhau giống người nhà cùng nhau dùng bữa thì có chút không ổn.
Một lần hai lần là trùng hợp.
Nào có ngày ngày như thế.
Cố Hiển Thành như là nhìn ra được suy nghĩ của nàng , nói: “Ngồi xuống đi, có việc.”
Nghe nói là có việc, Tống Điềm rốt cuộc buông lỏng.
Cố Hiển Thành ý bảo nàng đem Tiểu Bảo ôm tới cùng nhau ăn,Tống Điềm bất đắc dĩ, cũng không thể để nhi tử bị đói vì thế đem đồ ăn của mình cũng bưng tới, Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng nàng .
Những người khác còn ở nhà ăn thấy một màn này, đều sôi nổi quay đầu lại đây . Chỉ là ngại có đại tướng quân ở đây, không ai dám nhìn lâu ,Tống Điềm cảm giác có chút thẹn thùng, đây đã là lần thứ ba ở nhà ăn cùng đại tướng quân ngồi ở cùng nhau ăn cơm, chắc chắn sẽ có người truyền nhàn thoại.
Hôm nay bữa tối ăn sủi cảo, ngoài ra còn có một đĩa khoai tây thái sợi xào cùng ớt xanh ,tỏi và cà tím, thêm một món canh, tất cả đều là món Cố Hiển Thành thích ăn . Cố Hiển Thành ăn sủi cảo, một cái lại một cái, một mâm sủi cảo nhanh chóng hết sạch , nhưng Tống Điềm ăn sủi cảo vừa văn tĩnh lại chậm rãi, hai người ngồi đối diện nhau mà lại cách biệt một trời.
Cố Hiển Thành bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy Lục Thời An dùng bữa, lịch sự văn nhã, cũng giống như nàng bây giờ .Nghĩ vậy, Cố Hiển Thành sắc mặt lại trở nên có chút cổ quái, Tống Điềm thấy, hỏi: “Làm sao vậy tướng quân, đồ ăn không hợp khẩu vị sao ?”
Cố Hiển Thành lắc đầu: “Không có.”
Động tác hắn thả chậm chút, không có ăn ngấu nghiến như lúc nãy , thỉnh thoảng còn liếc nhìn người đối diện , tựa hồ e sợ nàng sẽ ghét bỏ.
Tống Điềm không hề phát hiện ra , chỉ nghe nói đồ ăn không có vấn đề liền yên tâm.
Nhà ăn thỉnh thoảng còn có người chạy đến xem, Tống Điềm nghẫm nghĩ , nói: “Tướng quân, ta cảm thấy……Thế này không được tốt.”
“Cái nào ?” Cố Hiển Thành biết rõ cố hỏi.
Tống Điềm : “…… Ngài là đại tướng quân, còn ta là nữ đầu bếp cùng ngài ngồi cùng một bàn dùng bữa, vốn là có điểm kỳ cục, lúc này nhà ăn người nhiều, truyền ra lời gì ……”
“Ngươi sợ tị hiềm?” Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tống Điềm mở to mắt.
Nàng vội nói: “Chủ yếu là đối vơi ngài…… Đối vơi ngài không tốt ……”
Cố Hiển Thành bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Bổn tướng không ngại.”
Tốn Điềm ngây ngẩn cả người.
Hai người mặt đối mặt một lát, Tống Điềm cảm thấy bên tai lại dần dần bắt đầu nóng lên.
Đại tướng quân, tướng quân đây là có ý tứ gì……
Đã nói đến thế này , Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, cũng buông đũa xuống.
“Phúc Quý hôm nay đã nói với ta chuyện của phu quân của ngươi rồi .”
Tống Điềm lại lần nữa sửng sốt.
“Tuy rằng bổn tướng cũng thực đáng tiếc cho hắn , nhưng là đã có ghi chép lại , phu quân của ngươi…… Thật đã vì nước hy sinh thân mình.”
Cố Hiển Thành nhìn thẳng nàng, tựa hồ không chịu buông tha mỗi biểu tình trên mặt Tống Điềm.
Tống Điềm sửng sốt một lúc lâu.
“Đã, đã xác định?”
Giờ phút này nhà ăn còn có hai bangười , nhưng là Tống Điềm đã không rảnh lo bọn họ, đầu nàng ong ong, chưa thể phục hồi tinh thần lại.
“Là ngài…… để Phúc Quý giúp ta tra?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-70.html.]
Cố Hiển Thành: “Đúng .”
Tống Điềm : “Ngài vì sao giúp ta……?”
Kỳ thật giờ phút này, Tống Điềm trong đầu đã có suy đoán, nhưng ý tưởng đó chỉ là vừa mới n hú chồi non , liền bị nàng gắt gao chặt đứt.
Mạnh Thiệu cũng nói muốn giúp nàng tra, hôm nay mới vừa nói.
Mạnh Thiệu mục đích là……
Đại tướng quân sao có thể chứ .
Không có khả năng ——
“Cho nên, ngươi hiện tại đã biết, còn tính toán tiếp tục vì hắn thủ tiết sao?”
Ba chữ “Không thể nào “ ở trong đầu Tống Điềm còn chưa dứt , đại tướng quân đã nói lại lần nữa bên tai Tống Điềm như muốn nổ tung.
Chiếc đũa nàng cầm trên tay rơi xuống .
Cố Hiển Thành từ trên mặt nàng thấy được sự khiếp sợ, kinh ngạc còn có không thể tin tưởng.
Nàng hẳn là đã hiểu được ý tứ của hắn rồi.
Hắn tưởng là ….
Thấy Tống Điềm bị dọa đến mức này ,Cố Hiển Thành rũ mắt nói: “Không sao , ta không vội, ngươi có thể từ từ mà suy nghĩ .”
Tống Điềm đầu óc ong ong, đã sớm không nghe rõ hắn đang nói gì.
Trà Đào Cam Sả
Một mâm sủi cảo đã nguội lạnh, Cố Hiển Thành yên lặng mà đem bát của nàng để xuống trước mặt mình , cũng không hề để ý đây là đồ ăn thừa của Tống Điềm , từng cái từng cái mà đem sủi cảo đã lạnh ngắt ăn xong , lại đem bát canh nóng mình chưa chạm qua để trước mặt nàng .
“Đang có nguyệt sự, vẫn là uống nóng một chút .”
Những lời này Tống Điềm vừa nghe đã hiểu, nàng nhìn động tác của Cố Hiển Thành , còn có lời hắn vừa nói , làm gương mặt Tống Điềm nháy mắt đỏ bừng .
Nàng… nguyệt sự đã sớm kết thúc.
Hắn rốt cuộc có biết hay không, nguyệt sự của nữ tử không có lâu như vậy……
Tống Điềm cũng không nghĩ sẽ giải thích, gương mặt đỏ bừng mà nhỏ giọng đáp ứng .
Nhưng không biết là đáp ứng những lời này hay là đáp ứng câu Cố Hiển Thành nói nàng cẩn thẩn suy xét kia .
Thực hiển nhiên, trong lòng hai người đều rối loạn.
Cố Hiển Thành trên mặt nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng đôi tai đỏ bừng cũng bại lộ trong lòng hắn khẩn trương đến thế nào .Phúc Quý đứng ở cửa, đại để là nhìn thấy một màn này thì nói gì cũng không cho các tướng sĩ tiến vào nhà ăn, vì thế nhà ăn to như vậy chỉ còn lại hai người Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm.
Yên lặng mà ăn xong một bữa cơm , Cố Hiển Thành lại muốn nói thêm cái gì đó .
Nhưng mà lúc này đây hắn không thể nào mở miệng được.
“Cố tướng quân thế nhưng gạt chúng ta ăn mảnh!”
Tiếng cười của Lục Thời An từ phía sau truyền đến,Tống Điềm trong nháy mắt liền từ trên ghế đứng lên. Phúc Quý lo lắng, hắn lo chặn cửa trước mà quên mất cửa sau , Tô Chinh cùng Lục Thời An lúc này tới nhà ăn khả năng cũng là do đói bụng.
Cố Hiển Thành đứng lên, Tốn Điềm lập tức nói: “Nhị vị đại nhân còn chưa dùng bữa sao? Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Tô Chinh nhìn hai người liếc mắt một cái, cười nói: “Vậy làm phiền Tống trù nương, thật sự xin lỗi, thời gian nghị sự hơi lâu nên đã quên mất.”
“Không sao , nhị vị đại nhân vất vả, ta lập tức chuẩn bị , rất nhanh liền xong .”
Tống Điềm lập tức liền xoay người đi đến bệ bếp, Cố Hiển Thành cũng tạm thời thu hồi ánh mắt, cùng hai người ngồi xuống.
“Đại tướng quân đây là ăn xong rồi?”
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
Hắn hiển nhiên không nghĩ đến việc rời đi, cho nên dừng một chút nói: “Còn chưa ăn no.”
Tống Điềm mới đi được vài bước, nghe được lời này suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi , nàng không tin Cố Hiển Thành chưa ăn no, nàng biết rõ lượng cơm hắn ăn, mặc dù là có thể ăn nữa , cũng đã 60 cái sủi cảo xuống bụng, hắn đơn giản……
Tống Điềm không dám nghĩ nữa , chỉ vội vàng tới bệ bếp, chuyên tâm nấu sủi cảo.
Cố Hiển Thành cùng hai người ngồi ở nhà ăn, nhìn thì như đang nói về yến tiệc ngày mai , chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng liền sẽ hướng bệ bếp bên kia nhìn một cái, trong nồi sủi cảo rất nhanh đã chính hết , Tống Điềm lại nhanh tay xào một đĩa rau , lúc này mới bưng lên bàn.
Cố Hiển Thành bên kia thì Tống Điềm làm cho hắn một chén trứng gà chưng……
Giống như của Tiểu Bảo .
Hắn chắc chắn là no rồi, ăn nhiều cũng không tốt cho tiêu hóa……
Tống Điềm chỉ có thể nghĩ đến mức này.
Khi nàng đem chén trứng gà chưng đưa tới trước mặt Cố Hiển Thành , ba người đều ngẩn ra, Tống Điềm trong nháy mắt liền đỏ mặt, lúng túng nói: “Tướng quân ,ngài vừa rồi nói muốn ăn trứng chưng.”
Cố Hiển Thành lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, ta muốn trứng chưng , đa tạ.”
Tống Điềm lập tức xoay người rời đi.
Tô Chinh vuốt vuốt bộ râu, cười nói: “Cố tướng quân thích loại đồ vật cho con nít này ư?”
Cố Hiển Thành mặt không đổi sắc: “Biên quan cái gì cũng thiếu, ta cái gì cũng thích.”
Lục Thời An cùng Tô Chinh đều ồ cười.
Cuối cùng cũng dùng xong bữa tối, Tô Chinh cùng Lục Thời An chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn Cố Hiển Thành cư nhiên còn không có ý tứ đứng dậy , hắn vân đạm phong khinh mà nói: “Các ngươi đi trước, bổn tướng còn phải dặn dò vài câu về việc yến hội ngày mai.”
Lục Thời An nhịn không được chế nhạo nói: “Đại tướng quân vất vả, việc yến hội cũng phải tự mình chuẩn bị, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt , phải chú ý giữ gìn thân thể .”
Cố Hiển Thành lười giải thích, tùy tiện gật gật đầu.
Hai người cười rời đi.
Tống Điềm ở bệ bếp bên kia đầu cũng không dám ngẩng lên , Cố Hiển Thành đi qua.
“Mới vừa rồi còn chưa nói chuyện xong.”
Tống Điềm tay run lên: “Chuyện , chuyện gì?”
Cố Hiển Thành đứng cách nàng ba bước chân , không phải hắn không nhìn ra nàng khẩn trương, suy nghĩ một lát , hắn vẫn quyết định sẽ không dọa người ta sợ hãi, con thỏ nóng nảy cũng sẽ trèo tường.
“Ngày mai chúng ta muốn mở tiệc, tuy rằng ăn cơm không phải mục đích chủ yếu, nhưng Chu Chí cũng tới, người Bạch gia cũng tới , còn có Trâu đô úy khả năng cũng tới, liền vất vả ngươi lo liệu.”
Tống Điềm nhẹ nhàng thở ra.
Đây là chính sự mà đại tướng quân hôm qua nói đi.
Tống Điềm lập tức đồng ý: “Được , ta đã biết. Ta chắc chắn chuẩn bị tốt .”
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
Tựa hồ là không có lý do gì để ở lại , Cố Hiển Thành xoay người rời đi.
Sau khi hắn đi Tống Điềm mới hoàn toàn mà nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Bảo đứng ở bên chân Tống Điềm lúc này nhẹ nhàng túm lấy góc áo của mẫu thân ,Tống Điềm cúi đầu, Tiểu Bảo liền dùng ngón tay béo múp chỉ chỉ Cố Hiển Thành: “Ngưu! Ngưu!”
Ngưu??
Tống Điềm ngây ngốc một hồi lâu mới ý thức được nhi tử đang nói cái gì, gần đây Chu tỷ các nàng mỗi ngày đều nói chuyện với Tiểu Bảo, còn học được rất nhiều từ linh tinh .
Tiểu Bảo đại để là nói muốn giữ Cố Hiển Thành lại bồi hắn chơi.
Tống Điềm dở khóc dở cười, bế nhi tử lên thấp giọng cùng hắn giảng đạo lý: “Con à , người nọ không phải người mà con muốn giữ là giữ , chúng ta cùng hắn chênh lệch quá lớn, có hiểu không?”
Tiểu Bảo tự nhiên là nghe không hiểu mẫu thân đang nói gì , hai mắt tròn xoe nhấp nháy nhấp nháy, còn sờ sờ cái đầu tròn nhỏ.