Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - chương 59

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:57:35
Lượt xem: 321

Tống Điềm  trở lại nhà ăn thì đã không còn ai ở đây nữa.

Tống Điềm đợi trong chốc lát, thấy  Cố Hiển Thành chưa đến , liền trực tiếp đến bếp lò chuẩn bị cơm tối cho mình và Tiểu Bảo .

Nàng và nhi tử còn chưa có ăn đâu.

Tiểu Bảo ngửi được mùi thơm đậm đà của thịt dê, hung hăng hít hít cái mũi nhỏ: "Thơm!"

Tống Điềm  bị nhi tử chọc cười : "Tiểu Bảo cũng đói bụng à , đừng nóng vội, nương lập tức xới cơm  cho con."

Thịt kho tàu thêm chút canh thịt dê ,  cơm chan với nước canh , Tiểu Bảo lần đầu tiên được ăn , Tống Điềm  kiên nhẫn gạt hết dầu mỡ rồi đút cho con ăn .Nhưng mà  chỉ ăn mỗi thịt là không được ,Tống Điềm  nhanh nhẹn xào chút rau , có rau có thịt, hai mẹ con ngồi xuống chuẩn bị cùng nhau ăn cơm tối.

Nàng vốn dĩ cho rằng Cố Hiển Thành bây giờ  không đến thì sẽ đến muộn chút  , không nghĩ đến nàng vừa mới bắt đầu ăn, thì ở cửa nhà ăn lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn quen thuộc .

Tống Điềm suýt bị sặc , lập tức đứng lên.

Cố Hiển Thành cũng nhìn  thấy nàng , hắn nâng tay , ý bảo Tống  Điềm ngồi xuống . Tống Điềm  không dám ngồi mà để  đại tướng quân xới cơm nên vội vàng đi qua .

"Tướng quân, ngài  đến đây ngồi đi." Tống Điềm đi bếp lò, đem thức ăn đã  chuẩn bị  bưng  ra, Cố Hiển Thành  liếc mắt nhìn  nàng cùng Tiểu Bảo, hỏi: "Có phải  đã quấy rầy mẹ con các ngươi không  ?"

"Không có." Tống Điềm vừa  xới cơm vừa  cười nói: "Chúng ta cũng vừa bắt đầu chuẩn bị ăn."

Cố Hiển Thành nhẹ gật đầu: "Vậy thì thật là tốt, cùng nhau ăn."

 

Tống Điềm  còn chưa phản ứng kịp, Cố Hiển Thành đã tự  bưng lấy khay cơm, đi  đến  bàn chỗ Tống Điềm vừa ngồi , ngồi ngay cạnh bên Tiểu Bảo .

"Tiểu Bảo, ăn thôi."

Tiểu Bảo nhìn  Cố Hiển Thành cười khanh khách,  đứa nhỏ đã bắt đầu mọc răng , đã có thể bắt đầu ăn cơm ,Cố Hiển Thành niết  khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ,Tống Điềm nhìn một màn này , cũng đi qua ngồi xuống .

"Món rau xanh này  khá ngon , sao ta  không có?" Cố Hiển Thành nhìn đĩa rau trên bàn hỏi.

Tống Điềm xấu hổ: "Ta sợ Tiểu Bảo chỉ ăn canh thịt sẽ  ngán, liền tùy tiện xào một đĩa. Tướng quân cũng ăn  đi."

Cố Hiển Thành cũng không khách khí, nhẹ gật đầu liền gắp một đũa, ba người ngồi ở trên một cái bàn, giống như lần trước ăn canh gà vậy.  Cố Hiển Thành  cũng không có làm giá ,  trông giống như người bình thường ,  há miệng và cơm, húp ngụm canh lớn .

"Thịt dê này ăn thật ngon!."

Tống Điềm  nghe hắn khen, trong lòng có cảm giác nói không nên lời , nàng cúi đầu đút cơm cho con, nhẹ giọng nói: "Tướng quân thích là tốt rồi !."

Trước mặt Cố Hiển Thành  có hai chén lớn thịt, hắn rất thích ăn thịt,  không lâu sau liền  ăn hết một bát lớn .

Tiểu Bảo thấy thế tựa hồ không cam lòng yếu thế, so với  bình thường ăn cơm  còn  chăm chỉ hơn , cũng ăn được  nhiều hơn ,  thỉnh thoảng còn tự  cổ vũ mình , chốc lát lại xoai cái đầu nhỏ  nhìn  Cố Hiển Thành.

Giống như muốn nói: Ăn thật là giỏi nha!

Cố Hiển Thành bị hắn chọc cười , lại thò tay sờ sờ  đầu nhỏ của Tiểu Bảo .

"Tiểu tử này thật thông minh."

Tống Điềm  không biết  vì sao nhìn thấy  một màn này lại  có chút nóng mắt, nàng không dám cùng đại tướng quân đối mặt, đành phải cúi đầu yên lặng dùng bữa.

Hôm nay nhà ăn không  yên tĩnh giống như lần trướ , thỉnh thoảng có binh lính  đi qua đi lại,người thì lấy thêm cơm, người thì lấy thêm canh, mọi người vừa nói vừa cười  ,nhưng khi nhìn qua bên này âm thanh ngay lập tức nhỏ lại .

 

Tống Điềm không dám trễ nại,  ăn uống qua loa xong  liền chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Cố Hiển Thành  giống như nhìn thấu ý đồ của nàng , nói : "Gấp cái gì, bản tướng còn chưa ăn xong."

Tống Điềm : "... Ngài từ từ ăn."

Cố Hiển Thành ước chừng nhận thấy được nàng khẩn trương, ngẩng đầu liếc mắt một cái , sau đó, lại quay đầu hướng cửa  liếc mắt một cái. Những binh lính vốn đang nghển cổ hóng chuyện ngoài cửa nháo nhào bỏ chạy , chỉ trong chốc lát, nhà ăn đã trống không.

Tống Điềm : "..."

Nàng nghĩ ngợi , từ trong tay áo móc ra lệnh bài, "Ngài... Là vì lấy cái này đi, ta đã mang tới rồi."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái: "ừ"

Hắn chỉ nhìn , cũng không đưa tay nhận lấy.

Tống Điềm do dự một chút, chuẩn bị đặt ở trên bàn, còn chưa kịp buông tay ,đã nghe Cố Hiển Thành nói: "Phía trên này thiếu mất một nút thắt?"

"Hả?"

Tống Điềm lập tức nhìn xuống , phía dưới lệnh bài có mấy nút thắt đơn giản , nói thật, Tống Điềm ngày đầu tiên nhận được lệnh bài sau đó cũng không dám lấy ra, cho nên bây giờ  Cố Hiển Thành nói thiếu mất một nút, Tống Điềm cược kỳ hoảng sợ !

"Thiếu sao?" Tống Điềm  cầm lên xem  lại cẩn thận cũng không thấy cái gì khác biệt.

Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Ngươi thắt lại cái khác đi , ngày mai ta lại đến lấy."

Tống Điềm nghi hoặc cực kì , tuy nói thắt thêm nút kết không phải việc khó gì, nhưng nàng thực sự không thấy có gì khác biệt mà ...

Nhưng mà  đây là đồ của  đại tướng quân, hắn nói thiếu thì là thiếu đi ! Tống Điềm đành phải cầm về: "Đêm nay ta sẽ làm xong , ngày mai sẽ đem qua cho tướng quân ..."

"Không vội."

Cố Hiển Thành bưng canh thịt dê lên uống một hớp lớn, toàn thân cực kỳ thoải mái.

"Không cần đưa, giờ này ngày mai , ta đến tìm ngươi, để dành cơm cho ta là được ."

Câu nói đơn giản của Cố Hiển Thành , lại giống như trượng phu trước lúc ra ngoài dặn dò thê tử ở nhà , Tống Điềm trong lòng dâng lên một tia quái dị , bất quá rất nhanh, nàng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.

Đại tướng quân muốn tới dùng cơm, lại không nói muốn cùng nàng ăn cơm.

Tống Điềm tự giễu cười cười , cảm giác mình đi một chuyến  đến huyện Võ Công , quả nhiên là  suy nghĩ  điên rồ không ít. Nàng chuẩn bị đứng dậy thu thập bát đũa,   lúc đứng dậy nàng bỗng nhiên  cứng đờ , ngây ngẩn cả người.

Cố Hiển Thành vốn cũng chuẩn bị đứng dậy , nhưng hắn luôn luôn nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra người  trước mặt   có gì đó không đúng.

"Ngươi làm sao vậy?"

Tống Điềm  quẫn bách muốn chết.

 Tại sao lại  đến đúng lúc này cơ chứ !.

Mấy ngày nay bận bịu, nàng lại còn đi ra ngoài một chuyến,  căn bản là  không để ý chuyện riêng tư, ai ngờ đúng thời điểm mấu chốt lại đến  chứ !.

Một dòng nước ấm từ dưới thân chảy ra ,  nếu là mùa đông còn đỡ, nhưng bây giờ là mùa hè , nàng chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu sáng , lúc trước cửa lớn không ra  cửa sau không bước thì không nói ,   giờ ra ngoài làm việc , suýt chút liền quên mất việc này .

Tống Điềm đời này  chưa từng trả qua cảm giác  quẫn bách  như thế, Cố Hiển Thành thấy nàng sắc mặt khó coi  cũng không nói lời nào thì bỗng nhiên nghiêm túc, Tống Điềm  gian nan mở miệng: "Ta, ta không sao... Tướng quân, nếu không ngài đi trước đi..."

Tống Điềm  bây giờ chỉ muốn  Cố Hiển Thành nhanh chóng rời đi. Nhưng nàng càng vội , Cố Hiển Thành  lại càng không có khả năng rời đi.;’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-59.html.]

"Ngươi đến cùng làm sao?" Sắc mặt hắn đã không đúng, làm bộ muốn đi vòng qua phí sau nàng,Tống  Điềm xấu hổ tới cực điểm, nhưng nàng ngay cả cúi đầu cũng không dám, nàng không xác định có phải hay không đã... Tống Điềm gấp gáp , lập tức liền ở trước mặt  Cố Hiển Thành ngồi xổm xuống .

"Tướng quân... Ta, ta... Ta đau bụng! Ngài vẫn là đi trước đi!"

Cố Hiển Thành dừng lại, đau bụng?

Hắn nhăn  mày: "Đang êm đẹp sao đau bụng? Ngươi còn có thể đi không ? Ta lập tức đi gọi quân y."

Tống Điềm : "..."

Nàng quên mất, Cố Hiển Thành bây giờ còn chưa lập gia đình , đại khái là nghe không hiểu  thâm ý trong lời này .Tống Điềm hai má đỏ bừng,  đang không biết mở lời thế  nào thì Tiểu Bảo bỗng nhiên chỉ chỉ  chỗ ghế  Tống Điềm mới vừa ngồi : "Nương !"

Tống Điềm  cùng Cố Hiển Thành đồng thời  nhìn xuống ,  trong nháy mắt, Tống Điềm hai má càng đỏ hơn  .

Mà Cố Hiển Thành cũng ngây ngẩn cả người, may mà hắn còn không tính quá ngốc, kết hợp  với phản ứng của Tống Điềm  liền hiểu  chuyện gì đang xảy ra .

Hai bên tai hắn dần chuyển sang màu đỏ , chuyển mắt đi nơi khác.

"Ngươi..."

Tống Điềm : "Ngài không cần quản ta! Ngài  đi đi  !"

Cố Hiển Thành thề, đây là lần đầu tiên hắn  bị người dùng loại  giọng nói  này xua đuổi, nhưng hắn lại không hề tức giận .

Hắn dừng một chút, hướng về phía sau lui một bước: "Được ."

"Ngươi cứ từ từ , ta sẽ không cho  ai vào !"

Tống Điềm hai má nóng rực như thiêu đốt , cũng không nghe rõ hắn nói gì, liền qua loa gật đầu, Cố Hiển Thành cuối cùng  cũng quay người rời đi , chờ hắn đi  khuất ,Tống  Điềm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quá lúng túng...

Nàng cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất  đem tất cả đồ vật đều thu thập xong, lát sau , Tiểu Điệp liền  tiến vào .

Trừ Tiểu Điệp ra thì không có ai đi  vào, dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết là ai phân phó , Tống Điềm vẫn cực kỳ  xấu hổ, bất quá Tiểu Điệp chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái, liền hiểu cái gì, cười nói : "Ta đi giúp tỷ lấy cái áo khoác."

Tống Điềm cảm kích gật đầu: "Đa tạ."

Sau đó hai người từ  phía sau nhà bếp trở về doanh trướng.

Tiểu Điệp giúp nàng mang nước nóng tới , Tống Điềm  rất nhanh  vệ sinh xong , đồng thời trong lòng cũng lặng lẽ hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tính ngày cẩn thẩn , đeo băng vải vệ sinh lên trước , để tránh phát sinh chuyện xấu hổ như hôm nay nữa .

Tiểu Điệp vén lên màn trướng đi đến: "Điềm Điềm tỷ, có muốn muội  giúp tỷ nấu một ít nước đường không ?"

Tống Điềm  nghĩ nghĩ: "Không cần đâu ,  giờ này đã rất trễ , muội nghỉ ngơi đi, nếu  ta không thoải mái ta  sẽ tự nấu."

Tiểu Điệp gật đầu cười : "Được , muội còn có một chút đường đỏ , tỷ  nếu muốn liền nói với  ta nhé ."

"Được !."

Lúc này đã là  giờ hợi ,  bên ngoài lều trướng  rất là yên tĩnh, Tống Điềm  dỗ con ngủ xong cũng  đang chuẩn bị tiến vào mộng  đẹp..

Nhưng mà bận rộn cả ngày nay sau rồi lại đến nguyệt sự , lúc này bụng nhỏ có chút không thoải mái , Tống Điềm thở dài, chuẩn bị dậy uống chút nước nóng.

Nhưng không nghĩ đến Triệu ma ma  lúc này lại đây .

Nàng không chỉ  đến mà tay còn mang  một cái hộp đồ ăn.

Triệu ma ma giọng nói ôn hòa, đem đồ vật đẩy tới: " Cho ngươi ! ."

Tống Điềm kinh ngạc: "Ma ma, đây là..."

"Là đại tướng quân phân phó ." Triệu ma ma cười .

"Ngươi ăn đi ! Ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi một doanh trướng mới ,  ngươi giờ bận bịu , Tiểu Điệp cũng bận rộn, có doanh trướng  riêng  sẽ thuận tiện hơn  ."

 Doanh…Doanh trướng  riêng sao?

Trà Đào Cam Sả

Tống Điềm ngẩn ngơ , đến khi nghe Triệu ma ma cười  mới lấy lại tinh thần , nàng cầm hộp đồ ăn , lặng lẽ đi tới bên cạnh bàn, vừa mở ra, liền ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào .

Bên trong  là một chén long nhãn táo đỏ tổ yến nóng hôi hổi .

Tống Điềm  kinh ngạc bụm miệng.

Đại tướng quân... Cho nàng tổ yến?

Tổ yến  trân quý thế nào Tống  Điềm  không phải không biết ,  nhưng thứ tốt như thế này trước giờ nàng chưa từng thấy qua .

Táo đỏ  ,đường đỏ  đều là thuốc bổ đối với  nữ tử ,Tống  Điềm  hai má lại đỏ lên .

Tiểu Bảo bị mùi vị này  hấp dẫn , y nha y nha bò tới, Tống Điềm vội vàng ôm lấy nhi tử, mẹ con hai người ngồi  ở trước bàn, nhìn  chén  tổ yến sững sờ.

Tiểu Bảo thông minh đến cực điểm, thấy nương không có động tác, chỉ vào cái bát trước mặt lớn tiếng nói: "Ăn ! !"

Tống Điềm  liền cười : "Tiểu Bảo nhường nương ăn à ?"

"Dạ !"

Tống Điềm  nghĩ ngợi , cũng không hề ngại ngùng.

Đưa cũng đưa rồi , nàng  không thể  lãng phí, hơn nữa  thứ này quả thật là đồ tốt ... Coi như nàng được thưởng đi.

Hơn nữa  bụng nhỏ  nàng quả thật  không thoải mái.

Tống Điềm đã nấu qua rất nhiều món , nhưng đây  là lần đầu tiên ăn tổ yến, nàng mở to mắt, còn không quên cho con  nếm  thử hương vị, một chén tổ yến vào bụng, Tống Điềm trong lòng phức tạp cực kì .

Thì ra  thế gian này còn có nhiều thứ tốt như thế , nàng  phải cố gắng kiếm tiền thật nhiều mới được.

Trên người chậm rãi ấm lại, bụng cũng không đau lắm nữa ,Tống  Điềm lại không hề buồn ngủ.

Nàng nhìn chén không  trước mặt , trong lòng phức tạp, trong chốc lát cảm thấy đại tướng quân đối với nàng quá tốt ... Trong chốc lát lại cảm thấy là mình tự mình đa tình...

Nàng rối rắm một lúc lâu , Tiểu Bảo đã lần nữa  chìm vào giấc ngủ .

Tống Điềm không hề buồn ngủ, bỗng nhiên, nàng nghĩ tới một chuyện, vội vàng lấy ra  lệnh bài  hôm nay chưa trả , nút thắt phía trên này...

Tống Điềm không biết thiếu nhiều hay ít , nhưng  đại tướng quân nói thiếu , nàng làm lại cái khác là được , nàng giơ lên môi, lưu loát đem cắn  đứt sợi  cũ , sau đó  cầm lấy một sợi màu xanh  cùng với vài sợi  màu sắc thích hợp , liền bắt đầu linh hoạn tết lại.

Đại tướng quân xưa nay ra trận  thường xuyên  phải đối mặt với  quân địch, không có gì so được với ngụ ý bình an . Tống  Điềm khéo tay , không bao lâu liền làm xong một cái, nàng cầm  lấy soi  dưới ánh nến , kỳ thật nút thắt  vẫn như vậy, nhưng cái này lại là nàng tự tay làm ...

Tống Điềm vội vàng xua tan  ý nghĩ trong đầu, đem lệnh  bài cẩn thận từng li từng tí cất đi .

Cũng không biết là chén tổ yến công dụng quá tốt  hay vì  điều gì khác , xưa nay mỗi kỳ nguyệt sự nàng đều không thoải mái thế mà  đêm nay  nàng ngủ đặc biệt ngon .

Loading...