Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - chương 57
Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:49:19
Lượt xem: 269
Quân đội thu được của quân địch lương thảo cùng gia súc, thật là một chuyện đáng để ăn mừng , Cố Hiển Thành nghe vậy, cũng mang theo người lại đây .
Mảnh đất trống cạnh thao trường luyện tập vây quanh không ít người, thiên tướng quân đánh thắng trận này đang ở trong đám người nhận lấy tiếng hoan hô, nhìn thấy đại tướng quân, hắn cười tiến lên bẩm báo tình hình chiến đấu, Cố Hiển Thành cũng cười vỗ vỗ bả vai hắn : "Làm tốt lắm !"
"Đại tướng quân! Làm thịt dê đây!"
Trận thắng này là của tất cả Thành Dương Quân , con dê đầu tiên bọn lính đều nhao nhao nhường Cố Hiển Thành đến giết, đây cũng là một loại phương thức cổ vũ sĩ khí, Cố Hiển Thành không có cự tuyệt, cười rút ra chủy thủ sắc bén bên hông mình, hướng bầy dê đi.
Lúc Tống Điềm đến , vừa vặn xem một màn này.
Cố Hiển Thành đi nhanh về phía trước , hai binh lính đã bắt một con dê béo lại đây, Cố Hiển Thành cầm chủy thủ sắc bén vô giá c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn lên .
Tất cả mọi người ngẩng cao đầu nhìn , lộ ra biển tình hâm mộ .
Cố Hiển Thành động tác nhanh nhẹn, cho dê béo kia cái c.h.ế.t thống khoái.
Tiếng hoan hô vang dội khắp nơi .
Tiểu Điệp cũng không nhịn được vung tay hô to, cho dù Tống Điềm là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, cũng bị không khí xung quanh lây nhiễm, lộ ra một nụ cười xán lạn .
Đây không đơn giản chỉ là việc g.i.ế.c dê ăn mừng, mà là thắng lợi của các tướng sĩ , phần vui sướng này truyền đến trong lòng mỗi người.
Trên đài Cố Hiển Thành hướng về phía các tướng sĩ nâng tay lên , tiếng hoan hô càng thêm mãnh liệt, Tống Điềm ở phía dưới nhìn hắn, không thể không thừa nhận một sự thật ——
Hắn thật sự rất có phong thái của đại tướng .
Anh tư hiên ngang, khí thế uy vũ.
Hai đầu cừu được đưa đến, Phó Ngạn đi tới, Cố Hiển Thành chuẩn bị thu đao về , bỗng nhiên ở trong đám người nhìn thấy Tống Điềm .
Hắn dừng động tác lại, cùng nàng đưa mắt nhìn nhau.
Phó Ngạn đang chuẩn bị g.i.ế.c con dê thứ hai , Cố Hiển Thành quay đầu nói với hắn : "Hay là để ta ?"
Phó Ngạn: "?"
"Ngươi xem thường ta à ? Không sao đâu , ngươi chừa cho ta cơ hội tạo uy vọng chút đi chứ !."
Cố Hiển Thành cười cười , đành phải xoay người đi xuống.
"Tổng binh! Tổng binh!" Trong đám người lại bắt đầu hoan hô, Phó Ngạn cười g.i.ế.c con dê thứ hai ,Tống Điềm lại không nhìn hắn, bởi vì Cố Hiển Thành xoay người xuống đài liền hướng nàng đi tới .
Tống Điềm ngu ngơ nhìn Cố Hiển Thành, từ trong đám người ,hắn đi tới chỗ nào, bọn lính liền sẽ tự động nhường ra một lối đi , Tống Điềm không nghĩ đến đại tướng quân lúc này sẽ lại đây cùng nàng nói chuyện, nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Hiển Thành đi đến cách nàng ba bước thì dừng lại , trên người hắn dính m.á.u dê, sợ dọa đến nàng , nhưng giọng nói lại rất ôn nhu : "Lệnh bài lần trước, ngươi có mang đến không ?"
Lúc Cố Hiển Thành tới thì Tiểu Điệp cùng bọn lính đã tự động rời đi , nơi này càng thêm ngột ngạt , Tống Điềm phản ứng một lát mới hiểu được hắn nói gì, nàng trong lòng căng thẳng, suýt chút nữa quên mất chuyện tấm lệnh bài .
Trà Đào Cam Sả
"Ở ... Nhưng không có mang đến."
Nàng cũng thật là , như thế nào đem chuyện quan trọng như này quên mất!
Cố Hiển Thành không nói gì, nhẹ gật đầu: "Vậy buổi tối ta đi tìm ngươi lấy."
Nói xong, Cố Hiển Thành liền quay người rời đi .
Tống Điềm đứng tại chỗ giật mình, "Ta cho..."
Lời còn chưa nói ra miệng, Cố Hiển Thành đã đi xa .
Tìm nàng lấy?
Không cần nha, đại tướng quân chỉ cần nói một lời , nàng một lát liền đưa đến tận nơi .
Đáng tiếc Cố Hiển Thành không nghe thấy.
Từ lúc Cố Hiển Thành lại đây đến lúc rời đi chỉ trong cái nháy mắt , Tiểu Điệp chờ người đi rồi mới lần nữa trở về: "Điềm Điềm tỷ, đại tướng quân đi rồi à , muội xem giống như chỉ nói một câu."
Tống Điềm : "Đúng..."
Nàng cũng không biết tại sao.
Buổi chiều, Tống Điềm cũng không để ý tới đi đưa lệnh bài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-57.html.]
Bởi vì nàng bề bộn nhiều việc, bận đến chân không chạm đất .
Làm thịt dê cũng không phải là một chuyện đơn giản, trước đây , các tướng sĩ biên quan giết xong thì trực tiếp nướng lên .
Nướng được miếng nào thì trực tiếp ăn miếng đó , cũng không ăn ngon được như thịt hầm, nhất là ở tình huống không dùng giavị nữa chứ .
Vì thế nhiệm vụ đêm nay của Tống Điềm chính là đem toàn bộ thịt dê làm xong, mà còn phải làm thật ngon.
Tất cả mọi người trong nhà bếp cùng ra trận , phân công thứ tự rõ ràng .
Thịt dê nướng là vẫn làm ,lúc trước binh sĩ toàn để nguyên con nướng , cũng không ai nghĩ đến ướp gia vị cả . Giờ đây Tống Điềm chỉ riêng đem một con dê ướp xong cũng đã mất nửa tiếng .
Nàng vội vàng làm việc khác , chỉ hướng dẫn cho giúp việc nhà bếp một lần, may mà mọi người học mau, Tống Điềm dứt ra ,bắt đầu chuẩn bị món hầm .
Canh thịt dê có nhiều cách nấu khác nhau , có thể đậm đà cũng có thể ngọt thanh .Hầm canh dê từ nước canh suông , hầm tới lúc nước canh trong veo không dầu mỡ, nhưng món ăn này đối với đầu bếp có yêu cầu rất cao, thịt dê phải xử lý cho hết mùi , bằng không liền sẽ làm người ta ngán.
Tống Điềm xử lý thịt dê có bí quyết riêng, trong nước canh bỏ thêm chút hạnh nhân , liền có thể loại bỏ mùi tanh của thịt dê, như vậy khi hầm xong , chỉ cần rải lên rau thơm cùng hành lá thái nhỏ xanh biếc , ăn cùng bánh nướng quả thật là mỹ vị nhân gian.
Nhưng nếu khẩu vị nặng một chút , cũng có cách hầm đậm đà hơn . Cho hạt tiêu, ớt vào có thể làm cho canh thịt dê một hương vị khác . Phối hợp củ cải, củ sen cùng hầm là tốt nhất . Hầm tới lúc gân trong thịt dê cũng phải mềm, mềm mà không nát , hương vị nồng nàn . So với canh suông là hai loại tư vị bất đồng, nhưng đều một đặc điểm —— ăn ngon.
Tống Điềm chỉ huy mọi người bắt đầu chuẩn bị đâu vào đấy gọn gàng, riêng nàng thích canh thịt dê nấu đậm vị hơn. Bây giờ Tiểu Bảo cũng có thể ăn cơm , hầm nhừ thịt dê có thể trộn cơm ăn, chậm rãi liền có thể bắt đầu ăn một chút thịt, cho nên nàng làm cũng đặc biệt dụng tâm.
"Điềm Điềm tỷ! Thịt dê đều cạo ra hết ,thế xương sườn này làm sao bây giờ?"
"Đừng vội."
Tống Điềm cười đi tới, cái bếp lò lớn ở hậu viện kia chính là công cụ nướng thịt tuyệt vời nhất , cũng giống như nướng thịt , đem xương sườn ướp gia vị xong bỏ vào lò nướng là có thể thành món sườn cừu xé tay .
"Trừ sườn cừu, còn có phổi dê, ruột dê, ruột cừu cũng đừng bỏ đi , ngày mai còn có thể làm canh nội tạng dê, chỉ là xử lý có chút phiền toái , hôm nay không có thời gian làm ."
Tiểu Điệp nghe xong kính nể không thôi: "Điềm Điềm tỷ, ngươi thật lợi hại, toàn bộ cừ con cừu đều có thể nấu hết !"
" Tất nhiên rồi nha." Thịt là nguyên liệu nấu ăn trân quý , mỗi một bộ phận đều là ông trời tặng “.
Từ buổi sáng vẫn bận bịu cho đến giờ Dậu , bữa đại tiệc thịt dê này cuối cùng cũng chuẩn bị hoàn tất .
Một cổ nồng đậm mùi thịt bao phủ ở toàn bộ Thành Dương Quân quân doanh, mỗi binh lính đều nhón chân trông ngóng.
Dê nướng trực tiếp là nướng ngoài trời ,Tống điềm chỉ đạo phụ bếp theo thứ tự , tạp dịch mỗi người đều ôm vài cái bình đựng các loại gia vị còn có bàn chải nhỏ , trong chốc lát lại xoay thịt , chốc lát lại quét gia vị lên thịt .Các tướng sĩ vây quanh ở một bên, chỉ được nhìn chứ chưa được ăn , nước miếng cũng muốn chảy xuống .
"Còn chưa xong sao?"
"Chưa xong."
"Thật sự còn chưa xong à ?"
"Còn chưa..."
Binh lính gấp đến xoa tay , trông ngóng nhìn theo Tống Điềm đi đến bên cạnh dùng d.a.o nhỏ nhẹ chọc: " Được rồi !"
Cuối cùng cũng xong!
Mỗi người trông cứ như sói đói , trực tiếp liền nhào tới!
Tống Điềm cười cười rời đi , thịt dê nàng hầm cũng chín rồi ,đã đến lúc đưa cơm cho Cố Hiển Thành.
Nhưng vừa đi đến cửa đã thấy Phúc Quý đến : "Tống đầu bếp , đại tướng quân bảo hôm nay không cần đưa bữa tối qua, lát nữa ngài ấy tới tìm ngươi, ngươi giúp hắn để lại chút là được !."
Tống Điềm lúc này mới nhớ tới chuyện lúc sáng , đại tướng quân muốn tới tìm nàng ...
Có phải là vì lấy lệnh bài .
Tống Điềm nhẹ gật đầu: "Được , ta đã biết rồi ."
Phúc Quý cười càng vui vẻ hơn : "Vậy thì phiền toái Tống đầu bếp ."
Tống Điềm liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện Phúc Quý hôm nay đặc biệt rất thích cười.
Đánh thắng trận nguyên lai là chuyện làm người ta vui vẻ đến thế !
Phúc Quý đi rồi, nàng liền múc cho Cố Hiển Thành một phần.
Bởi vì không biết hắn thích ăn cái gì, cho nên canh cay , canh suông , bao gồm sườn cừu xé tay đều để lại một phần.
Mọi người bận rộn cả ngày, lúc này cũng đã đói bụng, Tống Điềm để bọn họ đi ăn cơm, còn mình thì về doanh trướng để lấy lệnh bài.