Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-05-28 18:46:18
Lượt xem: 575

Tống Điềm mặc kệ người khác nghĩ thế nào, khăng khăng phải làm, chỉ là nha hoàn cùng gã sai vặt không thích sáng ngày ra đã đứng cạnh chảo dầu nhưng đầu bếp có địa vị cao hơn các nàng nên cũng không dám nói gì. Tiểu Điệp bên kia cũng nhanh chóng băm xong nhân bánh bao liền đem qua.

Thịt bò băm cần dùng nhiều sức, Tống Điềm vỗ vỗ bả vai Tiểu Điệp, "Vất vả rồi, muội nghỉ ngơi đi."

Tiểu Điệp lau mồ hôi cười nói, "Hơi mệt chút thôi."

Nàng cũng không đi xa, đứng gần Tống Điềm học hỏi thêm, thấy nàng nhanh chóng đổ lần lượt muối, đường, rượu vào bát trộn.

"Điềm Điềm tỷ, không bỏ nước tương sao?"

"Nước tương?" Tống Điềm hỏi, nghĩ lại món thịt xào ớt ngày hôm qua, cười nói: "Không cần, thịt vốn đã đủ vị rồi, không cần tương, nhưng thịt dê thịt bò đều phải dùng rượu để khử tanh, thịt dê thì cần nhiều hơn còn thịt bò không mùi lắm, có thể không cho."

Tiểu Điệp kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, món nào cũng phải thêm nước tương khi nấu. Nhưng nhìn động tác của Tống Điềm thuần thục, thoạt nhìn như đã tính toán trước định lượng, Tiểu Điệp áp xuống nghi hoặc trong lòng.

Mẻ bánh rán hẹ đầu tiên đã ra khỏi chảo, đầu bếp phải nếm thử trước, Tống Điềm liền gọi mọi người đến mời.

Từ đầu bếp cùng Tiểu Điệp không đợi nổi vội cầm một cái lên, bánh rán bằng mỡ heo, mùi thơm ngào ngạt, cắn xuống lớp vỏ ngoài giòn, một miếng đã vào tới nhân, đầu lưỡi còn thấy hơi nóng nhưng mùi vị ngon miệng lập tức đánh vào đại não.

Rau hẹ mềm ngọt, tươi mới vừa vặn, bánh rán thơm mỡ mà không ngấy, so với mì, phở hay bánh bao thì khác một trời một vực, mới vừa rồi mấy người kia còn ngại làm giờ đều không nói lên lời.

"Đầu bếp Tống! Ngon quá, bánh rán này ngon quá!"

Ngay cả Từ đầu bếp không hay lộ biểu cảm thì hai mắt cũng sáng ngời, gật đầu khen ngợi: "Không tồi!"

Từ đầu bếp nói xong mọi người xung quanh lại càng kinh ngạc, kể cả Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp lặng lẽ nói nhỏ bên tai Tống Điềm: "Tỷ thật lợi hại... ta ở trong bếp lâu như vậy đây là lần đầu thấy lão Từ khen người khác."

Tống Điềm ngạc nhiên, nhìn về phía Từ đầu bếp: "Ngài thật sự cảm thấy không tồi sao?"

Từ đầu bếp gật đầu: "Ăn ngon, nhưng cũng hơi phiền, hiện tại đã giờ Mẹo rồi, một canh giờ nữa binh lính phải bắt đầu luyện tập, phải nhanh lên."

Mọi người nghe được lời này liền vội vã về vị trí, nấu cơm cho nhiều người cũng không dễ dàng, mọi người bận rộn nhưng vẫn còn bao nhiêu là việc.

Trong nhà ăn quân doanh đã lục tục có binh lính tới.

Ở Thành Dương quân quy định nghiêm khắc, nếu đến nhà ăn ăn cơm thì phải trật tự xếp hàng, nên đến sớm sẽ được ăn trước.

Một binh lính vừa giải quyết xong việc vệ sinh cá nhân thì bị người khác chụp vai từ đằng sau: "Đi, đi ăn sáng."

"Ngươi đi đi, ta không đi, ta tình nguyện ăn bánh bột bắp của Vương Đại Tráng."

"Sao phải đến mức đấy, buổi sáng dù sao cũng có cháo nóng mà, không đến nỗi nào."

"Ngươi quên rồi à, bánh bao lần trước chúng ta ăn còn lẫn đá bên trong nhân, suýt nữa răng ta cũng rụng ra! Không đi, không đi, cháo nóng hay nước nóng thì cũng như nhau thôi."

Một tên lính khác cũng gật đầu: "Đúng, ngươi thích đi thì đi đi!"

Đối thoại như vậy không hề ít, có rất nhiều binh lính không muốn đến nhà ăn dùng bữa, thơi gian sáng sớm không có nhiều, bọn họ tranh thủ tự giải quyết trong trướng là được rồi.

Nhưng sáng nay, bọn họ phát hiện phó tổng binh cùng với mấy đội trưởng đều đến nhà ăn từ sớm. Thần thái ai cũng sáng láng, như không thể chờ đợi thêm một giây phút nào.

Mấy tên tiểu binh vò đầu: "Tình huống gì vậy, phó tổng binh không phải luôn ghét bỏ đồ ăn trong bếp sao?"

"Không biết, đi xem thử.'

Tiểu Điệp đứng ở đằng trước, cánh tay nhanh nhẹn múc từng muỗng, mỗi người một chén cháo, một cái bánh rán thêm hai cái bánh bao. Bánh rán không đủ thì thay bằng màn thầu, ai tới trước được trước.

Người ta nói chim dậy sớm thì mới có sâu ăn chính là như vậy. Khi mấy tên lính kia chạy tới thì bọn Phó Ngạn đã ăn uống no say xong rồi, còn chưa đã thèm mà xoa bụng, trước mặt là một ấm trà đặc, thấy bộ dạng bọn họ thích ý như vậy, binh lính liền biết nhà ăn hôm nay có đồ ngon.

"Phó tổng binh! Ngài...!"

Phó Ngạn cười: "Ta làm sao, còn không mau chạy đi, chậm là hết!"

Bọn lính giờ mới bừng tỉnh, chạy vội về phía trước.

Bánh rán vừa tới tay, ai cũng không chờ được cắn thử một tiếng, sau đó liền đứng hình, biểu tình khác thường.

"Ăn... ngon... ngon quá!"

"Con mẹ nó, ngon thật!"

Bọn họ tự cảm thấy may mắn vô cùng, so với bánh bột bắp kia đúng là không biết ngon hơn bao nhiêu lần. Nhân rau tươi mới đậm đà, so với cơm sáng ngày trước thì càng không cần phải nói, mấy người lính như kẻ c.h.ế.t đói đã lâu từng miếng từng miếng ăn hết bay cái bánh.

Nhà ăn buổi sáng bận rộn một lúc lâu, tin tức có đầu bếp nữ mới tới nấu ăn ngon một truyền mười, mười truyền trăm chả mấy đã lan khắp doanh trại. Tống Điềm vẫn là xem nhẹ sức ăn của binh lính trong doanh, mới có nửa canh giờ, nàng đã không thể ứng phó nổi.

Có người kêu: "Không được rồi, Tống trù nương, bánh rán hết rồi, không làm nổi."

Tống Điềm nghĩ ngợi, gật đầu: "Bảo bọn họ ăn bánh bao bù đi, hấp nhanh lắm, hết bánh rán rồi, ngày mai lại tính."

Kết quả là, những kẻ đến sau không được nếm thử món bánh rán nhân hẹ trong truyền thuyết đó, bọn họ tiếc nuối không thôi.

Tiểu Điệp cười nói: "Đừng nhụt chí nha, ngày mai biết đâu lại có, còn có bánh bao mà, bánh bao nhân thịt bò mới hấp xong đây."

Nghe vậy chúng tướng sĩ lại có tinh thần, bánh bao nhân thịt bò?

"Cho ta hai cái ăn thử xem."

Sau đó, bánh bao cũng hết vèo.

Còn lại chỉ có màn thầu và cháo trắng.

Kết quả là, sáng nay Thành Dương quân chia làm ba nhóm người.

Nhóm thứ nhất là những kẻ chiến thắng, vừa được ăn bánh rán nhân hẹ vừa được ăn bánh bao thịt bò, bọn họ gặp ai cũng khoe khoang.

Nhóm thứ hai, kém may mắn hơn một chút thì chỉ có bánh bao, bọn họ liền đi cười nhạo nhóm thứ ba.

Nhóm thứ ba là những kẻ chỉ còn lại màn thầu cháo trắng, tệ hơn nữa là chỉ ăn bánh bột bắp với nước nóng, bọn họ không những tiếc đứt ruột lại còn phải nghe người khác chế nhạo.

Phó Ngạn đứng ở trên cao không nhịn được cười, Tiểu Thất tung tăng chạy đến từ đằng xa, "Phó tổng binh, sáng nay may mà ta nhanh trí, đi cửa sau tìm Tống trù nương, ta lấy được hai cái bánh rán liền! Há há!"

Phó Ngạn nhìn hắn: "Tiểu tử ngươi đúng là, đưa cho Đại tướng quân chưa?"

Tiểu Thất sửng sốt: "Đại tướng quân? Tướng quân không ăn sáng đâu! Đều là do Triệu ma ma chuẩn bị mà!"

Phó Ngạn cười ẩn ý: "Ngươi chắc chưa?"

Tiểu Thất còn đang nghĩ về mỹ thực, "Thật mà, dạ dày tướng quân không tốt, buổi sáng Triệu ma ma sẽ tự mình nấu cháo gạo kê cho ngày ấy, không ăn cái này đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-15.html.]

Phó Ngạn giơ tay vỗ vai hắn, "Tiểu Thất à, trưởng thành lên đi...!"

Nói xong liền xoay người rời đi.

Mà cách đó không xa, có người nhìn thấy bánh rán trong tay Tiểu Thất liền hét: "Tiểu tử dám giấu riêng đồ ngon, mau chia cho ta!"

Tiểu Thất liền quay đầu chạy biến.

----------------

Đại doanh trướng

Cố Hiển Thành không phải là kẻ tự cao tự đại không muốn ăn uống cùng binh lính, mà do dạ dày hắn xác thực không tốt, sáng sớm đều phải uống cháo gạo kê . Triệu ma ma dựa theo quy củ mang cháo tới, hắn vừa uống vừa nghe động tĩnh náo nhiệt bên ngoài.

Cố Hiển Thành hơi để ý liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Triệu ma ma đương nhiên biết chuyện ở nhà ăn, đánh giá thần sắc hắn mới mở miệng: "Tướng quân mang đầu bếp nữ kia về đúng là không tồi, sáng nay ai cũng nói về chuyện này."

Cố Hiển Thành khó hiểu: "Thức ăn thôi mà, sao có thể đến nỗi này?"

Triệu ma ma cười nói: "Tâm tư binh lính đơn thuần, ăn uống vẫn luôn không hợp khẩu vị, hôm nay ngon miệng thì sẽ thấy vui vẻ, có cần lão nô đi nhắc nhở không ạ?"

"Thôi, vẫn là thời gian nghỉ ngơi, lúc luyện tập quy củ là được rồi."

"Đại tướng quân rèn binh tất nhiên sẽ có quy củ."

Cố Hiển Thành uống cháo gạo, trước đây hắn cảm thấy cháo gạo kê này thanh đạm, dưỡng dạ dày rất tốt, thơm ngon vừa miệng nhưng không hiểu sao hôm nay lại thấy nhạt nhẽo.

"Có dưa muối không?"

Triệu ma ma sửng sốt: "Lão nô đi lấy."

Cố Hiển Thành gật đầu.

Triệu ma ma đi rồi, bất chợt có một bóng người vọt vào trong trướng, là một thiếu niên gầy gò khoảng mười mấy tuổi: "Đại tướng quân! Cuối cùng nô tài cũng nhìn thấy ngài!"

Thiếu niên vô cùng kích động, chạy vội đến muốn ôm đùi hắn, Cố Hiển Thành nghiêng người tránh đi, thiếu niên cười: "Lâu không gặp, tướng quân có nhớ nô tài không?"

"Không!" Cố Hiển Thành đáp.

"Ngài đừng chối, ta biết, ngày hôm qua ngài còn dặn Triệu ma ma đi xem ta."

Cố Hiển Thành quát: "Câm miệng!"

Thiếu niên này chính là Phúc Quý, Phúc Quý nhìn Cố Hiển Thành cảm giác như người trước mắt là một đại anh hùng giáng thế, trong mắt tràn đầy sùng bái. Cố Hiển Thành mặc kệ hắn, tiếp tục ăn cháo. Chốc lát sau Triệu ma ma bê một đĩa dưa muối vào, Phúc Quý thấy bà liền hỏi: "Có phải trong quân có một đầu bếp nữ mới tới không? Buổi sáng bọn họ mang đồ ăn cho, bánh rán nhân hẹ đó ăn ngon thật! Đại tướng quân ăn chưa?"

Cố Hiển Thành: "..." (Ai cũng được ăn ngoài anh,0-0)

Triệu ma ma liếc Phúc Quý: "Vết thương của ngươi tốt rồi sao, nói nhiều như vậy, muốn một đao nữa hả?"

Phúc Quý vội vàng câm miệng: "Nô tài sai rồi."

Cố Hiển Thành phất tay: "Đều lui xuống đi."

Triệu ma ma lập tức kéo Phúc Quý ra ngoài.

Ngoài cửa bất chợt truyền đến tiếng cười khẽ, là giọng Phó Ngạn: "Phúc Quý nói không sai, quả thật ăn rất ngon, ngươi không nghĩ cách xem để nàng nấu bữa tối, làm bữa sáng ngươi cũng đâu ăn được."

Cố Hiển Thành vẫn không có biểu cảm gì, "Chuyện ăn uống ta không quan tâm."

Nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngạn, "Từ khi nào ngươi lại thân với nàng như vậy?"

Trà Đào Cam Sả

Phó Ngạn nhún vai: "Nghĩ nhiều rồi, ta luôn giúp mọi người làm chuyện tốt, tay nghề nàng ấy tốt, lại có duyên với chúng ta, chiếu cố nữ tử yếu đuối là chuyện nên làm. Lại nói, ngươi không quan tâm chuyện ăn uống nhưng ta quan tâm, có thực mới vực được đạo, ta cũng đã nói qua với tiểu trù nương kia, ngày mai có món gì ngon sẽ để lại một phần, ngươi muốn ăn không?"

Cố Hiển Thành: "... không cần."

Phó Ngạn cười lớn: "Được, ngươi uống cháo gạo kê của ngươi đi. Đây là tình báo, uống xong thì xem thử."

Nói xong thì đặt một tập công văn lên bàn rồi mới ra ngoài.

Cố Hiển Thành ăn không vào nữa, trực tiếp đặt muỗng xuống bắt đầu làm việc.

Từ giờ Dần đến giờ Tỵ, Tống Điềm mệt đến mức chỉ muốn nằm liệt một chỗ.

Tiểu Điệp cũng mệt, đi qua vỗ vai nàng: "Điềm Điềm tỷ, hiện tại tỷ đã hiểu tại sao đãi ngộ của chúng ta lại tốt chưa?"

Tống Điềm không nói lên lời, chỉ là chắp tay lại ý tứ cảm tạ.

Tiểu Điệp cười: "Nghỉ ngơi thôi, lát nữa giao ban là xong, cơm sáng xong rồi thì cả ngày chúng ta sẽ không còn việc gì cả, có thể thoải mái."

Tống Điềm nghe vậy liền có tinh thần, "Ta đi hấp bí đỏ, mang về cho Tiểu Bảo."

Tiểu Điệp cười, "Ta giúp tỷ! A, đúng rồi, tỷ biết không, mỗi tháng chúng ta còn có sữa bò hoặc sữa dê để uống, Tiểu Bảo nhất định cần cái này."

Ánh mắt Tống Điềm sáng lên, "Thật sao? Thứ này tốt, có thể bồi bổ thân thể cho Tiểu Bảo."

"Đương nhiên, chúng ta ở biên giới, dê bò nhiều vô kể, khi nào đến ngày nghỉ còn có thể đến thành Mặc Lan, ở đấy nhiều đồ ăn ngon."

Tống Điềm vừa mừng vừa lo, các nàng còn có ngày hưu mộc, mười lăm ngày nghỉ một ngày, thay phiên nhau, hưu mộc thì có thể tuỳ ý ra vào quân doanh, chỉ là cần được tướng quân phê chuẩn.

Tống Điềm mệt mỏi, trở về trướng đúng lúc gặp Chu tỷ chuẩn bị đi làm việc, nàng nói lời cảm tạ, trước tiên đưa cho Chu tỷ cùng Tôn nãi nãi hai phần bữa sáng, Chu tỷ cười nhận lấy: "Chúng ta đều đã nghe nói khả năng của muội trong bếp, ai cũng bảo bữa sáng hôm nay là mỹ vị nhân gian."

Tống Điềm ngại ngùng: "Chỉ là chút món ăn thường ngày ở nhà vẫn hay làm thôi, làm gì có khoa trương như vậy, đều nhờ mọi người hỗ trợ."

Chu thị cười không đáp, một lúc sau mới bảo: "Nhi tử của muội rất thông minh, không khóc cũng không nháo, tương lai nhất định có thể làm nên chuyện lớn."

Tống Điềm cười từ tận đáy lòng, "Cảm ơn lời tốt lành của tỷ."

Mệt mỏi cả buổi sáng, Tống Điềm nhanh chóng dỗ dành Tiểu Bảo rồi cũng ngủ mất.

Tỉnh lại, bên ngoài đã là buổi chiều.

Xem ra làm đầu bếp trong quân doanh đúng là vất vả, nói không chừng còn lẫn lộn ngày đêm. Chỉ là Tống Điềm cũng rất thoả mãn, nàng quay sang bên cạnh, thế nhưng đã sớm trống không. Nháy mắt Tống Điềm bừng tỉnh: "Tiểu Bảo!"

Rèm doanh trướng bị xốc lên, Tiểu Điệp đi vào: "Điềm Điềm tỷ, Tiểu Bảo ở đây!"

Tống Điềm quay lại nhìn thấy Tiểu Bảo đang chập chững được Tiểu Điệp đỡ đi từng bước. Tiểu Bảo thấy Tống Điềm liền i a gọi nàng.

Tống Điềm vừa mừng vừa sợ vội xuống khỏi giường: "Tiểu Bảo đi được rồi!"

Tiểu Điệp cười: "Đứa nhỏ này thông minh lắm, lúc tỷ còn ngủ hắn tự mình bò xuống giường, lúc ta về đã thấy đang vịn giường đứng dậy rồi, ta liền đỡ hắn một chút. Trông vậy mà cũng nhanh nhẹn lắm!"

Loading...