Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-11-07 22:53:45
Lượt xem: 41
Trong triều, buổi triều sớm hôm nay có thể nói là náo nhiệt vô cùng. Nếu nói rằng ngày hôm qua vẫn còn có một số đại thần chưa được xem màn kịch hay, thì hôm nay cũng xem như được chứng kiến trọn vẹn.
Trên buổi triều sớm, bệ hạ trước mặt toàn thể bá quan văn võ cho tuyên thánh chỉ ban thưởng: Ban cho đại tướng quân đả vương tiên *, thưởng ngàn lượng hoàng kim, một toà viên lâm, trăm hộc châu bảo ngọc thạch ——
*Đả vương tiên – là một trong ba pháp bảo ‘thượng đả hôn quân, hạ đả gian thần’ trong lịch sử trung quốc . Đả Vương Tiên là một cây roi tượng trưng một đặc quyền mà Tiên Hoàng trao tặng cho một vị Đại thần, đặc biệt còn được trao tặng công khai. Khi tân Hoàng Đế còn trẻ và làm ra những chuyện sai trái, Đả Vương Tiên cho phép người dùng nó có quyền đánh phạt Hoàng Đế, có quyền chấp chính, chỉnh đốn triều cương. Gian thần đối mặt với Đả Vương Tiên hoàn toàn không có cơ hội lộng hành.
Ban thưởng hậu hĩnh như vậy khiến mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ.
Vàng bạc châu báu thì cũng thôi đi, nhưng cái đả vương tiên này là có ý tứ gì đây chứ ?
Đánh ai ?
Vương gia trong triều này, chẳng phải chính là Ngô Vương sao ?
Đây là vì chuyện ở huyện Võ Công, bệ hạ muốn giúp đại tướng quân xả giận sao ?
Tất cả mọi người đều thổn thức không thôi.
Ngay cả Cố Hiển Thành cũng không ngờ tới, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Sau khi để Hoàng Đức Toàn đọc xong thánh chỉ ban thưởng, Lương Thừa Đế liền cười nói: “Hiển Thành à, lần này ngươi nhất định phải nhận đấy. Những thứ này so với công lao của ngươi chẳng đáng là gì, thậm chí còn không bằng một phần vạn tấm lòng của trẫm đâu.”
Lời đã nói đến mức này, Cố Hiển Thành không nhận cũng không được, chỉ đành phải bước lên hành lễ tạ ơn.
Lương Thừa Đế mỉm cười hài lòng.
Sau buổi triều sớm, các đại thần tụ lại thành từng nhóm nhìn nhau đầy nghi hoặc. Đại tướng quân còn chưa trở về, mà bệ hạ đã bắt đầu sắp xếp muốn tứ hôn. Sau khi trở về, hoang kim, ngọc thạch, quyền hành, mỹ nhân—điều gì cũng có, nếu không phải đại tướng quân phẩm vị đã là nhất phẩm, thì có lẽ còn muốn thăng thêm một cấp. Như vậy xem ra, chỉ thiếu điều không đem vị trí đó chắp tay tặng cho hắn thôi.
Nhưng bọn họ lại không ai dám đem cái suy nghĩ đó thốt ra miệng, họ im lặng nhìn về phía bóng lưng cao lớn cách đó không xa, trong lòng lại nghĩ đến những lời đồn gần đây đang lan truyền trong kinh thành.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
Phải chăng lời đồn là thật, rằng thân thế của đại tướng quân ẩn tình khác sao ?
Kinh thành này, e rằng sắp phải đổi trời rồi chăng?
Trà Đào Cam Sả
--
“ Bệ hạ đây là đang muốn làm cái gì vậy ?”
Khi tất cả mọi người đã rời đi hết, Cố Hiển Thành lại lần nữa bị giữ lại .
Lương Thừa Đế cười nói: “Chuyện lần trước ngươi chịu uỷ khuất ở huyện Võ Công, trẫm đều biết cả. Cho dù là con trai trẫm, trẫm cũng sẽ công bằng xử lý. Cây đả vương tiên này là trẫm ban cho ngươi, ai cũng không dám có ý kiến gì.”
Cố Hiển Thành: “Thần không có hẹp hòi như vậy, chuyện lúc trước đều đã qua rồi, chỉ cần Ngô Vương điện hạ không gây chuyện nữa, cây đả vương tiên này thần cũng không cần dùng đến, vẫn là xin trả lại cho bệ hạ đi .”
Cố Hiển Thành khinh thường chuyện mượn d.a.o g.i.ế.c người, có thù, hắn sẽ tự mình báo.
“Đại tướng quân cứ nhận lấy đi, thật ra ý của bệ hạ cũng không phải để ngài dùng, đây là vinh dự mà,” Hoàng Đức Toàn đứng bên cạnh mỉm cười khuyên nhủ.
Phải biết rằng, vua ban cho thần tử đả vương tiên là thể hiện sự tin tưởng và coi trọng đến mức nào, Cố Hiển Thành dĩ nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.
Lương Thừa Đế không cho hắn cơ hội từ chối nữa, trực tiếp nói: “ Cung yến được sắp xếp vào tối mai, như vậy hẳn là không có vấn đề gì chứ ?”
Cố Hiển Thành cũng biết sớm muộn gì cũng có ngày này, đành phải đồng ý.
Vốn tưởng rằng hôm nay đến đây là kết thúc, không ngờ sau khi bệ hạ vừa dứt lời, Đông Cung bỗng có người đến mời hắn qua đó, là Thái tử ?
Cố Hiển Thành do dự trong chốc lát, rồi gật đầu.
--
Đông cung.
Duật thái tử khi sinh ra thì trời phát sinh dị tượng, lúc đó bách quan phấn khởi, cho rằng trời cao ban cho bọn họ một vị thái tử tài giỏi. Lương Thừa Đế cũng vô cùng vui mừng, liền ra lệnh tu sửa Đông Cung. Mọi cỏ cây ở đây đều được Quốc sư và các thuật sĩ xem bói bày trí, hội tụ linh khí, chắc chắn sẽ giúp tiểu Thái tử bình an trưởng thành.
Nhưng ai ngờ, từ sau khi Duật Thái tử lên mười tuổi, bỗng nhiên mắc phải một căn bệnh nặng, cái gọi là hội tu linh khí kia lại khiến thân thể của Thái tử ngày càng yếu đi.
Khi bệ hạ biết được, liền nổi con thịnh nộ, bắt giam Quốc sư và tất cả các thuật sĩ đã xem bói năm xưa rồi xử tử, những bày trí được cho là có thể tụ khí phong thủy cũng đều bị phá bpr. Hiện tại, Đông Cung thậm chí còn đơn giản hơn cả lãnh cung , nơi vắng vẻ hẻo lánh nhất trong hoàng cung này mấy phần .
May mà, mọi người đều nói Duật Thái tử thanh tâm quả dục, không màng danh lợi, nên trong những năm qua, cũng vẫn sống đơn giản như vậy.
Đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành đến Đông Cung, hắn cũng có chút bất ngờ trước cảnh tượng ở đây. Vừa bước vào, trong không khí đã thoang thoảng mùi thuốc, lại còn nghe thấy mấy tiếng ho khan.
“ Điện hạ, Đại tướng quân đã đến.” Tiểu thái giám dẫn đường lên tiếng bẩm báo, rất nhanh, một nam tử bước ra từ sau bình phong. Duật thái tử hôm nay không đến tham dự buổi triều sớm, giờ xem ra, hẳn là đang bị bệnh.
Sắc mặt hắn tái nhợt, còn có chút suy yếu.
“ Gặp qua điện hạ.”
“ Đại tướng quân không cần phải khách khí .”
Hai người ngồi đối diện nhau, tiểu thái giám bên cạnh Duật Thái tử tiến lên rót trà.
Thái tử Duật: “Hôm nay Cô bị bệnh, không thể dùng rượu để tiếp đãi đại tướng quân được, lấy trà thay rượu, kính đại tướng quân một ly .”
Cố Hiển Thành vội vàng nhận lấy: “Trà ngon, trà ngon.” Nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch .
Uống xong trà, hàn huyên vài câu, Thái tử Duật nói: “Ba năm trước, khi đại tướng quân rời kinh, Cô cũng vì thân thể bệnh tật mà không thể đến tiễn, thực sự là có chút tiếc nuối. Nói đi nói lại, Cô thật sự chưa có dịp gặp đại tướng quân nhiều.”
Cố Hiển Thành: “Thái tử điện hạ là trữ quân, nên dưỡng tốt thân thể. Khi nào muốn gặp thần, chỉ cần sai người truyền lời là được.”
Thái tử Duật mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy là Đại tướng quân đã cho Cô mặt mũi rồi.”
Câu nói này khiến Cố Hiển Thành trầm ngâm mất một lúc.
“Điện hạ là Thái tử, còn thần chỉ là một kẻ thô lỗ, là điện hạ ban cho thần thể diện, bệ hạ yêu mến, có lúc thần cũng cảm thấy lo lắng.”
“ Đại tướng quân không cần phải lo lắng, tất cả những điều này đều là ngươi xứng đáng nhận.” Thái tử nói.
“Lúc trước chuyện ở huyện Võ Công, Cô cũng cónghe nói, Đại tướng quân quả thật đã chịu ấm ức rồi .”
Cố Hiển Thành cười: “Đều là đại nam nhân cả, không cầm phải nói đến chuyện ấm ức hay không. Chỉ là tính thần vốn thẳng thắn, e rằng đã đắc tội với Ngô Vương Điện hạ từ lúc nào mà không hay biết, không biết là Ngô Vương điện hạ có hiểu lầm gì không.”
Thái tử Duật khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
“ Đúng rồi, hôm qua, sau khi Ngụy quốc công gặp Đại tướng quân cũng rất hài lòng. Hôm nay ta còn nghe nói trong yến tiệc tẩy trần ngày mai, Ngụy tam tiểu thư cũng sẽ đến, Đại tướng quân có biết chuyện này không ?”
Nụ cười trên mặt Cố Hiển Thành dần dần cứng lại.
“ Thần chưa từng nghe qua.”
Thái tử Duật cười nhạt: “Phụ hoàng có ý muốn tứ hôn, nhưng dường như tướng quân lại không hứng thú thì phải ?”
Nếu đã nói đến đây, lại thấy Thái tử thẳng thắn như vậy, Cố Hiển Thành cũng không giấu diếm.
“ Phải, là ta không muốn.”
“Tại sao ? Cô nghe nói nhan sắc của Ngụy tam tiểu thư cũng thuộc hàng nhất nhì trong Kinh thành, bao nhiêu tài tử trẻ tuổi cầu còn không được .”
Cố Hiển Thành: “Vậy cứ để bọn họ cầu đi.”
Bản tướng đã có tức phụ rồi .
Vẫn lại là câu nói này, Cố Hiển Thành suýt nữa đã buột miệng thốt ra.
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Lưu Dương, hắn đành cố hết sức nhịn xuống, nhưng vẫn cứng cổ, lộ rõ dáng vẻ cứng đầu, không lay chuyển, nói thêm với hắn cũng giống như nước đổ lá khoai .
Thái tử Duật bị chọc cười.
Hắn cúi đầu xuống , như đang suy nghĩ điều gì đó , một lúc sau thì chuyển sang chủ đề khác.
“ Nếu đã như vậy thì cứ xem duyên phận đi, nếu không có duyên, rất nhiều chuyện cũng không thể cưỡng cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-107.html.]
Nghe câu này, Cố Hiển Thành cảm thấy thoải mái, gật đầu: “ Đa tạ điện hạ đã thông cảm.”
“Cô thông cảm thì cũng có ích gì đâu.” Thái tử Duật cũng nói thẳng.
“ Tứ hôn là ý của phụ hoàng.” Hắn mỉm cười nói, Cố Hiển Thành cũng hiểu đạo lý này, gật đầu: “Vậy thì đa tạ điện hạ đã nhắc nhở.”
Uống mấy chén trà nhỏ, Thái tử Duật rõ ràng có phần mệt mỏi, sắp chống đỡ không nổi nữa .
Cố Hiển Thành liền kịp thời đứng dậy: “ Điện hạ hãy chú ý nghỉ ngơi, thần xin phép cáo lui.”
“Được, chờ khi nào Cô khỏe hơn, sẽ lại cho mời ngươi đến .”
“ Vâng.”
Cố Hiển Thành khom người cáo lui, sải từng bước lớn, nhanh chóng rời khỏi Đông Cung.
Sau khi Cố Hiển Thành rời đi, trong Đông Cung lớn như vậy lại trở về vẻ yên tĩnh. Tiểu thái giám vừa rồi pha trà tiến lên quỳ bên cạnh Thái tử Duật, Thái tử nhìn vào chén trà còn bốc hơi nghi ngút đặt trước mặt Cố Hiển Thành lúc nãy , hỏi: “ Thời An có phải cũng sắp quay về rồi không ?”
“ Bẩm điện hạ, theo như tin tức từ Lục đại nhân bao lại, đại khái còn khoảng hai ngày nữa sẽ tới nơi.”
“ Được, ta biết rồi.”
__
Quanh quẩn trong cung một hồi, Cố Hiển Thành quả thật mệt mỏi.
Hắn bận rộn cả một buổi sáng, một miếng cơm cũng chưa ăn.
Hiện giờ, hắn nóng lòng muốn trở về cái tiểu viện mà mình luôn tâm tâm niệm niệm kia, cho dù chỉ ăn một miếng cơm thừa của nàng, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Ai ngờ, vừa đi tới cửa cung, Lưu Dương lại xuất hiện.
Như thể nhìn thấu tâm tư của hắn, Cố Hiển Thành đen mặt nói: “Ngươi không phải đến để nói với ta, ban ngày đừng đi tới đó chứ ?”
Quả nhiên , Lưu Dương gật đầu xác nhận.
Cố Hiển Thành suýt nữa phát điên: “Ngươi có thôi đi không! Với bản lĩnh của ta, chẳng ai có thể theo dõi được ta đâu !”
Lưu Dương mỉm cười: “Ta tìm ngươi, là vì chuyện khác.”
Cố Hiển Thành hoài nghi nhìn hắn: “ Chuyện gì ?”
ưu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai là ngày Lạp Bát *, bệ hạ sẽ tổ chức yến tiệc trong cung. Hành tung của ngươi trước đo ta sẽ không can thiệp vào, nhưng vào yến tiệc ngày mai, ngươi nhất định phải đi cùng ta.”
*Lạp Bát: Lễ hội cháo Lạp Bát được tổ chức vào ngày mùng tám tháng 12 (tháng Chạp) theo lịch âm của Trung Quốc. Đây còn được coi là “Tiết lệnh” đầu tiên của Tết truyền thống. Có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến. Sau một năm lao động vất vả, trong tiết trời lạnh giá của tháng Chạp, mọi người nô nức đi chùa, ăn cháo được nấu từ nhiều loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô… Trong ánh nắng chan hòa giữa cái giá lạnh của mùa Đông, mọi người đến đây không chỉ để thưởng cháo, mà còn để tạ lễ chư Phật một năm qua đã phù hộ cho bản thân và gia đình sức khỏe, bình an và tài lộc.
Cố Hiển Thành nhíu mày : “ ý ngươi là sao ?”
“ Ý của ta là, ngày mai, phần lớn hầu hết thời gian ngươi đều phải ở bên cạnh ta.”
Cố Hiển Thành bị lời này làm cho cảm thấy hơi ngại ngùng, liền đáp: “Được, được, được, vậy ý của ngươi là, tối nay và ban ngày ngày mai, ta có thể tự do sắp xếp đúng không?”
“ Phải.”
“ Vậy thì dễ nói rồi.” Cố Hiển Thành cười, chỉ cần không làm chậm trễ chuyện của hắn thì chuyện gì cũng dễ nói, hơn nữa hắn có thể ở lại từ tối nay đến chiều mai, như vậy rất tốt.”
Hắn xoay người, chuẩn bị nghênh ngang mà bước đi.
Ai ngờ, cách đó không xa có một tiểu thái giám chạy tới, hối hả gọi: “ Đại tướng quân, đại tướng quân ! ! !”
Cố Hiển Thành cảm thấy đầu mình như bị nổ tung, sắp không kiềm chế được nữa rồi .
“ Tướng quân dừng bước! Hoàng hậu nương nương cho mời ạ !”
Cố Hiển Thành: “ ...”
Mấy người này có thôi hay không đây ?!
--
Tống Điềm đang ở trong một tiểu viện tại hẻm Vĩnh Tùng của kinh thành, nơi này chỉ cách hai con phố là tới chợ phía Đông lớn nhất kinh thành.
Chợ Đông Tây là khu chợ lớn nhất kinh thành, nơi đây đầy đủ mọi loại hàng hóa đa dạng phong phú, cần cái gì cũng có. Hôm nay, Tống Điềm cùng với Tiểu Điệp dạo một vòng xung quanh chợ, mất cả một canh giờ nhưng vẫn chưa đi hết một con phố. Cả hai hoa hết cả mắt, người cũng mệt nhoài.
“ Muội ... muội không đi nổi nữa rồi..." Tiểu Điệp mệt mỏi ngồi phịch xuống một quán nước bên đường nghỉ chân, “ Mệt quá, kinh thành thật là rộng lớn nha...”
Tống Điềm cũng hơi mệt, liền ngồi xuống cùng Tiểu Điệp rồi gọi hai chén trà.
“ Cũng hơi mệt thật, hôm nay đi như vậy là đủ rồi nhỉ? Mai là Tết Lạp Bát, coi như chúng ta đã mua đủ hết nguyên liệu nấu ăn rồi.”
Căn bếp trong cái trạch viện nhỏ ấy tuy rộng rãi nhưng lại chẳng có thứ gì, trống trơn cả. Hôm nay, Tống Điềm đã mua sắm đủ hết một lần, để ngày mai không phải cuống cuồng tay chân vì thiếu cái này thiếu cái kia nữa.
“ Điềm Điềm tỷ , tỷ định ngày mai ở nhà nấu một bữa thật ngon cho đại tướng quân đúng không ?”
Tiểu Điệp cười nói.
Tống Điềm có chút ngượng ngùng, “Ở quê chúng ta, Lạp Bát cũng là một tiết quan trọng, mọi người đều phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Cũng không phải chỉ vì một mình chàng đâu, chúng ta cùng ăn với nhau mà.”
“ Vậy là muội cũng được thơm lây rồi.”
Tống Điềm cũng mỉm cười, chỉ là không biết ngày mai… liệu hắn có rảnh không.
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt khiến hai mắt Tống Điềm sáng lên, càng thêm quyết tâm với suy nghĩ muốn mở một tiểu điếm ở đây. Cứ lấy quán trà ven đường này làm ví dụ, dù chỉ là một chén trà bình thường, nhưng lại có thể thưởng thức ra bao nhiêu hương vị khác biệt.
Trong đó hình như có cho thêm mấy thứ linh tinh như trần bì, cam quýt, còn có kim ngân hoa và một số thứ khác nữa, dù là những nguyên liệu đơn giản nhưng khi kết hợp lại, uống vào rất ngon lại giúp giải khát, quả thật rất tinh tế.
Đêm buông xuống, Tống Điềm tắm rửa xong, Tiểu Điệp hỏi: “ Tỷ có cần muội đưa Tiểu Bảo đi ngủ không ?”
Tống Điềm do dự một chút: “ Thôi, để thằng bé đó cho ta .”
Đến giờ này mà Cố Hiển Thành vẫn chưa đến, chắc là sẽ không đến nữa đâu .
Như Ý và Như An cũng đã đi nghỉ ngơi, hai người này đã ở cùng mọi người trong nhà cả một ngày hôm nay, tất cả mọi người đều khá vui vẻ. Tống Điềm dỗ cho Tiểu Bảo ngủ trước, rồi sau đó cũng tắt đèn đi nghỉ.
Cảm giác vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ, giữa đêm khuya, nàng cảm nhận được có người bên cạnh, từ từ mở mắt ra.
“ Tướng quân ?”
Không cần phải suy nghĩ cũng biết đó là Cố Hiển Thành, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, hôm nay hắn đến nhưng lại không ôm hay hôn nàng như mọi khi…
Mà lại trông giống như một con bò đang tức giận, ngồi bên cạnh nàng .
Hừ hừ hừ.
Tống Điềm dụi dụi mắt, “ Chàng sao thế ? Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Cố Hiển Thành sắc mặt phức tạp, nhìn nàng rồi đột nhiên đưa tay ra, như muốn cầu một cái ôm.
Hắn cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, lần này hồi kinh, cả hoàng đế lẫn hoàng hậu đều như phát điên hết cả, tất cả đều quan tâm đến chuyện cá nhân của hắn !
Hoàng đế thì muốn tứ hôn cho hắn gọi là cái gì mà Tam cô nương, hoàng hậu lại muốn chào hàng biểu điệt nữ ( cháu họ ) của bà ta ? !
Hắn bị người ta gọi, vội vàng chạy vào Khôn Ninh Cung, tưởng là có chuyện đại sự gì , ai ngờ lại lại là những chuyện khó chịu như thế này.
Hắn ôm một bụng tức đi tới đây, vậy mà Tống Điềm lại không thèm đợi hắn.
Tức c.h.ế.t đi được.
Hắn đem nàng ôm vào lòng, đột nhiên cảm thấy tức giận, há miếng cắn vào má nàng một cái, Tống Điềm kêu lên.
“ Chàng làm gì thế ?”
Cố Hiển Thành không đầu không đuôi nói một câu : “ Yên tâm đi, chỉ có nàng mới được phép chạm vào ta .”
Tống Điềm : “ ? ? ? ?”