Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:31:52
Lượt xem: 96
Khi thánh chỉ hồi kinh vừa ban xuống, không đến nửa canh giờ, tất cả mọi người trong Thành Dương Quân đều biết hết rồi.
Bọn họ là muốn khải hoàn về triều ???
Trà Đào Cam Sả
Tất cả mọi người bắt đầu bắt đầu kích động.
Thành Dương quân là đội quân được thu nạp trong thời điểm khẩn cấp nhất, trong đó có không ít người từ kinh thành xa xôi ngàn dặm vội vã đến đây. Giờ cuối cùng cũng có thể trở về quê nhà thăm nom, đương nhiên là một chuyện rất vui vẻ.
Tất nhiên, cũng có nhiều binh lính địa phương không muốn đi xa nhà .
Vì vậy, Cố Hiển Thành đã ra lệnh cho Phó Ngạn trong thời gian ngắn nhất phân chia lại Thành Dương quân, chia thành những người muốn về kinh và những người muốn ở lại. Nhanh chóng tập hợp lại lực lượng. Trên thánh chỉ đã ghi rất rõ ràng , lần này trở về, Phó Ngạn phải tiếp tục ở lại dẹp loạn tàn dư, vì vậy, sau cùng số người ở lại nhất định phải nhiều hơn số người trở về.
Sau khi bàn bạc, cuối cùng cũng đã xác định được thời gian, chính là mười ngày sau, điều này cũng có nghĩa là mười ngày tới đây sẽ bộn bề nhiều việc
Tống Điềm sẽ đi cùng Cố Hiển Thành hồi kinh, còn lại mấy sư phó được nàng huấn luyện qua thì đều ở lại, về phần Tiểu Điệp, Tống Điềm đặc biệt đi hỏi ý của nàng ta.
Bây giờ huynh trưởng của Tiểu Điệp ở trong quân cũng là một bách hộ * rồi, sau lần phân chia lại này cũng được theo Cố Hiển Thành hồi kinh, cho nên cuối cùng Tiểu Điệp cũng quyết định đi theo Tống Điềm hồi kinh.
*Bách hộ: cũng gọi là Bá hộ, quan võ cầm 100 binh,
Tống Điềm : “ Muội nghĩ kỹ chưa ? Ta đã hỏi qua đại tướng quân rồi, sau khi chúng ta đi, toàn bộ Thành Dương quân sẽ phải phân tán ra để hạ trại, có thể còn phải ở nhờ trong các quân doanh khác nữa.'"
Tiểu Điệp cười nói: “ Muội suy nghĩ kỹ rồi, ý tỷ là sẽ vất vả hơn một chút phải không, muội không sao cả.”
Tống Điềm trầm mặc một lát rồi nói: “ Vậy đợi sau khi ta với đại tướng quân bàn bạc xong, ta lại nói với với muội nhé.”
Tiểu Điệp không hiểu ý: “ Nói với muội cái gì ?”
Tống Điềm không có đáp lại nàng.
Đến đêm khuya tĩnh mịch, Cố Hiển Thành lại một lần nữa lén lút lẻn vào doanh trướng của nàng thì Tống Điềm mới hỏi những sắp xếp sau khi hồi kinh.
“ Con bé Tiểu Điệp kia theo ta lâu như vậy, ta không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ, ta muốn mang nàng theo bên người, chàng thấy thế có được không ?”
Cố Hiển Thành một tay gối lên sau đầu: “ Được mà, cái này có gì mà không được ; trước đó ta đã nói qua, bên cạnh nàng nên có một nha hoàn, nhưng mà nàng vẫn luôn không chịu. Vậy thì lần này để nàng ta đi theo bên cạnh nàng đi, sau khi hồi kinh thì cùng ở trong phủ tướng quân ."
" Phủ tướng quân? !" Tống Điềm mở to mắt .
Cố Hiển Thành nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhien của nàng, nhướn mày hỏi: “ Nàng sẽ không nghĩ đã về tới kinh thành mà ta vẫn để nàng ở trong quân doanh chứ ?”
“ Cái đó thì không…”
Nhưng mà hắn cũng không nói sẽ để nàng tới ở trong phủ tướng quân mà…
"Ta không muốn đi."
“ Nàng nói gì ? !”
Giọng điệu của Cố Hiển Thành đã cao lên mấy phần, Tống Điềm bất đắc dĩ nói : “ Bây giờ chúng ta còn chưa thành thân, chàng bảo ta vào đó ở, như vậy có hợp lý không? Nếu bệ hạ biết thì phải làm sao?'"
“ Cho nên ta mới nói trước khi đi phải làm cho xong chuyện này, nàng lại không bằng lòng!" Cố Hiển Thành bắt đầu vò đầu bực bội, cái này không được, cái kia cũng không được, nữ nhân sao lại phiền toái như vậy chứ !
Tống Điềm nhớ đến lời của Lưu Dương, liền lập tức nói: "Ta không phải nói không muốn đi.... Ta nói thật với chàng, trước khi gặp chàng, vốn kế hoạch của ta là ở lại quân doanh làm việc hai năm, chờ tích cóp đủ tiền sẽ mua một căn nhà nhỏ cho Tiểu Bảo đi học. Bây giờ đi kinh thành, ta vẫn dự định như vậy. Nhà nếu tạm thời chưa mua được thì sẽ thuê, sau đó làm một chút buôn bán nhỏ....”
Tống Điềm càng nói, sắc mặt và cả hơi thở của Cố Hiển Thành đều trở nên nặng nề.
"Ta không đồng ý!"
Tống Điềm cũng trợn to mắt : "Vì sao? !"
Vì sao?
Nàng là nữ nhân của hắn, hắn lại để nàng phải ra ngoài thuê nhà ở ? Còn buôn bán ?!
“ Chàng sẽ không nghĩ rằng ta ở bên chàng thì sẽ trở thàng đồ phụ thuộc của chàng chứ ?!” Lúc này trong lòng Tống Điềm cũng có chút tức giận, nàng cũng có kế hoạch của riêng nàng, không chỉ suốt ngày cứ quanh quẩn bên cạnh nam nhân.
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, trong mắt Cố Hiển Thành lộ ra vẻ khó hiểu, nghi hoặc còn có lo lắng. Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ cảm thấy nữ nhân thật sự phức tạp, nhưng lại không biết phải làm thế nào với nàng mới được.
Tống Điềm nhìn thấy hắn tức giận như vậy, chỉ có thể thở dài một hơi, nàng không tự chủ hạ thấp guọng mình xuống : “ Nếu như chàng muốn chúng ta gần nhau hơn một chút, vậy thì chọn một chỗ gần phủ tướng quân được không ? Ta thật sự không muốn đi theo chàng vào phủ tướng quân, ăn uống nhờ vả, mọi người sẽ nhìn ta thế nào? Vốn bệ hạ còn muốn tứ hôn cho chàng, chờ chàng xử lý ổn thoả chuyện đó rồi lại tới tìm ta, như vậy không tốt sao ?”
Không tốt sao ?
Cố Hiển Thành được sự ôn như dịu dàng của nàng xoa dịu, tất nhiên là hắn biết như vậy càng tốt.
Nhưng hắn chính là không thể tiếp thu.
Cố Hiển Thành không nó gì, hờn dỗi nằm xuống một mình.
Tối nay Tống Điềm ôm Tiểu Bảo ngủ, hắn tự nhiên không thể làm gì. Càng nghĩ càng tức, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng nề.
“ Chàng là trâu sao ?” Tống Điềm không nhịn được cười, còn tiền lên nhéo nhéo mũi hắn. Cố Hiển Thành xa xăm nhìn nàng.
“ Ta không muốn hồi kinh nữa.” Cố Hiển Thành bỗng nhiên nói.
Nghĩ đến việc hồi kinh lại đồng nghĩa với việc phải xa nàng, hắn không thể chịu nổi.
Tống Điềm cười nói: “ Chàng lại nói lời ngốc nghếc gì vậy, không phải là chàng không muốn thành thân sao ? Bây giờ ngay cả kinh thành cũng không về, có phải muốn bệ hạ tự mình đến biên quan tìm chàng không ?”
"Hắn đến thì ta cũng như vậy thôi ."
Tống Điềm cười, đứng dậy đi trải giường: “ Chàng cứ ở đó mà mạnh miệng đi.”
Cố Hiển Thành không vui, hắn nghe thấy nàng nói lời này, đột nhiên đứng dậy ôm nàng từ phía sau, thì thâm bên tai Tống Điềm điều gì đó.
Tống Điềm đỏ mặt, nhịn không được quay đầy lấy gối đánh hắn.
Cố Hiển Thành nhanh chóng lật người, dùng chăn trùm kín mình lại.
Tống Điềm: “…..”
---
Bắt đầu từ ngày hôm sau, toàn bộ Thành Dương quân đều bận rộn, cả nhà bêp cũng không ngoại lệ.
Sau bữa sáng, Tống Điềm nói với Tiểu Điệp về kế hoạch của mình .
Tiểu Điệp vừa nghe thế liền hưng phấn nói: "Thật sao! Muội thật sự có thể đi theo bên cạnh tỷ sao ?!"
Tống Điềm cười nói : “ Muội có bằng lòng không ?”
“ Bằng lòng bằng lòng ! Tất nhiên là muội bằng lòng rồi !”
Nàng không chỉ có thể tới kinh thành, mà còn được theo bên cạnh Điềm Điềm tỷ, nàng tất nhiên là ngàn vạn lần bằng lòng rồi !
Tống Điềm cười nói : “ Vậy thì muội sớm chuẩn bị đi.”
Khi hai người đang trò chuyện thì có một tiểu tạp dịch ra hiệu cho Tống Điềm nhìn ra ngoài, “ Tống trù nương, hình như Tô đại nhân đến tìm ngài đó.”
Tống Điềm sửng sốt, nhìn ra thì quả nhiên nhìn thấy Tô Chinh đứng ở cửa, nàng không hề bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy lão đến muộn hơn so với nàng dự đoán, Tống Điềm đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-103.html.]
“ Tô đại nhân .”
Tô Chinh quay đầu mỉm cười : “ Tống trù nương.”
Tống Điềm biết rõ mục đích hôm nay Tô Chính đến đây, nhưng có điều nàng sẽ không chủ động mở miệng, “ Tô đại nhân đã ăn sáng chưa , sáng hôm nay nhà bếp chuẩn bị cháo khoai lang, để ta lấy cho đại nhân một bát nhé?”
Tô Chinh do dự một chút, rồi gật đầu: “ Cũng được.”
Một lát sau, hai người ngồi trong nhà bếp.
Tô Chinh nhìn bát cháo khoai lang trước mặt, nói: “ Cháo khoai lang là món ăn thuần phác nhất, khiến bản quan nhớ ngày còn nhỏ ở trong thôn.”
Tống Điềm có chút kinh ngạc : “Đại nhân không phải là người kinh thành sao ?”
Tô Chinh cười nói: “Ngươi nghĩ ta là thế gia quý tộc à? Tổ tiên ta ba đời đều là nông dân, phải trải qua mười năm chăm chỉ khổ luyện mới có được ngày hôm nay.”
Tống Điềm hiểu ra: “ Đại nhân chăm chỉ học hành, có thể từ một đệ tử hàn môn nay đã trở thành người đứng đầu Nội Các, dân phụ bội phục."
Tô Chinh cười cười.
Một lúc sau, lão nghiêm túc nói: “ Chính vì vậy nên ta hiểu rất rõ giữa hoàng quyền và dân thường chênh lệch bao nhiêu. Ta nói như vậy, có lẽ Tống trù nương sẽ cho rằng ta đang nói quá, nhưng khi thật sự đến kinh thành, có rất nhiều chuyện, đều sẽ thân bất do kỷ."
Tống Điềm mỉm cười: “ Đại nhân…đây là đang nhắc nhở ta sao ?”
Tô Chinh: "Cũng là không thể nói nhắc nhở, chỉ là Tống trù nương... ngươi suy nghĩ như thế nào rồi ?"
Tống Điềm nhìn thẳng vào mắt lão, hỏi: ““Nếu ta nói, ta bằng lòng theo đại tướng quân đi kinh thành, đại nhân sẽ nói cho bệ hạ, sau đó dùng hoàng quyền đến ép ta sao?"
Tô Chinh cười nói: "Ta sẽ không làm như vậy."
Nhưng ẩn ý trong câu nói này Tống Điềm cũng đã nghe hiểu, hắn tự nhiên sẽ không có biện pháp đảm bảo những người khác sẽ không nói.
Thực ra, sáng nay Tống Điềm đã gặp Lưu Dương ở bên ngoài nhà bếp, lúc đó, Lưu Dương đã nói với nàng.
“ Chuyện hồi kinh xem như là ván đã đóng thuyền, nếu hôm nay Tô Chính đến tìm ngươi, ngươi có thể thử thương lượng với hắn .”
Lúc đó Tống Điềm đã rất sợ hãi : “ Làm sao thương lượng ?”
Lưu Dương cười cười, truyền cho nàng một vài kỹ năng đàm phán mà hắn đã học được trên chiến trường, tóm lại chỉ bốn chữ: “Mơ hồ không rõ.”
Làm như vô tình hay cố ý tiết lộ mơ hồ cho đối phương một ít lợi thế của mình, nhưng không tiết lộ toàn bộ. Người thông minh sẽ hiểu ra và tự đoán định lợi hại.
Vì thế Tống Điềm suy nghĩ một chút, rồi nói với Tô Chinh: “Thực ra ta luôn không hiểu, đại nhân từng nói nếu ta chịu trở về, bệ hạ sẽ thương tình mà ban cho ta một vị trí thiếp thất , nếu ta nói mình sẵn lòng nhận thì sao ? Vậy có phải sẽ không còn vấn đề gì nữa không ?”
Tô Chinh nghe vậy, rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Tống Điềm cười nói : “Thực ra ta thấy làm người không cần phải quá để ý đến mấy chuyện vụn vặt, làm một trù nương ở biên quan, gió thổi nắng chiếu, cũng vất vả lắm. Nhưng nếu có thể vào phủ tướng quân, thì quả thực là sống cuộc sống ăn sung mặc sướng rồi.”
Tô Chinh dần dần nhíu mày: "Ta nhớ, ngươi từng nói với ta, mẫu thân ngươi…”
“Đúng vậy, đúng là ta từng nói thà làm vợ nông gia còn hơn làm thiếp nhà giàu, nhưng ta nghĩ, đại tướng quân uy vũ , lại nhiều lần cứu giúp ta, vậy cứ coi như ta là để báo ân đi ?”
Tô Chinh im lặng không nói.
Tống Điềm cười nói : “ Cho nên nói, ta rất khó hiểu, đối với bệ hạ mà nói, đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng qua là một chuyện rất bình thường, sao lại phải để ý đến một dân phụ như ta ? Chẳng lẽ nói, người được ban hôn với đại tướng quân là một công chúa, bệ hạ lo lắng tới mức muốn giúp hắn xử lý cả chuyện hậu trạch sao ?”
Tô Chinh nghe vậy kinh hãi, thân thiện nhắc nhở: “ Tống trù nương, những lời như thế này không thể nói ra được đâu….”
Tống Điềm: “Là ta đường đột rồi, hoặc là nói… bệ hạ không muốn để ta trở về, không muốn ta ở bên đại tướng quân, là có lý do khác…”
Tô Chinh lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nheo mắt nhìn nàng.
“ Ngài cũng biết đó, phu quân trước đây của ta họ Cố, không biết có phải do duyên phận sắp đặt hay không, mà hình như ta thấy ta và đại tướng quân cũng rất có duyên phận, ngài thấy có phải không ?”
Tô Chinh trong lòng đại loạn.
Lần đầu tiên lão cảm thấy bản thân hắn bị một nữ nhân nhỏ bé nắm giữ.
Lão cẩn thận suy nghĩ một lát, rõ ràng đã lấy lại được sự nghiêm túc hơn gấp mười hai lần so với trước, Tống Điềm nhìn vẻ mặt của hắn, có lẽ đã hiểu rằng phương pháp của Lưu Dương có hiệu quả.
Tống Điềm cũng để cho lão một bậc thang, vì thế đem ý định đi kinh thành nói cho hắn biết: “ Đại nhân đừng hiểu lầm, ta không phải là muốn lập tức vào phủ tướng quân làm nữ chủ nhân. Ta muốn ở kinh thành làm chút buôn bán nhỏ, đu sao thì thánh chỉ tứ hôn cũng đã được ban xuống, ta hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó.”
Tô Chinh thần sắc dần dần sáng tỏ .
Một lát sau, lão đứng lên nói: "Ta biết rồi ."
Tống Điềm cũng đứng dậy: “ Đại nhân, không ăn cháo khoai lang sao?”
Tô Chinh cúi đầu nhìn, cười nói: “ Không ăn nữa, hồi nhỏ có một năm đói kém, lúc ấy chỉ có khoai lang để ăn, thực sự là đã ăn đến chán ngấy rồi. Hơn nữa giờ lớn tuổi rồi, dạ dày càng kém, nhìn thấy nó thì lại cảm thấy hơi đầy bụng.”
Tống Điềm cũng cười nói: “ Vậy lần này hồi kinh, ta sẽ chuẩn bị cho đại nhân một ít đồ ăn dễ tiêu hoá nhé .”
Tô Chinh mỉm cười nói: "Đa tạ."
Sau khi từ nhà bếp đi ra, Tô Chinh gặp Hồ Kỵ, Hồ Kỵ vừa liếc lão một cái liền nhận ra ngay.
“ Làm sao vậy, bây giờ Tô đại nhân cũng sẽ gặp phải chuyện khó giải quyết sao ?”
Tô Chinh cười cười: “ Phải đó.”
Hắn quay đầu nhìn về phía nhà bếp, bỗng nhiên có một loại cảm giác thoải mái, nói: “ Ta quyết định không quản chuyện này nữa.”
“ Không quản nữa ?” Hồ Kỵ ngạc nhiên hỏi .
“ Phải, ta vô năng, đương nhiên sẽ hướng bệ hạ thỉnh tội. Quản chuyện nhà người khác, nếu một ngyaf nào đó để lão bà nhà ta biết được, còn khó giải thích hơn.”
Hồ Kỵ cười nói: “ Vậy tuỳ ngươi thôi, ngươi không quản thì ta càng không muốn quản. Chuẩn bị về kinh thôi !”
Tô Chinh nhìn lên bầu trời ở biên quan: “ Đúng vậy, cũng nên trở về rồi .”
Phong cảnh nơi biên quan quả thật rất tuyệt vời. Người trẻ tuổi có thể sẽ còn cơ hội quay lại, nhưng thân thể già nua của lão e rằng sẽ không còn cơ hội đến đây nữa.
---
Trong bữa trưa, Lưu Dương đến tìm Tống Điềm, nàng đem nội dung cuộc nói chuyện giữa nàng với Tô Chinh kể cho hắn nghe, Lưu Dương sau khi nghe xong thì im lặng một lúc, rồi nói: “ Tô đại nhân là người thông minh, hẳn là đã hiểu ra. Ta nghĩ, sau này ngài ấy sẽ không nhúng tay vào nữa đâu.”
Tống Điềm ừm một tiếng.
"Tô đại nhân... Kỳ thật cũng là một người tốt bụng. Nếu gặp người khác, một dân phụ bình thường như ta sao có thể nói được những lời đó .” Tống Điềm cười khổ, nàng hiểu rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng. Chẳng qua là Tô Chinh ít nhiều gì cũng có mấy phần thiện ý. Có lẽ là đối với chuyện của đại tướng quân, lão cũng không hoàn toàn đồng ý cách làm của bệ hạ, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lưu Dương gật đầu: “ Bất quá không có việc gì, vượt qua ải này của lão là tốt rồi. Còn ngươi đã nói với đại tướng quân dự định khi hồi kinh chưa ?”
“ Ta nói rồi, chàng rất tức giận.” Tống Điềm cười khổ nói.
Lưu Dương cũng nở nụ cười: “ Ta có thể tưởng tượng ra, cho nên ta mới nói, Hiển Thành cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá nóng nảy, ta sẽ khuyên bảo hắn , ngươi yên tâm. Về phần nhà ở kinh thành…ta ngược lại là có một chỗ đang để trống, ngươi suy xét một chút ?"
Tống Điềm suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “ Đa tạ, nhưng mà thôi bỏ đi, để chàng ấy tự chọn vậy. Ta sợ nếu không ở gần một chút, chàng ấy lại... ”
Lưu Dương nở nụ cười: "Hiểu rồi ."..