Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 92: --- Phượng Chiêu Chiêu sống không còn gì luyến tiếc: Ta không cần thể diện sao?!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:39
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tất cả đều cảnh tượng mắt chấn động.

 

“Ục.”

 

Yết hầu Lục Phong Hỏa chuyển động, khó khăn nuốt nước bọt một cái. Y con đại điểu hoa lệ uy phong lẫm liệt đó, lớn hơn hẳn một vòng so với , đống mảnh vụn cháy đen trở nên lạnh lẽo đất, ấp úng mở miệng.

 

“Này… đây là con… gà trụi lông của nhà chúng ?”

 

Giọng của y phá vỡ sự tĩnh lặng.

 

Tuế Tuế trong lòng Thẩm Uyển, suốt cả đêm, lúc đang trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Cái đầu nhỏ của nàng tựa vai nương , hàng mi dài còn vương những giọt lệ, thấy tiếng tam ca, nàng mới khó khăn mở đôi mắt sưng húp đỏ hoe vì .

 

Nàng dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng theo ánh mắt của tất cả , về phía .

 

Rồi đó, nàng ngây .

 

Trong tầm , con Phượng Chiêu Chiêu vốn gầy trơ xương, xí đáng thương biến mất. Thay đó, là một khối “cầu mập” to lớn, đầy lông, đỏ vàng xen kẽ…?

 

Sau một thoáng ngây .

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuế Tuế còn mang vẻ mơ hồ, lập tức sụp đổ. Cái miệng nhỏ của nàng bỗng nhiên mím , hốc mắt đong đầy nước mắt còn chịu đựng nữa, nỗi buồn tích tụ cả đêm và sự kinh hoàng mới dâng lên, khoảnh khắc cùng bùng nổ.

 

“Oa ——!!!”

 

Tiếng lớn hơn và thê lương hơn bất kỳ nào đây, một nữa vang vọng trời cao.

 

Thẩm Uyển tiếng đột ngột của con gái giật , vội vàng cúi đầu vỗ nhẹ lưng nàng.

 

“Tâm can của , chuyện gì ??”

 

Tuế Tuế căn bản để ý, nàng từ trong lòng nương giãy dụa thoát , ngón tay nhỏ chỉ con Phượng Chiêu Chiêu uy phong lẫm liệt cách đó xa, cơ thể nhỏ bé run rẩy dữ dội vì nỗi buồn lớn, nàng đau lòng đến cực độ mà lóc kể lể với Thẩm Uyển:

 

“Nương ! Nương xem!”

 

“Phượng Chiêu Chiêu nó… nó sưng thành heo !”

 

“Oa oa oa oa ——!!”

 

Cả nhà: “…?”

 

Sưng… sưng thành heo ư?

 

Bọn họ con thần điểu thần tuấn phi phàm đó, là thần điểu thượng cổ dị chủng, Tuế Tuế đang đến gần như co giật, nhất thời nên phản ứng thế nào.

 

Trong thế giới đơn thuần của Tuế Tuế, logic vô cùng đơn giản.

 

Phượng Chiêu Chiêu hôm qua vẫn còn bé tí, gầy gò. Hôm nay trở nên to lớn thế , “mập” thế , lông cũng “xù” lên .

 

Đây chẳng là bệnh ăn thứ gì đó , khiến đều sưng lên ?!

 

Nàng nhận định, Phượng Chiêu Chiêu trở nên hơn, mà là bệnh càng thêm nặng! Đến mức sưng phù biến dạng !

 

Nàng xót xa thôi, trong lồng n.g.ự.c nhỏ bé tràn đầy sự tự trách và hoảng loạn tột cùng. Đều tại nàng, trông chừng Phượng Chiêu Chiêu , để nó ăn những thứ bùn đen đen đó!

 

“Phượng Chiêu Chiêu, ngươi đừng sợ!”

 

Tuế Tuế kêu, bước đôi chân ngắn nhỏ của nàng, xông đến như một viên đạn pháo nhỏ.

 

Phượng Chiêu Chiêu lúc đang chìm đắm trong niềm vui và sự kiêu ngạo của việc huyết mạch thức tỉnh, thoát t.h.a.i hoán cốt. Nó khẽ dang một bên cánh, chuẩn ưu nhã tiếp nhận sự sùng bái của những phàm nhân .

 

nó còn kịp bày tư thế , một bóng dáng màu hồng mang theo tiếng nhào tới.

 

Tuế Tuế một tay ôm chặt lấy cái cổ thon dài hoa lệ của Phượng Chiêu Chiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát lông vũ của nó, dùng hết sức lực mà kêu lên: “Phượng Chiêu Chiêu ngươi đừng sợ! Tuế Tuế nhất định sẽ giúp ngươi tiêu sưng!”

 

Phượng Chiêu Chiêu trọng sinh, cái ôm đột ngột cho thể cứng đờ.

 

Luồng khí thế thuộc về hậu duệ thần điểu thượng cổ, khí thế coi thường thiên hạ, cái ôm mềm mại , lập tức cuốn bay thành mây khói.

 

Nó cứng đờ tại chỗ, đôi cánh hoa lệ vẫn giữ nguyên tư thế dang rộng một nửa đầy ngượng ngùng, trong đôi mắt linh động, đầy vẻ mờ mịt.

 

Đứa nhỏ nhân loại , đang ?

 

Tuế Tuế bắt đầu “kế hoạch cứu chữa” của nàng.

 

Nàng buông cổ Phượng Chiêu Chiêu , lau một vệt nước mắt, dùng một vẻ mặt nghiêm túc, đầu về phía Phúc Bá cách đó xa, hạ lệnh.

 

“Phúc Bá!”

 

“Mau! Mau khiêng một cái bồn thật to thật to đến đây!”

 

“Phải chứa thật nhiều thật nhiều nước! Cho Phượng Chiêu Chiêu tắm rửa, tiêu sưng!”

 

Phúc Bá ngây tại chỗ, cầu cứu về phía Lục Chấn.

 

Lục Chấn đôi mắt sưng húp vì của con gái và vẻ mặt nghiêm túc, thể nửa chữ “”. Y phất tay một cái: “Nghe theo quận chúa!”

 

“Vâng!”

 

Hạ nhân vương phủ lập tức hành động.

 

Rất nhanh, bốn tên hầu cường tráng, “hê dô hê dô” khiêng một cái chậu tắm gỗ to lớn đủ để một trưởng thành tắm, đặt xuống đất trống ở hậu viện.

 

Phượng Chiêu Chiêu là hậu duệ thần thú cao quý, trong huyết mạch chảy xuôi truyền thừa của lửa, trời sinh ưa lửa ghét nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-92-phuong-chieu-chieu-song-khong-con-gi-luyen-tiec-ta-khong-can-the-dien-sao.html.]

 

chậu nước trong veo đầy ắp , lông vũ lộng lẫy đỏ vàng xen kẽ "soạt" một tiếng dựng cả lên, từng sợi thẳng tắp, khiến hình vốn "đầy đặn" của nó trông càng thêm "cồng kềnh".

 

Nó cảnh giác lùi hai bước, trong cổ họng phát tiếng gầm gừ đe dọa, kiên quyết chịu gần chậu nước.

 

Tuế Tuế thấy nó hợp tác, vội vàng.

 

Nàng chạy đến bên chậu tắm, thò bàn tay nhỏ xíu thử nước, đó , dỗ lừa mà dang rộng hai tay với Phượng Chíu Chíu.

 

"Phượng Chíu Chíu ngoan, sợ sợ."

 

"Tắm xong sẽ sưng nữa, xem béo thành một cục ! Nếu tiêu sưng, sẽ bay nổi !"

 

Nó kiêu ngạo ngẩng đầu, chẳng thèm liếc Tuế Tuế một cái, , dùng ba sợi lông đuôi rực rỡ lộng lẫy của hướng về phía nàng.

 

Thái độ, cần cũng hiểu.

 

Sự kiên nhẫn của Tuế Tuế hết.

 

Nàng bóng lưng kiêu ngạo của Phượng Chíu Chíu, cái miệng nhỏ mếu máo, nước mắt tuôn trào.

 

Nàng đột ngột , chạy về phía chỗ dựa lớn nhất của cả nhà, ôm chặt lấy đùi Lục Chấn còn to hơn eo nàng.

 

"Phụ ——!"

 

Nàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngấn nước long lanh phụ , trong tiếng nức nở chứa vô vàn ấm ức và trách móc.

 

"Phượng Chíu Chíu lời! Nó chịu tắm để tiêu sưng! Hức hức hức... Nếu nó sưng hỏng thì đây..."

 

Trái tim Lục Chấn, lập tức tan chảy vì những giọt nước mắt .

 

Thần điểu gì, dị thú gì, trong mắt , đều quan trọng bằng một giọt nước mắt của nữ nhi.

 

Lục Chấn "nô lệ con gái" lập tức "phản bội".

 

Hắn sải bước tiến lên, một tay tóm chặt lấy một cánh của Phượng Chíu Chíu.

 

"Phong Hỏa, giúp cha!"

 

"Được thôi, cha!"

 

Lục Phong Hỏa kêu lên một tiếng quái dị, từ phía bên nhào tới, ôm chặt lấy cánh còn của Phượng Chíu Chíu.

 

Một cuộc "tắm rửa cưỡng bức" do Chiến Thần Đại Ung và con trai với võ công đại tiến liên thủ bắt đầu.

 

"Kêu——!!!"

 

Phượng Chíu Chíu phát tiếng kêu giận dữ đầu tiên kể từ khi trọng sinh.

 

Nó giãy giụa kịch liệt, cánh vỗ mạnh, tạo từng đợt gió mạnh, thổi bay những hầu xung quanh ngã đổ nghiêng ngả.

 

Thế nhưng, thứ nó đối mặt, là một sát thần chiến trường và một kẻ si mê võ học trời sinh thần lực.

 

Cánh tay Lục Chấn như gọng kìm sắt, mặc cho Phượng Chíu Chíu giãy giụa thế nào, cũng nhúc nhích. Lục Phong Hỏa càng phát huy sức mạnh man rợ đến cực điểm, cả gần như treo lủng lẳng Phượng Chíu Chíu.

 

"Một, hai, ba, đẩy!"

 

Hai cha con hợp lực, khiêng con "thần điểu" đang giãy giụa kịch liệt , mạnh mẽ nâng lên chậu tắm.

 

"Uỳnh——!"

 

Một tiếng nước rơi mạnh vang lên.

 

Nước b.ắ.n tung tóe.

 

Phượng Chíu Chíu cả nhấn chìm chậu tắm.

 

Ngay khoảnh khắc đó, lông vũ của nó đều dán chặt , ánh lửa lộng lẫy lập tức tối sầm, khắp ướt sũng, trông quả thật gầy ít.

 

Nó vùng vẫy điên cuồng trong nước, khuấy động nước trong chậu đến mức gần như tràn ngoài, cả con chim trông vô cùng t.h.ả.m hại.

 

Tuế Tuế bật .

 

Nàng xắn tay áo nhỏ của , bước những bước chân ngắn ngủn chạy đến bên chậu tắm.

Mèo Dịch Truyện

 

"Phụ , Tam ca, giữ chặt nó ! Tuế Tuế chà xát cho nó!"

 

Lục Chấn và Lục Phong Hỏa , ánh mắt đầy bất lực, hai một trái một , giữ chặt lấy con "thần điểu" gần như nghi ngờ nhân sinh .

 

Tuế Tuế nhón chân, vô cùng nghiêm túc, bắt đầu lau chùi qua bộ lông lộng lẫy của Phượng Chíu Chíu.

 

Phượng Chíu Chíu ngâm đến mức còn tha thiết sống.

 

cái con tiểu yêu nhỏ bé của loài đang ngâm nga khúc hát, gương mặt nghiêm túc coi trọng việc "chữa bệnh" cho .

 

Một cảm giác bất lực mạnh mẽ, trào lên trong lòng nó.

 

phản kháng, nhưng đôi mắt trong veo, tràn đầy sự lo lắng , đang chớp mắt nó.

 

Cuối cùng, Phượng Chíu Chíu từ bỏ giãy giụa.

 

lì trong chậu tắm như cam chịu phận, bất động, mặc cho cái bóng nhỏ bé " mưa gió" , trong đôi mắt kiêu ngạo chỉ còn sự trống rỗng vô tận.

 

 

Loading...