Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 82: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:23
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cả Nhà Xúm Xít Ngắm Nghía: Vương Gia Bị Một Con Gà Xấu Xí Đánh Bại!

 

Phúc Bá và các hộ vệ phía , thuận theo ngón tay của Tiểu Quận chúa mà .

 

Mèo Dịch Truyện

Rồi, đồng loạt chìm im lặng.

 

Đó là thứ gì ?

 

Một con gà con xí… gầy trơ xương, lông rụng tả tơi, làn da trần trụi còn lấm tấm mốc xanh, co ro run rẩy trong góc lồng.

 

Con gà đó trông hấp hối, như thể giây tiếp theo sẽ tắt thở.

 

Phúc Bá dụi dụi mắt, nghi ngờ mắt kém.

 

Hắn kiểm tra kiểm tra , Tiểu Quận chúa chỉ, quả thật là con gà trọc lông đến mức trời cùng phẫn nộ , chứ thứ gì khác sạp hàng.

 

“Tiểu Quận chúa, cái… cái …” Phúc Bá líu cả lưỡi, thực sự thể liên hệ từ “lấp lánh” với thứ mắt .

 

“Muốn!” Tuế Tuế sợ bọn họ mua, bàn tay nhỏ túm chặt lấy lồng, lặp một nữa, “Muốn cái !”

 

Phúc Bá còn thể gì đây.

 

Hắn thở dài một tiếng, cứng rắn tới.

 

Người bán hàng là một lão già gầy gò khô héo, lười biếng nhấc mí mắt lên, liếc nhóm của Phúc Bá giống kẻ nghèo khó, con gà sắp c.h.ế.t, uể oải đưa một ngón tay.

 

“Một văn tiền.”

 

Giọng khàn khàn, “Muốn thì lấy, thì tối nay cũng c.h.ế.t.”

 

Phúc Bá: “…”

 

Hắn móc từ trong lòng một đồng tiền đồng, đưa tới.

 

Một hộ vệ bước lên, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ hề che giấu, dùng hai ngón tay nhón lấy đỉnh lồng, nhấc nó lên, như thể đó là thứ dịch bệnh truyền nhiễm.

 

Tuế Tuế thấy, lập tức chịu.

 

Nàng xòe bàn tay nhỏ, chạy đến mặt hộ vệ, nhón gót.

 

“Tuế Tuế ôm!”

 

Hộ vệ khó xử Phúc Bá.

 

Phúc Bá thể gì? Hắn chỉ đành mếu máo gật đầu.

 

Hộ vệ cam chịu đưa cái lồng cho Tuế Tuế.

 

Chiếc lồng sắt cũ kỹ bẩn nặng, Tuế Tuế ôm chặt lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gỉ sắt lồng lem luốc, nhưng nàng một chút cũng để tâm. Nàng ôm cái “bảo bối” mới , khuôn mặt nhỏ tràn ngập nụ mãn nguyện, như thể cả thế giới.

 

Cả đoàn nán nữa, nhanh chóng trở về Vương phủ.

 

 

Xe ngựa dừng định ở cổng Vương phủ, thấy một bóng dáng cao lớn vạm vỡ, đang sốt ruột chờ ở cửa.

 

Là Lục Chấn.

 

Hắn con gái về, ngay cả giấc ngủ trưa mà Thần y Tôn dặn dò cũng chẳng màng, đích đón.

 

“Tuế Tuế!”

 

Lục Chấn nở nụ thật tươi mặt, bước nhanh tới, chuẩn ôm lấy con gái lòng.

 

“Hôm nay chơi vui ? Có thấy gì ho …”

 

Lời , đột ngột ngừng khi rõ vật trong lòng con gái.

 

Nụ mặt Lục Chấn, từ từ cứng từng chút một.

 

Hắn chiếc lồng sắt gỉ sét, con gà trọc lông chịu nổi, bốc mùi lạ, còn đang khẽ run rẩy trong lồng.

 

Một cỗ lửa giận khó tả, từ đáy lòng xông thẳng lên đỉnh đầu.

 

Mấy ngày nay, vì tìm cho con gái một con “thần kê” xứng đáng với nàng, gây xáo động cả kinh thành, tiêu tốn vô nhân lực vật lực.

 

Kết quả thì ?

 

Con gái bảo bối nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ bên ngoài nhặt về một thứ… một thứ còn thuận mắt hơn cả củi mồi dùng để đốt bếp nhà !

 

“Đây là cái thứ gì?!”

 

Sắc mặt Lục Chấn đen sạm như đáy nồi. Hắn một tay đoạt lấy chiếc lồng từ trong lòng Tuế Tuế, xách lên, giọng chất chứa cơn thịnh nộ khó kìm nén.

 

“Thứ xí thế , xứng với con gái bảo bối của bản vương!”

 

Hắn , định ném chiếc lồng cho kẻ hầu cận bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-82.html.]

 

“Vứt ! Lập tức ném nó ngoài cho bản vương!”

 

Tuế Tuế cơn giận dữ bất thình lình của dọa cho giật . Cô bé ngây ngốc vòng tay trống rỗng của , khuôn mặt tức giận của cha.

 

Môi nhỏ của cô bé trề .

 

Giây phút kế tiếp.

 

“Oa ——!!!”

 

Một tiếng thét kinh thiên động địa bỗng vang dội cửa Vương phủ.

 

Những giọt lệ lớn như hạt đậu, tựa chuỗi ngọc đứt dây, cuồn cuộn chảy xuống từ đôi mắt to tròn của Tuế Tuế.

 

Cô bé bao giờ t.h.ả.m thương đến thế.

 

“Không vứt!”

 

Cô bé kêu, cả như một viên đạn nhỏ lao tới, ôm chặt lấy chiếc đùi to hơn cả vòng eo của của Lục Chấn.

 

“Là đồ lấp lánh của Tuế Tuế! Cha là ! Cha xa!”

 

Đây là đầu tiên Tuế Tuế nổi giận với khác kể từ khi đến Vương phủ.

 

Đối phương chính là cha ruột cưng chiều cô bé tận trời.

 

Lục Chấn ngây ngay tại chỗ.

 

Hắn xách chiếc lồng, cứng đờ.

 

Hắn con gái đang ôm chặt đùi , thành tiếng, mặt nhỏ đỏ bừng, cả lúng túng .

 

Hắn chinh chiến sa trường nửa đời, từng đối mặt với ngàn quân vạn mã, cũng từng đối đầu với kẻ địch xảo quyệt nhất, từng nửa phần lùi bước?

 

giờ đây, nước mắt của con gái, tựa như dòng sắt nóng chảy, khiến lạnh thấu tâm can, như lưỡi d.a.o sắc bén nhất, đ.â.m trái tim cha già của ngàn vết thủng.

 

“Tuế Tuế ... cha... cha ý đó...”

 

Hắn cúi dỗ dành, nhưng chiếc lồng trong tay vứt , thể hạ thấp thể diện.

 

lúc đang tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Uyển và ba nhà họ Lục thấy tiếng , cũng vội vã chạy .

 

Khi họ thấy cảnh tượng mắt, tất cả đều kinh ngạc.

 

“Cha! Người đang !” Lục Phong Hỏa là đầu tiên kêu lên, đến sắp ngất , mắt đều đỏ hoe, “Người dám ?!”

 

Lục Tùng Hàn và Lục Vân Chu cũng lộ vẻ mặt khó tin.

 

Thẩm Uyển càng đau lòng thôi, nhanh chóng chạy tới, một tay ôm Tuế Tuế từ đất lên, dịu dàng dỗ dành trong lòng.

 

“Tim gan của nương đừng , thế , cho nương .”

 

Tuế Tuế thút thít, đưa ngón tay nhỏ chỉ chiếc lồng trong tay Lục Chấn, đến nỗi rõ lời.

 

“Cha... ... vứt... vứt bỏ đồ của Tuế Tuế...”

 

Cô bé , cố gắng nghĩ, đặt tên cho bảo bối của .

 

Có tên , cha sẽ thể tùy tiện vứt bỏ nữa!

 

Trong đầu nhỏ của cô bé chợt lóe lên một tia sáng, dùng hết sức lực , mang theo giọng nức nở, lớn tiếng tuyên bố:

 

“Nó tên là Phượng Chiêu Chiêu! Không ức h.i.ế.p Phượng Chiêu Chiêu!”

 

Cô bé c.h.ế.t chặt bảo vệ hướng trong lòng Thẩm Uyển, như thể đó là lãnh địa quan trọng nhất của , ai dám chạm một chút, cô bé sẽ liều mạng với đó.

 

Phượng Chiêu Chiêu?

 

Lục Chấn thấy cái tên , khóe miệng giật giật.

 

Còn Phượng? Với cái dáng vẻ , gọi là gà trụi lông cũng là nâng niu nó !

 

con gái đang thút thít trong lòng vợ, vẫn dùng ánh mắt nhỏ đầy phẫn nộ trừng , cả gia đình, bao gồm tất cả hầu trong phủ tiếng mà đến, đều dùng ánh mắt khiển trách, ánh mắt kẻ phụ bạc mà .

 

Lục Chấn cảm thấy cô lập.

 

Hắn, Chiến thần Đại Ung, Thần hộ mệnh phương Bắc, đầu tiên trong đời, trong một “cuộc chiến”, bại trận thê t.h.ả.m đến .

 

Bại bởi một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.

 

Và một con gà trụi lông tên là “Phượng Chiêu Chiêu”.

 

Một lát .

 

Lục Chấn thở dài thật dài, thật dài.

 

 

Loading...