Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 80: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:21
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nô lệ con gái hạng nhất, một câu bay, kinh thành gà bay ch.ó sủa

 

Sau khi Lục Chấn tỉnh , bầu trời của Trấn Bắc Vương phủ sáng bừng.

 

Không khí u ám và nặng nề ngự trị suốt hai năm qua quét sạch.

 

Mặc dù Tôn Thần y ba bảy lượt căn dặn nghiêm cấm y động dụng nội lực, cần tĩnh dưỡng trăm ngày, nhưng uy nghiêm của Lục Chấn, vị Chiến Thần Đại Ung, ngày càng tăng.

 

Y chỉ dựa đầu giường, lắng Phúc Bá và Lục Vân Chu báo cáo sổ sách thu chi của phủ trong hai năm qua.

 

“Làm .” Lục Chấn xong, chỉ bốn chữ.

 

Y ba đứa con trai của .

 

Trưởng t.ử Tùng Hàn, thủ đoạn tàn độc, tra khảo một thích khách thể khiến lũ chuột trong địa lao ba ngày dám ló đầu , là một tài năng thống soái bẩm sinh.

 

Thứ t.ử Vân Chu, tâm tư cẩn mật, mưu trí hơn , Vương phủ hai năm qua thể vững trong phong ba bão táp, tất cả đều nhờ y mưu lược.

 

Tam t.ử Phong Hỏa, bốc đồng, nhưng hơn hẳn ở chỗ một trái tim nhiệt huyết, là một mũi giáo tiên phong hữu dụng.

 

Lục Chấn hài lòng.

 

Thế nhưng khi ánh mắt y chuyển sang tiểu nhân nhi mũm mĩm đang Trương ma ma bế, nhỏ từng ngụm sữa tươi, sự uy nghiêm của một gia chủ lập tức tan chảy như băng tuyết nắng gắt, biến mất dấu vết.

 

“Tuế Tuế, đây, phụ cho ăn.” Lục Chấn vụng về đón lấy bát ngọc trắng nhỏ từ tay Thẩm Uyển, múc một muỗng, cẩn thận thổi nguội đưa đến bên môi Tuế Tuế.

 

Bàn tay của y từng cầm ấn soái nặng vạn cân, từng vung cây thương c.h.é.m núi xẻ đá, giờ khắc khẽ run rẩy vì sợ bỏng con gái.

 

Tuế Tuế ngoan ngoãn há miệng nhỏ, “a ưm” một tiếng nuốt .

 

“Có ngon ?” Trên mặt Lục Chấn, là một vẻ mong chờ gần như ngốc nghếch.

 

“Ngon lắmm!” Tuế Tuế ngọng nghịu, khóe môi dính một vệt sữa trắng.

 

“Ha ha ha! Con gái ngon!” Lục Chấn sảng khoái lớn, âm thanh vang dội đến mức khiến bụi xà nhà rơi lả tả.

 

Lục Phong Hỏa bên cạnh che mặt, nỡ nữa.

 

Phụ , thể ngốc hơn chút nữa ?

 

Mấy ngày nay, cả Vương phủ quen . Vương gia của họ, khi đối mặt với văn thư triều đình, là Trấn Bắc Vương sát phạt quyết đoán; khi đối mặt với ba con trai, là cha nghiêm khắc; nhưng khi mặt Tiểu Quận chúa, y liền tự động biến thành một kẻ lúng túng, chỉ ngây ngô… một kẻ nghiện con gái.

 

Chiều hôm đó, Lục Chấn đang sưởi nắng trong sân, cảm nhận sự ấm áp lâu . Thân thể y vẫn còn yếu, vài bước thở dốc, nhưng tinh thần .

 

Tuế Tuế đang chơi đùa chân y, nàng bé nhỏ xếp từng viên bi lưu ly mà nhị ca tặng xuống đất, miệng lẩm bẩm, bày binh bố trận cho những “thứ lấp lánh” của .

 

Một con chim sẻ bay qua mái hiên, ríu rít kêu, đậu xuống cành cây gần đó.

 

Tuế Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy dõi theo con chim sẻ một lúc, nàng bé nhỏ đột nhiên đầu , kéo kéo vạt áo của Lục Chấn đang nhắm mắt dưỡng thần.

 

“Phụ .”

 

“Hửm? Bảo bối ngoan của ?” Lục Chấn lập tức mở mắt, giọng dịu dàng đến mức thể nặn nước.

 

Tuế Tuế chìa ngón tay nhỏ mũm mĩm, chỉ lên con chim sẻ trời, chỉ con gà trống đang nghênh ngang bước trong sân, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bối rối nghiêm túc.

 

Sau đó, nàng bé nhỏ dùng một giọng trẻ con mềm mại đáng yêu, rõ ràng: “Phụ , Tuế Tuế một con… gà … bay!”

 

Lục Chấn ngẩn .

 

bay?

 

Y đôi mắt to tròn trong sáng vô tư, đầy tò mò của con gái, ngay đó liền bật vang trời động đất.

 

“Ha ha ha ha! Được! Con gái bay, phụ sẽ tìm cho con!” Y cứ tưởng con gái đùa, nghĩ ngợi gì, liền đồng ý ngay, “Phụ sẽ tìm cho con con gà bay giỏi nhất thiên hạ!”

 

Y cứ tưởng chuyện cứ thế mà qua .

 

Tuế Tuế coi là thật.

 

Đôi mắt to tròn của nàng bé nhỏ sáng lấp lánh, chứa đầy mong đợi và tin tưởng, nàng bé nhỏ đến mặt Lục Chấn, đưa bàn tay nhỏ , ôm lấy cánh tay y, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ.

 

“Cảm ơn phụ !”

 

Tiếng của Lục Chấn bỗng im bặt.

 

Y khuôn mặt nhỏ của con gái đang đầy chữ “phụ lợi hại nhất nhất định sẽ tìm ”, trong lòng thót một cái.

 

Hỏng .

 

Dường như… hứa một lời hứa ghê gớm.

 

“Cha! Muội , chúng cứ tìm cho !” Lục Phong Hỏa vẫn luôn luyện thương bên cạnh thấy, y vác thương gần, một cách thờ ơ, “Chẳng là gà bay ? Có gì khó khăn! Con sẽ ngoại thành săn vài con gà rừng về, mấy thứ đó cũng thể bay một đoạn ngắn mà!”

 

Lục Chấn các con trai , đứa nào đứa nấy đều coi việc chiều chuộng là hiển nhiên, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, hào khí của một chiến thần trong lồng n.g.ự.c y bỗng chốc thắp sáng.

 

Y đột nhiên đập mạnh đùi.

 

! Con gái của bản vương, đừng một con gà bay, nó cả mặt trăng trời, lão t.ử cũng tìm cách hái xuống cho nó!”

 

Y lập tức lệnh cho Phúc Bá đang cách đó xa, một mệnh lệnh hoang đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-80.html.]

“Phúc Bá!” Giọng Lục Chấn đầy nội lực, “Huy động tất cả nhân lực vật lực của Vương phủ, tìm kiếm cho bản vương khắp kinh thành, , khắp thiên hạ! Phải tìm cho An Bình Quận chúa một con… thần kê! Phải là con kỳ lạ nhất, nhất, bay giỏi nhất!”

 

Phúc Bá bưng một bát sâm canh tới, thấy lời , chân vấp một cái, sâm canh suýt chút nữa đổ sàn.

 

Y trố mắt Vương gia nhà , miệng há hốc cả buổi.

 

“Vương… Vương gia… cái… cái ‘gà bay’ , từng đến… quá khoa trương ạ?”

 

Lục Chấn trừng mắt, sát khí trải qua trăm trận sa trường vô thức lộ .

 

“Con gái bản vương , cũng biến cho bản vương! Đi !”

 

“Vâng!” Phúc Bá rùng một cái, dám thêm lời nào, mặt mày nhăn nhó lãnh mệnh rời .

 

Một làn sóng “tìm gà” bắt nguồn từ một câu trẻ con, càn quét khắp kinh thành, chính thức mở màn.

 

Đội hộ vệ của Trấn Bắc Vương phủ, xuất động bộ.

 

Lục Phong Hỏa tự nguyện, đảm nhiệm chức “Tổng chỉ huy tìm gà”, dẫn một đội nhân mã, sát khí đằng đằng xông thẳng chợ chim cảnh lớn nhất kinh thành.

 

“Lão bản! Chỗ các ngươi con chim nào kỳ lạ nhất ? Đem đây xem!” Lục Phong Hỏa cắm trường thương xuống đất, giọng vang như chuông đồng.

Mèo Dịch Truyện

 

Các thương nhân trong chợ từng thấy trận thế bao giờ, từng một sợ đến nỗi im thin thít.

 

Rất nhanh, chim công, chim ưng, vẹt Macaw, bồ câu bạch ngọc… các loại chim quý hiếm chất đầy một xe lớn, hùng dũng vận về Vương phủ.

 

Một đội hộ vệ khác thì “tao nhã” như . Họ nắm bắt khái niệm cốt lõi “gà bay”, bắt đầu thật sự… bắt gà khắp các con phố lớn nhỏ trong kinh thành.

 

“Đồng hương! Con gà nhà ngươi bán ? Ta thử xem nó bay !” Một hộ vệ , tóm lấy một con gà mái hoa mơ từ tường, ném lên trời.

 

“Cục cục tác——!”

 

Lông gà bay tán loạn, dân chúng oán thán khắp nơi.

 

Cả kinh thành, vì một mệnh lệnh hoang đường của Trấn Bắc Vương phủ, trở nên gà bay ch.ó sủa.

 

Tin tức cánh mà bay, nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán mới nhất của cả kinh thành.

 

Trong lâu, ông kể chuyện vỗ thước gỗ kinh đường một cái, mày râu phơi phới kể chuyện mới: “Nói về Trấn Bắc Vương, khi tỉnh tựa như đổi , để tiểu nữ ba tuổi vui lòng, lệnh khắp thành tìm phượng! Muốn tìm cho Quận chúa một thần điểu!”

 

 

Thừa tướng phủ.

 

Triệu Thừa tướng tâm phúc bẩm báo, nâng chén lên, nhẹ nhàng thổi lớp bọt.

 

“Tìm gà cho con gái?” Khóe miệng nhếch lên một nụ khinh miệt, “Một kẻ thô lỗ, rốt cuộc cũng thể lên mặt bàn. Hắn càng hành sự khoa trương như , càng chìm đắm trong thú vui gia đình, Bệ hạ sẽ càng chán ghét . Xem , bản tướng đ.á.n.h giá quá cao .”

 

Hoàng cung, trong Ngự thư phòng.

 

Hoàng đế Đại Ung thái giám bẩm báo, lông mày nhíu chặt.

 

“Hoang đường!” Ngài ném tấu chương trong tay xuống bàn, “Quốc sự gian nan, Lục Chấn nhàn tình nhàn nhã, vì một đứa con gái mà quấy nhiễu cả thành yên! Quả nhiên là một võ phu chỉ đ.á.n.h trận, đáng bận tâm!”

 

Dấu vết kiêng dè cuối cùng còn sót của Hoàng đế đối với Lục Chấn, cũng vì màn kịch náo loạn mà tiêu tan nhiều.

 

Và lúc , trung tâm của làn sóng gió ——Trấn Bắc Vương phủ.

 

Trên bãi cỏ vườn, bày đầy các loại lồng chim.

 

Lục Chấn như một đứa trẻ đang khoe bảo bối, chỉ một con chim công đang xòe đuôi, lông vũ lộng lẫy, với Tuế Tuế: “Con gái, con xem con , ? Nó cũng bay đấy!”

 

Tuế Tuế lướt qua.

 

Đôi mắt to tròn của nàng bé nhỏ chớp chớp, trong thế giới của nàng, những con chim hề chút ánh sáng “lấp lánh” nào.

 

Nàng bé nhỏ lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo Lục Chấn, khe khẽ : “Không .”

 

Và nàng chỉ một con chim ưng ánh mắt sắc bén: “Cái , quá hung dữ.”

 

Cuối cùng, nàng chỉ một đàn vẹt líu lo, tổng kết: “Chúng… quá ồn ào.”

 

Lục Chấn chằm chằm “chiến lợi phẩm” đầy sân, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng của con gái, lòng chợt nghẹn .

 

Đường đường là Trấn Bắc Vương , bách chiến bách thắng, giờ ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi của con gái cũng thể thỏa mãn?

 

Điều còn khiến khó chịu hơn cả việc thua một trận chiến!

 

Lục Chấn hít sâu một , khí thế chịu thua của trỗi dậy.

 

Hắn , đối mặt với Lục Phong Hỏa và Phúc Bá đang thất thần, dùng một giọng thể nghi ngờ, hạ lệnh nữa.

 

“Tiếp tục tìm!”

 

“Mở rộng phạm vi bộ Đại Ung! Phái phương Nam, Đông Hải, bất cứ nơi nào thể kỳ trân dị thú!”

 

“Bản Vương tin!”

 

Giọng vang vọng trong sân lúc hoàng hôn, mang theo một sự quyết liệt tìm thấy thần kê thì thề bỏ qua.

 

“Đào sâu ba thước, cũng tìm con gà bay đó cho Tuế Tuế!”

 

 

Loading...