Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 8: --- Hai Mươi Lạng? Không, Một Ngàn Lạng!
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:15
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão giả nhắm mắt hít sâu, vẻ mặt say đắm kéo dài mấy thở mới từ từ tan . Lão mở mắt, trong đôi mắt tưởng chừng như đục ngầu , bùng lên tia sáng kinh hỉ.
“Mỹ tửu! Thật là mỹ tửu!” Lão liên tục tán thưởng, ánh mắt nóng rực chằm chằm cái vò nhỏ trong lòng Phúc bá, như thể đang một món trân bảo tuyệt thế, “Hương rượu ngưng tụ tan, miệng ngọt dịu nơi cổ họng, hậu vị đậm đà kéo dài, đây rõ ràng là một thứ mỹ tửu chân chính qua năm tháng lắng đọng, lọc cặn bã tinh hoa! Lão nhân gia, thứ rượu của ngươi, giá !”
Tim Phúc bá đập thình thịch, lão đang định mở miệng, Tiền chưởng quỹ bên cạnh đột ngột nhanh chân hơn một bước.
Mắt Tiền chưởng quỹ đảo qua đảo , lão giả y phục giản dị nhưng khí độ bất phàm, e rằng một kẻ giả bộ heo ăn hổ mà là một chân hành gia. Vạn nhất lão vạch trần, hai mươi lạng bạc của lẽ sẽ mất trắng. Hắn lập tức chốt giao dịch !
“Vị lão trượng ,” Tiền chưởng quỹ nặn một nụ giả tạo nhiệt tình, đưa tay định khoác vai Phúc bá, “Ta và Phúc quản gia bàn bạc xong xuôi , vò rượu của lão, Hồi Xuân Đường chúng sẽ xuất ba mươi lạng bạc để mua! Giá cả thỏa thuận xong !”
Hắn tự ý thêm mười lạng bạc, dùng chút ân huệ nhỏ để bịt miệng Phúc bá, cũng để lão già mặt khó mà lui.
Phúc bá định phản bác, lão giả áo xám lạnh một tiếng, tiếng tràn đầy sự khinh thường hề che giấu.
“Ba mươi lạng?” Giọng lão giả lớn, nhưng như một cái tát, thẳng thừng giáng xuống mặt Tiền chưởng quỹ, “Tiền chưởng quỹ, cái bảng hiệu Hồi Xuân Đường của ngươi là ăn như ? Dùng ba mươi lạng bạc, mà mua thứ ‘Nữ nhi hồng’ ít nhất bảy mươi năm tuổi ? Ngươi coi thiên hạ đều là kẻ ngốc, là nghĩ Trấn Bắc Vương phủ gặp nạn, thì thể mặc cho những kẻ tiểu nhân như ngươi ức hiếp?”
Mấy chữ “Nữ nhi hồng bảy mươi năm tuổi” thốt , sắc mặt Tiền chưởng quỹ lập tức tái mét.
Sao lão ?!
Phúc bá cũng ngây , lão ngờ lão giả gặp gỡ tình cờ , thể một lời toạc lai lịch và niên đại của thứ rượu !
Lão giả cho Tiền chưởng quỹ cơ hội biện bạch, lão sang Phúc bá, giơ một ngón tay lên, giọng sang sảng, dứt khoát.
“Lão nhân gia, thứ bảo vật giá mà thị trường , nên vũ nhục như . Lão phu xuất – một ngàn lạng bạc trắng! Ngươi bán, bán?”
“Một… một ngàn lạng?!”
Đầu Phúc bá “ong” một tiếng, cả lão choáng váng.
Lão nghi ngờ liệu vì quá lo lắng mà sinh ảo giác . Từ hai mươi lạng, đến một ngàn lạng? Chuyện … đang mơ ? Lão cố sức chớp mắt, thứ mắt vẫn hề đổi.
Cằm Tiền chưởng quỹ suýt nữa thì rớt xuống đất, huyết sắc mặt rút cạn sạch, môi run rẩy, một chữ cũng nên lời. Một ngàn lạng! Món bảo vật suýt chút nữa mua với giá hai mươi lạng, thoáng cái trị giá một ngàn lạng! Tim như một bàn tay lớn túm chặt, dịch chất hối hận từ tim lan khắp tứ chi bách hài, ruột gan như xoắn .
“Sao? Chê ít ?” Lão giả thấy Phúc bá đờ , hỏi một câu.
“Không ! Không ít! Không ít!” Phúc bá cuối cùng cũng hồn, lão xúc động đến giọng cũng run rẩy, gần như quỳ xuống lạy lão giả, “Bán! Lão hủ bán! Đa tạ lão ! Đa tạ lão trượng nghĩa!”
Mèo Dịch Truyện
Tiền chưởng quỹ con vịt chín đến miệng cứ thế bay , còn bay với cái giá gấp năm mươi , mắt đỏ ngầu. Hắn cam lòng, tiến lên một bước, nặn một nụ còn khó coi hơn cả với lão giả: “Lão , phàm việc gì cũng , thứ rượu … dù cũng là thấy …”
Lão giả thậm chí còn lười nhấc mí mắt, chỉ từ trong tay áo lấy một khối lệnh bài gỗ mun, tùy tiện ném lên quầy.
Một tiếng “cộp” nhẹ.
Trên lệnh bài, dùng chữ triện cổ kính, khắc rõ ràng hai chữ – Thái Phó.
Đương triều Thái Phó, tôn sư của Hoàng đế!
Mắt Tiền chưởng quỹ gần như lồi khỏi hốc mắt, hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng, quỳ thẳng xuống đất, trán đập nền đá lạnh lẽo, cả run lên như cầy sấy.
“Tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn! Tiểu nhân đáng c.h.ế.t! Cầu Thái Phó đại nhân tha mạng! Cầu Thái Phó đại nhân tha mạng ạ!” Hắn dập đầu, điên cuồng dùng tay tát mặt , tiếng “đét đét” vang lên.
Tất cả trong hiệu t.h.u.ố.c đều sợ sững sờ, ai thể ngờ rằng, lão già ăn mặc giản dị , chính là vị đương triều Thái Phó quyền khuynh triều chính, ngay cả Hoàng đế cũng kính nể ba phần chứ!
Lão Thái Phó thèm lấy một cái, lão thu lệnh bài, ánh mắt hiền hòa rơi Phúc bá.
“Lão nhân gia, thấy ngươi nét mặt u sầu, hẳn là gia đình việc cấp bách. Thứ mỹ tửu , nếu vạn bất đắc dĩ, thể đem biến bán?”
Khóe mắt Phúc bá đỏ lên, nghĩ đến nhị công t.ử đang ho m.á.u giường bệnh, lão kìm nữa, dốc hết tâm tư kể cảnh khốn quẫn của Vương phủ.
Lão Thái Phó lặng lẽ lắng , khi đến Lục Vân Chu nguy kịch sớm tối, lão thở dài một thật dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-8-hai-muoi-lang-khong-mot-ngan-lang.html.]
“Trấn Bắc Vương một đời hùng, vì nước vì dân, hậu nhân của ngài, đáng lâm cảnh .”
Nói xong, lão đầu Tiền chưởng quỹ đang co rúm thành một đống đất, giọng lạnh .
“Mau gọi đại phu giỏi nhất của Hồi Xuân Đường các ngươi đến, dựa theo bệnh tình của nhị công t.ử Trấn Bắc Vương phủ, kê đơn t.h.u.ố.c nhất! Tất cả tiền thuốc, đều ghi sổ sách của lão phu!”
Nói xong, lão từ tay tùy tùng nhận lấy một tờ ngân phiếu chuẩn sẵn, trực tiếp nhét tay Phúc bá. “Đây là một ngàn lạng, ngươi cứ cầm lấy dùng khẩn cấp. Thuốc, lập tức bảo sắc!”
1_Phúc bá ôm tờ ngân phiếu nhẹ như nhưng nặng tựa Thái Sơn , đám công đang cuống cuồng sắc thuốc, niềm vui mừng và lòng ơn quá lớn khiến lão nhất thời thốt nên lời, chỉ ngừng cúi chắp tay vái lạy, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo những nếp nhăn mặt.
Lão ôm những vị t.h.u.ố.c giá ngàn vàng, giấu tờ ngân phiếu thể cứu sống cả Vương phủ , lảo đảo bước khỏi Hồi Xuân Đường. Gió lạnh bên ngoài thổi mặt, nhưng lão cảm thấy khắp tràn đầy ấm và sức lực.
Tất cả những chuyện , thực sự giống như một giấc mộng.
Trong hiệu thuốc, lão Thái Phó bóng lưng còng nhưng tràn đầy hy vọng của Phúc bá khuất xa, ánh mắt phức tạp.
“Thưa thầy, hà tất …” Tùy tùng phía thấp giọng mở lời.
“Ngươi hiểu.” Lão Thái Phó lắc đầu, khẽ cảm thán, “Khí của Trấn Bắc Vương phủ, lẽ… vẫn dứt hẳn .”
…
Khi Phúc bá mang theo t.h.u.ố.c men và ngân phiếu chạy về Vương phủ, cả phủ như ném một quả lôi động.
“Một ngàn lạng! Phúc bá mang về một ngàn lạng bạc!”
“Lại còn thuốc! Thuốc cứu mạng của nhị công t.ử mua về hết !”
Tin tức như mọc cánh, trong khoảnh khắc lan truyền khắp ngóc ngách của Vương phủ. Những hạ nhân vốn đang u sầu ảm đạm, c.h.ế.t lặng, giờ đây từng một đều thò đầu , xì xào bàn tán, mặt là sự kinh ngạc và vui sướng thể kìm nén.
Đây là tin tức lành đầu tiên, cũng là lớn nhất mà Vương phủ trong nửa năm qua!
Thẩm Uyển đang lo lắng trong phòng, tin xong, nàng vén váy lao . Khi nàng từ tay Phúc bá nhận lấy tờ ngân phiếu thực thụ, cảm nhận sức nặng của bạc tiền, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa.
Nàng , , là vui mừng đến phát .
“Tốt! Tốt quá!” Nàng siết chặt ngân phiếu, , như trút hết ấm ức và tuyệt vọng chịu đựng suốt nửa năm qua.
Khóc xong, nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, phong thái của một Vương phi trở về nàng.
“Phúc bá!” Giọng nàng vang dội, mang theo sự tự tin từng , “Lấy một trăm lạng bạc ! Đến tiệm gạo, tiệm thịt nhất trong thành, mua tất cả gạo mì, lương thực, gà vịt, cá thịt về cho ! Đêm nay, Vương phủ chúng , sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên! Một bữa no say!”
“Dạ! Vương phi!” Phúc bá ưỡn thẳng lưng, giọng sang sảng đáp, xoay sắp xếp.
Vương phủ, sống !
Tuế Tuế đang ở trong sân học đá cầu lông với Trương ma ma, nàng hiểu gì về một ngàn lạng, nhưng nàng hiểu cuộc trò chuyện giữa Phúc bá bá và nương .
“Nhiều tiền tiền quá!”
“Mua thịt thịt!”
Trong cái đầu nhỏ xíu của nàng, hai sự việc nhanh chóng liên kết với .
Là cái chum “lấp lánh” mà nàng đào lên, đổi thật nhiều tiền, thể mua thịt cho nương ăn !
Nàng thành công! Nàng giúp gia đình mới!
Một niềm vui sướng tột độ bao trùm lấy nàng. Tuế Tuế vứt chiếc cầu lông trong tay xuống, dang hai cánh tay nhỏ, vui vẻ xoay vòng vòng trong sân viện trống trải.