Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 79: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:20
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại ca điên cuồng xuất hiện! Thích khách sụp đổ cầu xin tha mạng!

 

Địa lao Trấn Bắc Vương phủ, ở góc Tây Bắc hẻo lánh nhất của phủ , ẩn sâu lòng đất ba trượng. Nơi đây quanh năm thấy ánh mặt trời, khí tràn ngập một cỗ ẩm ướt nồng nặc, pha lẫn mùi nấm mốc và m.á.u tanh lâu năm, lạnh lẽo thấu xương.

 

“Loảng xoảng——”

 

Thích khách một chậu nước muối lạnh buốt dội thẳng đầu mà tỉnh giấc.

 

Y đột nhiên mở bừng mắt, phát hiện đang hai sợi xích sắt thô lớn treo lơ lửng giữa trung, gân tay gân chân đều đứt lìa, chỗ nào đau.

 

Trong địa lao chỉ thắp một ngọn đèn dầu mờ ảo, ngọn lửa chập chờn trong gió lạnh lẽo, chiếu rọi những vết m.á.u loang lổ tường như vật sống.

 

Ngay mặt y, một thanh niên, tĩnh lặng xe lăn.

 

Chính là đại công t.ử Lục Tùng Hàn, trong truyền thuyết phế của Trấn Bắc Vương phủ.

 

Trong mắt thích khách, tràn đầy sự khinh thường và coi nhẹ. Y là t.ử sĩ hàng đầu trướng Triệu Thừa tướng, cao thủ c.h.ế.t tay y kể xiết, nay ngã tay một kẻ tàn phế, hơn nữa còn vì một viên bi c.h.ế.t tiệt.

 

“Khụ... khụ khụ...” Y phun một ngụm bọt máu, lộ hàm răng nhuốm đỏ, giọng khàn khàn nhưng ngông cuồng, “Trấn Bắc Vương phủ đại công tử? Một phế nhân, cũng xứng thẩm vấn ? Có bản lĩnh thì cho một cái c.h.ế.t sảng khoái!”

 

Lục Tùng Hàn chút biểu cảm, y thậm chí thèm liếc thích khách một cái. Y từ trong tay áo lấy một chiếc khăn lụa trắng tinh, thong thả lau chùi đầu ngón tay, như thể dính thứ gì bẩn thỉu.

 

Sau đó, y từ một ngăn bí mật bên hông xe lăn, lấy một thanh tiểu đao chỉ dài ba tấc.

 

Thân đao thon dài, mỏng như cánh ve, ánh đèn mờ ảo, lóe lên một chút hàn quang khiến rợn .

 

Y đặt tiểu đao trong tay mà chơi đùa, bình thản mở miệng, trong giọng bất kỳ cảm xúc nào.

 

“Ai phái ngươi đến?”

 

“Ha! Muốn ư? Đời !” Thích khách ngông cuồng.

 

Lục Tùng Hàn cuối cùng cũng ngẩng mắt, về phía y, trong đôi mắt phẫn nộ, chỉ một mảnh băng giá c.h.ế.t chóc.

 

“Muội của sợ ồn ào.” Y lãnh đạm , “Nếu nàng tiếng kêu của ngươi đ.á.n.h thức, sẽ khó chịu.”

 

Thích khách vẫn hiểu ý nghĩa của câu .

 

Lời dứt.

 

Lục Tùng Hàn cổ tay khẽ động.

 

Thanh tiểu đao đang nhảy múa đầu ngón tay y, đột nhiên hóa thành một đạo điện quang bạc mà mắt thường thể bắt kịp, thoát tay bay !

 

“Xuy——!”

 

Thích khách chỉ cảm thấy bên tai lạnh toát, một cơn đau kịch liệt ập đến tức thì.

 

Y theo bản năng nghiêng đầu, chỉ thấy một đoạn vật dính máu, trung vẽ một đường vòng cung, “tách” một tiếng rơi xuống vũng nước gần đó.

 

Là tai của y.

 

Thích khách đau đến run rẩy, trong cổ họng phát một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Vẻ khinh miệt và ngạo mạn mặt y, cuối cùng cũng biến mất, đó là một mảnh kinh hoàng.

 

Thanh niên đang xe lăn , trong đôi mắt băng giá của y, một chút cảm xúc d.a.o động nào, dường như chỉ là tiện tay cắt một khối thịt c.h.ế.t quan trọng.

 

Lục Tùng Hàn nữa lấy chiếc khăn lụa trắng tinh , cẩn thận từng li từng tí, lau sạch từng tấc vết m.á.u dính lưỡi đao.

 

Y xong tất cả, mới nữa hỏi, giọng điệu hề đổi so với .

 

“Ai phái ngươi đến?”

 

Thích khách c.ắ.n chặt răng, môi y c.ắ.n đến chảy máu. Phẩm giá của t.ử sĩ và quá trình huấn luyện tàn khốc lâu dài, khiến y từ chối mở miệng.

 

Lục Tùng Hàn y, khẽ thở dài một , dường như chút thất vọng.

 

“Ai.”

 

Ám vệ phía y, hiểu ý bưng lên một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật dài.

 

Lục Tùng Hàn mở hộp.

 

“Cạch.”

 

Bên trong hộp, gọn gàng ngăn nắp đặt mười mấy món công cụ kim loại hình dạng khác , phát hàn quang âm u lạnh lẽo. Có móc câu mảnh dài, kìm răng cưa, còn một thứ hình dáng quỷ dị mà căn bản công dụng.

 

“Nếu ngươi chịu , chúng sẽ từ từ chơi đùa.”

 

Lục Tùng Hàn từ trong hộp, cầm lên một cái móc sắt nhỏ nhắn, tựa như móng chim ưng.

 

“Ta nhiều thời gian, thể từng chút một... tháo rời ngươi .”

 

Nửa canh giờ tiếp theo, gian địa lao kín như bưng , biến thành luyện ngục trần gian.

 

Từng tiếng kêu t.h.ả.m thiết kìm nén đến cực độ, như thể ép từ sâu trong cổ họng, giống tiếng , đứt quãng vang lên, bức tường đá dày nặng đè nén chặt chẽ.

 

Thủ đoạn của Lục Tùng Hàn, vượt xa sự tưởng tượng của thích khách về các hình phạt tàn khốc thế giới .

 

Y hại tính mạng, nhưng thể dùng thủ pháp chính xác nhất, đem đến nỗi đau tột cùng, và sự sụp đổ tinh thần triệt để nhất.

 

Y dường như đang thẩm vấn, mà là đang tiến hành một cuộc phẫu thuật tinh vi, chỉ là mục đích của y, là phân giải ý chí của một .

 

“Rắc!”

 

Lại một ngón tay, bẻ quặt phía một cách tàn nhẫn.

 

Phòng tuyến tâm lý của thích khách, khoảnh khắc , nghiền nát .

 

“A——!!” Y phát một tiếng hét chói tai đến biến dạng, run rẩy kịch liệt như sàng, “Ta ! Ta ! Đừng... đừng chạm nữa!”

 

“Là Phủ Thừa tướng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-79.html.]

“Là Triệu Thừa tướng phái đến!”

 

Động tác tay Lục Tùng Hàn, dừng .

 

Y ném chiếc móc móng chim ưng dính m.á.u , tùy ý trở hộp, dùng khăn lụa lau tay, truy vấn.

 

“Tín vật, chứng cứ.”

 

“Không ... ...” Giọng thích khách tràn đầy tiếng tuyệt vọng, “Chúng đều là liên lạc một chiều... mỗi đều là chủ động tìm ... bất kỳ thứ gì thể trực tiếp chỉ chứng ...”

 

Mèo Dịch Truyện

Hỏi xong.

 

Điểm hứng thú cuối cùng trong mắt Lục Tùng Hàn cũng biến mất, đôi mắt băng giá , một nữa khôi phục sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc như giếng cổ gợn sóng.

 

Y hướng về ám vệ phía , phất tay.

 

“Giải quyết .”

 

Trời hửng sáng.

 

Tia sáng đầu tiên của bình minh, xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng những hạt bụi trong tẩm phòng.

 

Cửa phòng đẩy , Lục Tùng Hàn đẩy xe lăn, lặng lẽ trượt trong. Trên y mang theo một cỗ huyết khí như như , nhưng gương mặt băng giá , vẫn bất kỳ biểu cảm nào.

 

Trong tẩm phòng, Lục Chấn thể dựa đầu giường dậy, sự dìu đỡ của Thẩm Uyển. Tôn Thần y khi kiểm tra cơ thể y, dặn dò vài câu, liền Phúc Bá cung kính tiễn ngoài.

 

Lục Tùng Hàn đến giường, kể kết quả thẩm vấn trong địa lao, tỉ mỉ từng chi tiết, bỏ sót điều gì, cho Lục Chấn .

 

Khi hai chữ “Triệu Việt” thốt từ miệng Lục Tùng Hàn.

 

“Rầm——!!!”

 

Một tiếng nổ lớn!

 

Lục Chấn đột nhiên tung một quyền, đ.á.n.h mạnh thành giường bên cạnh!

 

Một cỗ sát ý khủng khiếp tột cùng, như núi lửa phun trào, ầm ầm bùng nổ từ y, lập tức tràn ngập cả tẩm phòng!

 

“Triệu Việt!”

 

Đôi mắt Lục Chấn, trong khoảnh khắc trở nên đỏ ngầu, bên trong là lửa giận và hận ý kìm nén.

 

“Khinh quá đáng! Khinh quá đáng!”

 

Ngực y phập phồng kịch liệt, giãy giụa xuống giường.

 

“Phong Hỏa!” Y hướng về Lục Phong Hỏa đang một bên, phát một tiếng gầm giận dữ, “Đi, mang Phá Lỗ Thương của bổn vương đến! Truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả hộ vệ trong phủ, hôm nay, bổn vương san bằng Phủ Thừa tướng!”

 

Lục Phong Hỏa sát khí hủy thiên diệt địa từ phụ lay động, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết xộc thẳng lên đầu, y nghĩ ngợi gì, hét lớn một tiếng:

 

“Vâng!”

 

Dứt lời, y toan đến kho vũ khí lấy thương.

 

“Phụ , thể!”

 

Một thanh âm trong trẻo nhưng đầy kiên định vang lên.

 

Lục Vân Chu bước lên một bước, ngăn cản Lục Phong Hỏa đang bốc đồng, đồng thời chắn giường Lục Chấn.

 

Đôi mắt Lục Chấn đang rực cháy lửa giận, hung hăng trừng về phía nhị nhi t.ử của .

 

“Lão nhị, con dám cản ?”

 

Uy áp kinh đủ để những kẻ ý chí kiên định quỳ sụp xuống đất ngay tại chỗ.

 

Thế nhưng Lục Vân Chu nghênh đón ánh mắt của phụ , lùi nửa bước. Y hít sâu một , trấn tĩnh phân tích: “Phụ xin bớt giận. Giờ khắc tay, chính là trúng kế Triệu Việt.”

 

Y phụ đang giận dữ nguôi, và mẫu với vẻ mặt đầy lo lắng, mạch lạc chỉ :

 

“Thứ nhất, chúng chứng cứ trực tiếp. Lời khai của thích khách, triều đường đáng kể. Chúng nếu tự tiện xông lên Thừa tướng phủ, trong mắt Bệ hạ, chính là ôm binh tự trọng, là hành động mưu nghịch vô quân vô phụ!”

 

“Thứ hai, tỉnh , thể suy yếu nghiêm trọng, Tôn Thần y , trong vòng ba tháng động võ. Lúc nếu cố chấp tay, chỉ khiến Bệ hạ và triều văn võ nắm nhược điểm ngông cuồng của , càng gây tổn hại đến căn nguyên thể của !”

 

“Thứ ba, Triệu Việt lão luyện giảo hoạt, dám phái t.ử sĩ đến, nhất định chuẩn vẹn !”

 

Những lời của Lục Vân Chu, tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng ngọn lửa đang bùng cháy trong Lục Chấn.

 

Lý trí của y, dần dần trở .

 

. Y còn là Trấn Bắc Vương thể hành sự tùy ý như . Y hôn mê hai năm, cục diện triều đình đổi từ lâu.

 

sát ý và hận ý trong lồng n.g.ự.c hề giảm bớt chút nào.

 

Y khản giọng, cam lòng hỏi: “Vậy thì cứ bỏ qua ? Hai năm qua giường chịu tội, đôi chân phế đến giá lạnh, cứ thế mà vô ích ?”

 

Lục Vân Chu vẻ cam lòng trong mắt phụ , y cúi , gương mặt ôn nhuận như ngọc , đầu tiên xuất hiện một tia hàn quang lạnh lẽo hề phù hợp với vẻ ngoài của y.

 

“Quân t.ử báo thù, mười năm muộn.”

 

“Phụ , những gì Triệu Việt nợ Vương phủ chúng , nợ Đại ca, nợ , hài nhi sẽ khiến trả cả vốn lẫn lời, gấp ngàn vạn , tự tay hài nhi sẽ đòi .”

 

bây giờ.”

 

“Chúng cần một thời cơ vẹn , một đòn, liền khiến vĩnh viễn thể ngóc đầu lên !”

 

Lục Chấn nhị nhi t.ử vốn luôn ốm yếu của , sự cơ trí sâu sắc và vẻ tàn nhẫn che giấu trong mắt y, ngọn lửa giận dữ đang cuồn cuộn trong lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng dần dần bình .

 

Y thở một dài, nặng nề.

 

Cuối cùng, y Lục Vân Chu, trịnh trọng gật đầu.

 

 

Loading...