Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 78: --- Bổn vương muốn xem, kẻ nào lại sốt ruột muốn bổn vương chết đến vậy!
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:19
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng chính lúc , tên thích khách Lục Tùng Hàn phế gân tay gân chân, cam lòng bắt như , phát tiếng gào thét như dã thú, cố gắng lăn lộn giãy giụa đất.
"Gào ——!"
Tiếng gào thét , như một chậu nước đá lạnh, dội thẳng sự ấm áp và niềm hân hoan dâng trào trong phòng ngủ, khiến thứ lạnh thấu xương.
Nụ mặt Lục Chấn, trong tích tắc đông cứng.
Đôi mắt y còn tràn đầy sự dịu dàng vụng về của một mới cha, bỗng nhiên xoay mạnh, rơi xuống bóng đen ngừng quằn quại mặt đất.
Chỉ là một ánh mắt.
Nhiệt độ cả phòng ngủ, dường như khoảnh khắc , đột ngột giảm xuống điểm đóng băng.
Đó là một ánh mắt như thế nào.
Không còn chút ấm áp nào, còn nửa phần ngơ ngác.
Đó là đôi mắt luyện từ núi thây biển máu, thuộc về kẻ săn mồi bậc nhất.
Trong đó, chỉ sự dò xét và sát phạt thuần túy, mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Dường như kẻ đang đất, là một , mà là một khối thịt chờ xẻ.
Tên thích khách áo đen vốn đang điên cuồng gào thét, ánh mắt , âm thanh phát từ cổ họng bỗng ngừng bặt, thể y kiểm soát mà run rẩy dữ dội, đến cả dũng khí để cử động cũng mất .
Sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi xuất phát từ tận sâu linh hồn.
Lục Chấn để tâm đến thể vô cùng suy yếu của , y dựa đầu giường, từ từ thẳng dậy. Động tác đơn giản khiến trán y rịn những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm, nhưng giọng y tràn đầy nội lực.
Đây là mệnh lệnh đầu tiên y hạ đạt khi tỉnh .
"Mau bắt lấy cho bổn vương!"
Y ngừng một chút, ánh mắt quét qua gương mặt vặn vẹo vì sợ hãi của tên thích khách.
"Giữ mạng !"
"Bổn vương đích xem, là kẻ nào sốt ruột đến thế, bổn vương c.h.ế.t!"
Lục Phong Hỏa và một đám hộ vệ vương phủ, như gậy đ.á.n.h thẳng đầu, lập tức tỉnh khỏi niềm hân hoan tột độ vì Vương gia tỉnh .
Lúc bọn họ mới nhớ , đêm nay, là một vụ ám sát bất thành!
"Rõ!"
Lục Phong Hỏa là đầu tiên phản ứng, y gầm lên một tiếng, vết lệ mặt khô, đó là sự phẫn nộ ngút trời.
Y cùng mấy tên hộ vệ xông tới, để ý đến sự giãy giụa của thích khách, dùng dây gân bò ngâm nước, trói chặt như một cái bánh chưng, dùng giẻ rách nhét kín miệng .
"Kéo xuống! Nghiêm ngặt canh giữ!"
Tên thích khách hai tên hộ vệ kẹp chặt, như kéo một con ch.ó c.h.ế.t, lôi khỏi cánh cửa phòng vỡ nát, để một vệt m.á.u dài mặt đất.
Mùi m.á.u tanh trong phòng ngủ còn tan, khí vẫn căng thẳng.
Ngay lúc , một trận tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn từ ngoài sân truyền đến.
"Vương gia! Vương gia thế nào !"
Giọng Phúc Bá the thé như vịt đực lẫn tiếng , vội vàng truyền .
Ngay đó, y đỡ một lão già râu tóc bạc phơ trợn mắt bĩu môi, xông phòng ngủ.
Chính là Tôn thần y động tĩnh bên kinh động, vội vàng chạy tới kiểm tra d.ư.ợ.c hiệu.
Tôn thần y bước qua ngưỡng cửa, vốn còn định than phiền vài câu, nhưng khi y thấy sự hỗn độn trong phòng, và đàn ông giường ... tuy mặt mũi tái nhợt, nhưng thực sự thẳng , đang lạnh lùng y, cả y đều cứng đờ.
"Cái... cái... cái..."
Tôn thần y chỉ Lục Chấn, ngón tay run rẩy như sàng cám, miệng há hồi lâu, nhưng một chữ cũng thốt .
Y chẳng đến để xác nhận d.ư.ợ.c hiệu ? Dược hiệu ?
Đây xác nhận d.ư.ợ.c hiệu! Người trực tiếp tỉnh ! Còn dậy nữa!
Khoảnh khắc tiếp theo, Tôn thần y một hành động mà tất cả đều ngờ tới. Y đẩy Phúc Bá , ba bước thành hai, như một cơn gió lao đến bên giường.
Y phớt lờ lễ nghĩa quân thần gì đó, một tay liền nắm lấy cổ tay Lục Chấn lộ ngoài chăn gấm, hai ngón tay nhanh như chớp đặt lên.
Nhắm mắt, ngưng thần, bắt mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-78-bon-vuong-muon-xem-ke-nao-lai-sot-ruot-muon-bon-vuong-chet-den-vay.html.]
Toàn bộ tẩm phòng, một nữa chìm tĩnh mịch c.h.ế.t chóc. Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn gương mặt khi sáng khi tối của Tôn Thần y.
Mèo Dịch Truyện
Chỉ thấy vẻ mặt của ông , trong vỏn vẹn mấy thở, trải qua vài biến đổi kịch liệt.
Đầu tiên là sự kinh ngạc khi chạm mạch đập.
Ngay đó là sự mừng rỡ khôn xiết khi phát hiện độc tố biến mất.
Tiếp đến, là cảm nhận d.ư.ợ.c lực bá đạo thuần dương hòa hợp hảo với thần hồn, thật khó tin.
Cuối cùng, tất cả biểu cảm của ông đều hóa thành một sự chấn động tột cùng. Ông chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua tất cả , dừng tiểu oa nhi đang ôm chặt đùi mẫu , tay nhỏ vẫn nắm một viên bi ve, hiếu kỳ ông .
Ánh mắt , phức tạp đến cực độ.
Như thể đang một quái vật.
Lại như thể, đang một vị thần tiên giáng trần.
Mãi lâu , Tôn Thần y mới thở dài một trọc khí. Ông buông tay, thẳng , cung kính chắp tay, cúi về phía Thẩm Uyển và ba nhà họ Lục đang vô cùng căng thẳng.
“Vương phi, ba vị công tử, đại hỷ!”
“Kỳ độc trong cơ thể Vương gia thần lực của Long Tu Thảo bài trừ! Thần hồn định quy vị, còn lo ngại đến tính mạng nữa!”
“Ầm——”
Câu , còn khiến yên lòng hơn cả việc Lục Chấn lên tiếng lúc .
Thẩm Uyển khẽ run , mặt nàng cuối cùng cũng hiện lên nụ chân thật và an tĩnh đầu tiên hai năm qua. Lục Phong Hỏa và Lục Vân Chu cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“!” Tôn Thần y đổi giọng điệu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, “Vương gia hôn mê hai năm, cơ thể suy yếu cực kỳ nghiêm trọng, hệt như một cái ao cạn khô . Muốn khôi phục trạng thái đỉnh cao, tuyệt đối chuyện ngày một ngày hai.”
Ông Lục Chấn, trầm giọng khuyên bảo.
“Lão phu sẽ kê một phương thuốc, dùng lượng lớn d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, để từ từ bồi bổ cho ngài. trong ba tháng tới, Vương gia ngài tịnh dưỡng, tuyệt đối động đến nội lực, càng thể tay với khác! Nếu , một khi tổn thương đến căn cơ, sẽ để thương tổn vĩnh viễn, khó khôi phục!”
Tuy nhiên, Lục Chấn giường, xong những lời , mặt hề chút gợn sóng nào. Y dường như căn bản thấy lời cảnh báo của Tôn Thần y về cơ thể .
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của y, thẳng tắp vượt qua , dừng trưởng t.ử Lục Tùng Hàn.
“Tùng Hàn, giao cho con.”
“Trước khi trời sáng, bổn vương , là kẻ nào động thủ!”
Trên gương mặt băng giá của Lục Tùng Hàn, hề bất kỳ biểu cảm nào. Y chỉ phụ , trong đôi mắt sâu thấy đáy , cuộn trào những cảm xúc mà khác thể hiểu thấu.
Y hướng về phụ , trịnh trọng gật đầu.
Không một lời thừa thãi nào.
Y đẩy xe lăn, xoay . Hai ám vệ áo đen vẫn luôn ẩn trong bóng tối, tựa như quỷ mị, lặng lẽ xuất hiện phía y.
Chủ tớ ba , cứ thế chút do dự, hướng về phía địa lao Vương phủ, nơi giam giữ thích khách mà .
Bóng lưng khuất xa , rõ ràng là một kẻ tàn phế xe lăn, toát một cỗ sát khí lạnh lẽo khiến cả viện đều rùng .
Cho đến khi bóng dáng Lục Tùng Hàn biến mất ngoài cửa viện, bầu khí căng thẳng tột độ trong tẩm phòng mới dịu một chút.
Ánh mắt Lục Chấn, cuối cùng cũng thu hồi từ ngoài cửa.
Y chậm rãi xoay đầu.
Cỗ sát khí kinh đủ khiến bách chiến tinh binh cũng run sợ, khi tiếp xúc với tiểu oa nhi đang ôm chặt đùi mẫu , ngẩng khuôn mặt nhỏ, hiếu kỳ tất cả thứ, như băng tuyết mùa xuân, lập tức tan biến dấu vết.
Sát phạt và thiết huyết trong mắt y, hóa thành sự dịu dàng mà ngay cả y cũng từng nhận , vụng về, thậm chí nên đặt ở .
Y tiểu nhân nhi tinh xảo như tượng phật bằng ngọc phấn , đôi mắt trong veo chút tạp chất của nàng.
Đây chính là... nữ nhi của y.
Nữ nhi, cứu mạng y.
Lục Chấn dùng bàn tay thô ráp, cọ xát chăn gấm, như lau mùi m.á.u tanh vô hình tay.
Y hướng về bóng dáng nhỏ bé , duỗi bàn tay run rẩy nhẹ vì yếu ớt.
“Nữ nhi, đây.”
Giọng y khàn khàn, dịu dàng đến cực điểm.
“Để phụ ... con thêm nữa.”