Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 76: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:17
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây gà, đây rõ ràng là thần thú tìm kho báu!

 

Bàn tay nhỏ bé của Tuế Tuế vươn định ôm, vẫn còn cứng đờ giữa trung.

 

Nàng trân trân con Phượng Kêu Kêu nãy còn yếu ớt vô cùng, trong khoảnh khắc bộc phát một sức mạnh kinh tương xứng với hình gầy gò của nó. Đôi cánh của nó vỗ một cái, mang theo một trận gió mạnh, cả con gà như một mũi tên vàng rời cung, lướt qua chóp mũi Tuế Tuế, vút lên trời.

 

Tốc độ của nó nhanh đến thể tin nổi, kéo theo một vệt tàn ảnh mờ nhạt trung, bay về phía vách đá dốc hoang vu đằng xa, chớp mắt biến thành một chấm đen nhỏ mờ mịt.

 

“Kêu Kêu!” Tuế Tuế kêu lên kinh ngạc, vội vã cất đôi chân ngắn ngủn của chạy đuổi theo.

 

“Đứng !” Sắc mặt Lục Phong Hỏa trong chốc lát trở nên cực kỳ khó coi.

 

Hắn sợ con gà bay mất, cái thứ đó mất thì mất , cùng lắm thì tìm cho một con khác.

 

Hắn sợ!

 

Sợ rằng lỡ như con gà c.h.ế.t tiệt bay lạc mất, hoặc đ.â.m đầu cục đá nào đó mà c.h.ế.t, thì cô bảo bối của sẽ đến mấy ngày ăn uống gì! Vừa nghĩ đến hậu quả đó, tim Lục Phong Hỏa liền thắt .

 

“Đuổi! Đuổi về đây cho bổn thiếu gia!” Hắn quát lớn một tiếng, cây trường thương trong tay cắm xuống đất, cả liền như viên đạn khỏi nòng súng, thi triển pháp, phóng nhanh về phía con gà trụi lông biến mất.

 

“Bảo vệ Quận chúa!”

 

Các hộ vệ nhận lệnh, chút do dự, trong nháy mắt hóa thành những bóng đen, lao vút qua rừng núi gập ghềnh, đuổi sát phía Lục Phong Hỏa.

 

Tuy nhiên, một phản ứng, nhanh hơn tất cả.

 

Tiêu Thừa một lời, mũi chân khẽ chạm đất, cả liền như một làn khói xanh trọng lượng, lặng lẽ lướt , tốc độ nhanh đến mức mà đến , trong chớp mắt vượt qua phần lớn các hộ vệ Vương phủ!

 

Một lão hộ vệ kinh nghiệm phong phú đang dốc lực thi triển khinh công, sắp vượt qua một con mương, chợt cảm thấy một bóng đen như quỷ mị lướt qua bên cạnh. Trong lòng lão kinh hãi, định thần , đó chính là tên tiểu t.ử vốn ngày thường chẳng mấy ai để ý !

 

Cái … cái thể?!

 

Tốc độ của tên tiểu t.ử , còn nhanh hơn cả những tinh lăn lộn chiến trường như bọn họ một bậc!

 

Cả ngọn núi hoang vu, diễn một cuộc truy đuổi kỳ lạ đến khó tin.

 

Một đám võ giả hàng đầu của Vương phủ, lúc đang dốc sức đuổi theo một con… gà trụi lông.

 

Gió rít bên tai.

 

Lục Phong Hỏa đẩy tốc độ của lên cực hạn, chấm sáng màu vàng ngày càng nhỏ dần phía , trong lòng kinh giận.

 

Đây rốt cuộc là quái vật gì !

 

Một con gà, thể bay nhanh đến thế?!

 

lúc nội lực trong Lục Phong Hỏa sắp cạn một nửa, chấm sáng màu vàng luôn duy trì tốc độ cao phía , cuối cùng cũng chậm .

 

Nó bay lượn một vòng một thác nước khổng lồ khô cạn, chỉ còn vách đá trọc lóc ở sâu trong dãy núi, cuối cùng, vững vàng đậu xuống tảng đá đen khổng lồ ngay thác nước.

 

Lục Phong Hỏa phanh gấp, đôi chân cày hai rãnh sâu mặt đất, vịn đầu gối, thở hổn hển, ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy con Phượng Kêu Kêu khiến mệt c.h.ế.t, đang thu cánh , đỉnh tảng đá lớn.

 

Nó trông vô cùng bồn chồn, đôi mắt lanh lợi tràn đầy vẻ sốt ruột, tảng đá khổng lồ , như kiến bò chảo nóng, , cổ họng phát tiếng “cúc cúc”, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.

 

Cuối cùng, động tác của nó dừng .

 

Ánh mắt của nó, khóa chặt một khu vực mấy bắt mắt vách đá, phủ đầy rêu phong ẩm ướt.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nó rướn dài cổ, dùng chiếc mỏ còn thật sự sắc nhọn của , điên cuồng mổ tảng đá !

 

“Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc!”

 

“Hô… hô…”

 

25_Các hộ vệ vội vàng chạy theo đến ngay đó, từng một mệt mỏi đến mức xiêu vẹo, bọn họ theo ánh mắt của Lục Phong Hỏa, tất cả đều ngây .

 

“Cái… con gà đang ? Mổ đá?”

 

“Ta thấy nó điên , tự nhận là chim gõ kiến ?”

 

“Chúng nhiều như , một con gà điên dắt mũi…”

Mèo Dịch Truyện

 

Những tiếng bàn tán nhỏ vang lên trong đám , mặt mỗi đều đầy vẻ hoang đường và khó hiểu.

 

Bóng dáng Tiêu Thừa, như lá rụng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lục Phong Hỏa, cũng ngẩng đầu cảnh , đôi mắt vốn luôn đầy cảnh giác của , cũng lộ rõ vẻ bối rối sâu sắc.

 

Sự kiên nhẫn của Lục Phong Hỏa, cạn.

 

Hắn đang chuẩn phi lên, bất kể ba bảy hai mốt, tiên cứ bắt con gà điên .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-76.html.]

lúc .

 

“Tam ca——!”

 

Một tiếng trẻ con mềm mại ngọt ngào, từ phía truyền đến.

 

Một hộ vệ hình vạm vỡ nhất, vác một bóng dáng nhỏ màu hồng, thở hổn hển chạy tới, mặt đỏ bừng, cổ cũng đỏ bừng, nhưng tiểu Quận chúa vai vững vàng.

 

Tuế Tuế cuối cùng cũng đến nơi.

 

Nàng hộ vệ đặt xuống đất vững vàng, ánh mắt đầu tiên liền thấy Phượng Kêu Kêu đang điên cuồng “gõ đá” tảng đá khổng lồ.

 

Nàng theo hướng mổ của Phượng Kêu Kêu, về phía tảng đá khổng lồ bình thường, mọc đầy rêu phong .

 

Sau đó, đôi mắt to tròn đen láy của nàng, trong nháy mắt sáng rực lên.

 

Trong mắt nàng, bên trong tảng đá xám xịt, mấy bắt mắt mà những khác thấy, đang ẩn chứa một khối ánh sáng!

 

Đó là một khối ánh sáng đỏ thẫm rực rỡ, đậm đặc đến mức gần như thể tan chảy!

 

“Lấp lánh!”

 

Tuế Tuế phấn khích đến mức gần như nhảy cẫng lên, nàng reo lên một tiếng hoan hô thật lớn, ngón tay nhỏ xíu, chỉ thẳng tảng đá .

 

Nàng trong giây lát liền hiểu !

 

Phượng Chiêu Chiêu phát điên, Phượng Chiêu Chiêu tìm một món bảo vật trời ban cho nàng!

 

Nàng còn bận tâm đến điều gì khác, trượt xuống khỏi bên cạnh hộ vệ, chân nhỏ lật đật chạy vội vàng, chớp mắt lao đến bên cạnh Lục Phong Hỏa.

 

Bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức kéo lấy vạt áo tam ca, lớn tiếng thúc giục:

 

“Tam ca! Mau! Mau lên!”

 

“Mở tảng đá ! Bên trong vật sáng chói thật lớn, thật lớn!”

 

Lục Phong Hỏa cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khích của , ngẩng đầu tảng đá khổng lồ còn dày hơn cả cửa lớn của Vương phủ, mặt tràn đầy vẻ nửa tin nửa ngờ.

 

Muội bản lĩnh tìm bảo vật, tin.

 

bên trong một tảng đá núi cứng như sắt, nào thể bảo vật gì?

 

Các hộ vệ xung quanh càng xì xào bàn tán, mặt đều lộ vẻ “quả nhiên là thế”.

 

“Tiểu quận chúa vẫn là tâm tính trẻ con, thấy một hòn đá kỳ lạ liền cho là bảo vật.”

 

, bảo vật nào giấu trong tảng đá lớn thế , đúng là hoang đường.”

 

Tuế Tuế thấy tam ca do dự động, liền sốt ruột giậm chân thình thịch.

 

Nàng dùng sức lay động, giọng mềm mại, mang theo tiếng nũng nịu.

 

“Tam ca nhất… Tam ca lợi hại nhất…”

 

“Mau mở mà, Tuế Tuế cái vật sáng chói đó! Cứ là cái đó!”

 

Những tiếng “Tam ca nhất” , tựa như những nhát búa nặng nề nhất, từng nhát từng nhát, gõ thẳng tâm khảm Lục Phong Hỏa.

 

Hắn đôi mắt trong suốt đến tận đáy, chút tạp chất, chỉ sự tin tưởng và kỳ vọng thuần túy.

 

Thôi !

 

hoang đường đến mấy, hôm nay bổ đôi ngọn núi , cũng để vui lòng!

 

Thần sắc , trong khoảnh khắc, trở nên vô cùng nghiêm nghị.

 

Lục Phong Hỏa từ từ thở một trọc khí.

 

Hắn dồn bộ luồng nội lực ngày càng tinh thuần hùng hậu trong cơ thể khi đột phá, chút giữ , hội tụ về lòng bàn tay .

 

“Hô——!!!”

 

Lục Phong Hỏa đột nhiên phát một tiếng bạo hống, giậm mạnh chân xuống đất, cả bật lên, dùng hết sức lực cả đời, đem một chưởng tụ tập công lực, hung hăng bổ thẳng tảng đá khổng lồ mà Phượng Chiêu Chiêu đ.á.n.h dấu!

 

“Ầm——!!!”

 

Một tiếng nổ lớn vang dội khắp cả sơn cốc!

 

Tảng đá đen cứng rắn vô cùng , một chưởng cuồng bạo của Lục Phong Hỏa, lập tức kịch chấn!

 

Từng vết nứt, lấy lòng bàn tay trung tâm, nhanh chóng lan rộng bốn phía!

 

 

Loading...