Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 74: --- Sát thủ đỉnh cấp bị một viên bi lăn ngáng chân mà hoài nghi lẽ đời!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắc đêm như mực.

 

Trong Trấn Bắc Vương phủ, luồng cuồng hỉ cùng kỳ vọng dâng lên từ ban ngày, chẳng chút nào tiêu tan dù đêm khuya. Đèn lồng đỏ trong phủ suốt đêm tắt, chiếu rọi đình đài lầu các một màu cam ấm áp, tựa như dùng ánh sáng tràn ngập cả phủ , xua những u ám bao trùm Vương phủ nhiều năm qua.

 

Tuế Tuế mệt lử.

 

Ban ngày một phen phiêu lưu kinh tâm động phách trong núi, tiêu hao hết chút tinh lực nhỏ bé của nàng. Trở về Vương phủ, nàng tiên mẫu và các ca ca vây quanh hỏi han ân cần, Trương ma ma ép uống một bát lớn thang ngọt an thần, bụng nhỏ căng tròn.

 

Giờ khắc , nàng đang sấp ghế đệm cạnh giường phụ Lục Chấn, bàn tay nhỏ cầm một nắm bi ve ngũ sắc. Đây là món đồ chơi mới do nhị ca đặc biệt tìm đến cho nàng, ánh nến lấp lánh thứ ánh sáng trong suốt, trong mắt nàng, mỗi viên đều là “lấp lánh” xinh .

 

“Lăn lông lốc…”

 

Một viên bi ve màu lam từ bàn tay nhỏ mũm mĩm của nàng trượt xuống, lăn mặt đất, xoay tròn chui trong bóng tối mờ ảo gầm giường.

 

“A.” Tuế Tuế nhặt, nhưng mí mắt nặng trĩu thể nhấc lên. Cái đầu nhỏ của nàng cứ gật gù, như chú gà con đang ngủ gật.

 

“Tiểu tổ tông của ơi, thể ngủ ở đây , sẽ cảm lạnh đó.” Trương ma ma xót xa bước đến, ôm nàng cùng với tấm chăn nhỏ chân lên.

 

“Châu châu…” Tuế Tuế mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu.

 

“Được , ngày mai ma ma tìm cho con.” Trương ma ma dịu giọng dỗ dành, ôm nàng về phòng ngủ.

 

Mấy viên bi ve kịp cất , cứ thế lãng quên mặt đất. Trong đó hai viên, sát cạnh chân giường, tĩnh lặng tấm t.h.ả.m dày, mấy viên còn thì lặng lẽ lăn sâu hơn trong bóng tối gầm giường.

 

Phòng ngủ của Lục Chấn, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

 

Thẩm Uyển, mệt mỏi mấy ngày liền, cuối cùng cũng chống cơn buồn ngủ, sấp bên mép giường, nắm tay trượng phu, chìm giấc ngủ sâu. Nàng ngủ cực kỳ yên , lông mày nhíu chặt, ngay cả trong mơ, cũng tràn đầy lo lắng.

 

Trong thư phòng cạnh bên, Lục Tùng Hàn vẫn ngủ.

 

Y xe lăn, bàn thư đặt một chén nguội lạnh từ lâu. Mắt y khép hờ, thở bình , tưởng chừng như đang chợp mắt, nhưng chỉ cần kỹ, liền thể phát hiện ngón tay y đặt tay vịn xe lăn, đang gõ nhẹ theo một nhịp điệu cực kỳ đều đặn.

 

Cả viện lạc, chìm sự tĩnh mịch sâu thẳm nhất bình minh.

 

Canh tý, tiếng mõ của canh phu từ xa vọng , ba tiếng dài hai tiếng ngắn, phiêu diêu như tiếng mộng du.

 

Một đạo hắc ảnh, tựa như một giọt mực hòa màn đêm, lặng lẽ xuất hiện bên ngoài bức tường thành cao lớn của Vương phủ.

 

Y ngẩng đầu, lướt qua luồng hồng quang hân hoan bên trong tường, trong đôi mắt vô cảm thoáng hiện một tia châm biếm.

 

Khoảnh khắc kế tiếp, mũi chân y khẽ điểm vách tường, cả liền tựa như một chiếc lông vũ trọng lượng, lặng lẽ lướt qua bức tường cao mấy trượng của viện, khi tiếp đất, ngay cả một chiếc lá rụng cũng hề kinh động.

 

Bố phòng đồ của Vương phủ, sớm lòng.

 

Y mỹ né tránh tất cả các đội hộ vệ tuần tra, hình xuyên hành cấp tốc trong bóng tối của hành lang và giả sơn, thẳng tiến đến viện lạc nơi Lục Chấn ở tại hậu viện.

 

Ở cửa viện, hai tên hộ vệ tinh nhuệ nhất của Vương phủ thẳng như tượng. Bọn họ là vệ của Vương phủ, là những tinh nhuệ thực sự từng xông pha chiến trường, g.i.ế.c chóc quân địch, cảnh giác tính xa hơn hẳn hộ vệ bình thường.

 

Hắc ảnh dừng một tảng giả sơn cách cửa viện mười trượng.

 

Y từ trong lòng lấy một ống trúc cực nhỏ, hướng về phía cửa viện, khẽ thổi.

 

Hai điểm hàn mang cực nhỏ thể nhận thấy, phá , chuẩn xác đ.â.m gáy hai tên hộ vệ .

 

Thân hình cao lớn của hộ vệ thậm chí hề lay động chút nào, liền thẳng tắp yên tại chỗ, đứt đoạn sinh tức. Mắt bọn họ vẫn mở trừng trừng, mặt thậm chí còn giữ nguyên vẻ cảnh giác.

 

Giải quyết xong lính gác, hắc ảnh như quỷ mị phiêu trong viện.

 

Y cửa, mà trực tiếp đến cửa sổ phòng ngủ của Lục Chấn. Y từ trong ống tay áo trượt một mảnh sắt mỏng như cánh ve, đưa khe cửa sổ, chỉ thấy tiếng “cạch” cực nhỏ thể nhận , chốt cửa sổ liền bật mở từ bên trong.

 

Y đẩy cửa sổ , như một con linh miêu, lặng lẽ thoắt lẻn .

 

Trong phòng, tràn ngập một mùi hương an thần thoang thoảng và mùi t.h.u.ố.c nồng đậm.

 

Ánh mắt của hắc ảnh, ngay lập tức khóa chặt ảnh đang say ngủ giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-74-sat-thu-dinh-cap-bi-mot-vien-bi-lan-ngang-chan-ma-hoai-nghi-le-doi.html.]

 

Lục Chấn.

 

Từng là Chiến thần của Đại Ung.

 

Giờ đây, chỉ là một sống dở c.h.ế.t dở mặc xâu xé.

 

Khóe miệng hắc ảnh, nhếch lên một độ cong tàn nhẫn. Y liếc Thẩm Uyển đang ngủ say bên mép giường, thèm để ý. Nhiệm vụ của y, chỉ Lục Chấn.

 

Y nín thở, đè nén khí tức của xuống mức thấp nhất, chân đôi giày mềm tiêu âm đặc chế, từng bước, từng bước, chậm rãi tiến gần giường.

 

Ba bước.

 

Hai bước.

 

Một bước.

 

Y bên giường, thậm chí còn thể rõ tiếng thở đều đặn và dài của Lục Chấn.

 

Thành công .

 

Y từ trong ống tay áo, chậm rãi trượt một cây kim thép mảnh như lông trâu. Mũi kim ánh nến lờ mờ, phát ánh sáng xanh u ám kỳ dị, hiển nhiên là tẩm kịch độc thấy m.á.u là phong hầu.

 

Y giơ tay lên, nhắm cây kim thép tim Lục Chấn.

 

Chỉ cần đ.â.m xuống, thế gian , liền còn Trấn Bắc Vương Lục Chấn nữa!

 

Ngay tại khoảnh khắc y cổ tay phát lực, sắp sửa đ.â.m xuống!

 

Chân của y, khẽ bước nửa bước về phía , chuẩn dồn bộ sức lực một đòn trí mạng .

 

Cũng chính bước , khiến y giẫm một vật tròn vo, cực kỳ cứng rắn.

 

Là viên bi ve bằng lưu ly Tuế Tuế lãng quên tấm t.h.ả.m chân giường!

 

Công phu chân của sát thủ đỉnh cấp, sớm luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh, trong vòng tấc đất dịch chuyển biến ảo, như đất bằng. Thế nhưng y mơ cũng ngờ tới, trong phòng ngủ Vương phủ, một vật tròn trịa đến thế, trơn nhẵn đến thế, và hề nên tồn tại ở đây đến thế!

 

Viên bi ve nhỏ bé , ngay khoảnh khắc bộ trọng tâm của y dồn xuống, đột ngột trượt sang một bên!

 

Một luồng quán tính khổng lồ, thể chống cự, trong chốc lát truyền khắp .

 

Đầu óc hắc ảnh, trống rỗng.

 

Mèo Dịch Truyện

Thân tuyệt thế khinh công mà y vẫn luôn tự hào, đủ để múa đầu lưỡi đao, giờ phút , trở thành một trò lớn.

 

Y mất thăng bằng.

 

Thân thể y đang chuẩn tung một đòn sấm sét, với một tư thế cực kỳ kỳ quái, cực kỳ chật vật, ầm ầm đổ sập sang một bên!

 

“Rầm——!!”

 

Một tiếng động trầm đục mà khổng lồ, trong đêm khuya tĩnh mịch , tựa như một tiếng sấm sét nổ tung giữa đất bằng!

 

Thân thể cao lớn của y, nặng nề đập xuống đất. Đáng sợ hơn là, để giữ vững hình, cánh tay y vung loạn xạ, còn quét trúng giá gỗ đặt chậu đồng bên cạnh.

 

“Keng đoàng——!!”

 

Chậu đồng lật đổ, đập xuống đất, phát một tiếng động đinh tai nhức óc, nước trong đó “ào” một tiếng, b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Những tiếng động lớn nối tiếp , trong chốc lát xé nát sự yên tĩnh của màn đêm!

 

“A——!!”

 

Thẩm Uyển đang ngủ say bên mép giường, tiếng động lớn bỗng nhiên đ.á.n.h thức, nàng ngẩng đầu lên, thấy hắc y nhân ngã trong vũng nước bên giường, bộ dạng chật vật thể tả nổi, cùng với cây kim độc phát ánh sáng xanh lam trong tay y, một tiếng thét chói tai x.é to.ạc cổ họng!

 

 

Loading...