Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 68: --- Hổ khẩu đoạt dược! Sinh tử một đường!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:09
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Thừa c.h.ế.t lặng chằm chằm vùng đỏ rực đang cháy ánh mặt trời, trong đầu ngừng vang vọng lời của Tôn Thần y.

 

—— “Hình như râu rồng, đỏ rực.”

 

—— “Sinh trưởng ở nơi dốc cao ngàn trượng, lưng hướng âm, mặt hướng dương.”

 

Giống hệt.

 

Họ thật sự tìm thấy !

 

Một cỗ cuồng hỉ to lớn, khó tả, tức thì phá vỡ thần kinh căng thẳng của Tiêu Thừa. Chàng đầu, cô bé đang như chờ mong khen thưởng, trong lòng dâng lên cảm xúc kính sợ.

 

Mèo Dịch Truyện

Cô bé nhỏ bé , nàng luôn thể dùng những cách thức khó tin nhất, biến điều thể, thành thể.

 

cỗ cuồng hỉ , chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, hiện thực nghiệt ngã mắt, dội một gáo nước lạnh.

 

Thềm đá nơi mọc Long tu thảo, ở phía , nghiêng so với vách đá chân họ, cách thẳng chừng bảy tám trượng.

 

Xung quanh thềm đá, là những vách đá trần trụi, dốc như đao chém, tìm thấy lấy một chỗ nào để bám víu.

 

Gió từ vực sâu gầm thét thổi lên, áo quần phần phật bay, như thể bất cứ lúc nào cũng thể cuốn xuống.

 

Đừng là hai đứa trẻ, dù là cao thủ võ lâm thủ nhất, xuống cũng dễ dàng.

 

Chỉ cần sơ sẩy một chút, e rằng thể sẽ tan xương nát thịt.

 

Sắc mặt Tiêu Thừa, dần dần trầm xuống.

 

Chàng gì, chỉ rạp bên vách đá, từng tấc một quét vách đá phía , tìm kiếm bất kỳ lối đột phá nào thể.

 

Mãi lâu , ánh mắt dừng ở một bên vách đá, cách họ xa, một khe nứt tự nhiên kéo dài từ xuống . Khe nứt hẹp, bên trong mọc đầy những cây cổ đằng chắc khỏe, đan xen chằng chịt, giống như một tấm lưới khổng lồ màu xanh lục rủ xuống.

 

Đó, là chỗ duy nhất thể đặt chân.

 

Tiêu Thừa dậy, Tuế Tuế đầy mong đợi : “Nàng đợi ở đây.”

 

Dứt lời, định về phía khe nứt .

 

Vạt áo, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

 

Tiêu Thừa đầu, đối diện với đôi mắt to tròn trong veo nhưng cố chấp của Tuế Tuế.

 

Tuế Tuế gì, chỉ lắc đầu mạnh, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo , ý định buông chút nào.

 

Tiêu Thừa khẽ nhíu mày.

 

“Bên nguy hiểm.” Chàng cố gắng giải thích.

 

Tuế Tuế vẫn lắc đầu.

 

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, Tiêu Thừa, đưa bàn tay còn , chỉ , chỉ , dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc, rõ ràng thốt hai chữ.

 

“Cùng .”

 

Cơ thể Tiêu Thừa cứng đờ.

 

Chàng đôi mắt chút tạp chất , thấy hình bóng của phản chiếu trong đó. Chàng chợt hiểu .

 

Trong thế giới của tiểu gia hỏa , bao giờ sự khác biệt giữa “nàng” ”.

 

Họ là một chỉnh thể.

 

Bất kỳ nguy hiểm nào, cũng nên cùng đối mặt.

 

Tiêu Thừa im lặng. Chàng còn cố gắng thuyết phục, chỉ nàng thật sâu một cái, từ từ gật đầu.

 

Chàng lấy từ trong bọc nhỏ của một sợi dây thừng dự phòng, xe chắc chắn, buộc chặt một đầu dây eo Tuế Tuế. Sau đó, quấn đầu dây còn , vòng vòng , thật chặt cổ tay .

 

Làm xong tất cả, mới mở miệng, giọng mang theo sự nghiêm túc từng .

 

“Theo sát .”

 

“Ưm!” Tuế Tuế gật đầu mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-68-ho-khau-doat-duoc-sinh-tu-mot-duong.html.]

 

Tiêu Thừa là đầu tiên đến bên khe nứt, nắm lấy một sợi dây leo to nhất, thử sức kéo, xác nhận đủ chắc chắn, mới thả xuống.

 

Chàng đặt hai chân lên những chỗ nhô của khe đá, cả tựa như con thằn lằn, dán chặt vách đá lạnh lẽo.

 

“Tay, đặt ở đây.” Chàng di chuyển xuống một đoạn, đầu , chỉ một chỗ dây leo mà nắm, với Tuế Tuế ở phía .

 

Tuế Tuế bắt chước , cẩn thận thò , nắm lấy sợi dây leo đó.

 

Hai bóng hình nhỏ bé, cứ thế một một , vách đá cheo leo khổng lồ, khiến chóng mặt, bắt đầu cuộc hành trình xuống đầy kịch tính.

 

Tiêu Thừa ở , mỗi bước chân đều đặt vững chắc vô cùng, khi xác nhận an , mới lên tiếng hướng dẫn Tuế Tuế.

 

Tuế Tuế ở , tin tưởng bóng hình nhỏ bé phía , gì, nàng nấy, chút do dự.

 

Gió gào thét bên tai.

 

Dưới chân, là vực sâu thăm thẳm ngập tràn mây mù.

 

Thỉnh thoảng những viên đá vụn nới lỏng, trượt khỏi chân họ, lặng lẽ rơi bóng tối, thấy lấy một tiếng vọng .

 

Thời gian, tại khoảnh khắc trở nên vô cùng chậm rãi.

 

Trong thế giới của họ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của đối phương, và vách đá cùng dây leo lạnh lẽo.

 

Không bao lâu trôi qua, khi Tuế Tuế cảm thấy cánh tay sắp đứt lìa, tiếng thở dốc khẽ khàng của Tiêu Thừa từ phía vọng lên.

 

“Đến .”

 

A Thừa , giơ hai tay lên, khi Tuế Tuế trượt xuống từ sợi dây leo cuối cùng, vững vàng đỡ lấy hình nhỏ bé của nàng, đặt nàng an lên thềm đá.

 

Khoảnh khắc hai đặt chân xuống đất, đều chút mềm nhũn chân, dựa vách đá phía , thở hổn hển.

 

khuôn mặt họ, rạng rỡ niềm vui chiến thắng.

 

Bởi vì bụi Long tu thảo đang tỏa quầng sáng đỏ rực, ngay mắt họ, cách đầy ba bước chân.

 

Lá cỏ như tơ, khẽ đung đưa trong gió, những giọt sương đầu lá lấp lánh ánh nắng, tỏa thứ ánh sáng say đắm lòng . Một mùi d.ư.ợ.c liệu thoang thoảng, thanh mát lòng , ập tới.

 

“Lấp lánh…”

 

Đôi mắt Tuế Tuế sáng lấp lánh, nàng thoát khỏi tay Tiêu Thừa, reo lên một tiếng, rảo bước chân ngắn định lao tới.

 

chân nàng, mới nhấc lên.

 

“Hú —— !!!”

 

Một tiếng gầm rống vang trời, hề báo , đột nhiên từ một hang động lớn cách đó xa, bùng nổ!

 

Tiếng gầm rống đó, mang theo một luồng uy áp nguyên thủy, cuồng bạo, chấn động cả thềm đá rung lên bần bật, những mảnh đá vụn vách núi “rào rào” rơi xuống.

 

Bước chân Tuế Tuế, ngay lập tức cứng đờ tại chỗ.

 

Sắc mặt Tiêu Thừa, trong khoảnh khắc cũng trở nên trắng bệch.

 

Chàng kéo Tuế Tuế lưng , bàn tay nắm chặt d.a.o găm, run nhè nhẹ vì nỗi sợ hãi tột độ.

 

Chàng c.h.ế.t lặng chằm chằm cái hang động đen ngòm đó.

 

Khoảnh khắc .

 

Một bóng hình màu vàng to lớn và nhanh nhẹn, từ trong hang nhảy vọt , mang theo một luồng gió tanh tưởi, “bịch” một tiếng, nặng nề đáp xuống thềm đá.

 

Cả thềm đá, đều vì thế mà rung chuyển.

 

Đó là một con mãnh hổ khổng lồ!

 

Nó cao lớn hơn cả con tuấn mã kéo xe trong phủ Vương gia, bộ lông vàng đen xen kẽ óng mượt. Đôi mắt thú treo ngược to như chuông đồng, lóe lên ánh sáng u ám hung ác, chữ “Vương” màu đen tuyền trán, oai phong lẫm liệt.

 

Lúc , nó đang nửa cúi , nước dãi chảy dọc theo hàm răng nanh sắc bén, từng giọt từng giọt rơi phiến đá.

 

Trong cổ họng nó, phát những tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa, đôi mắt thú lạnh lẽo , c.h.ế.t chóc khóa chặt hai kẻ mời mà đến nhỏ bé, yếu ớt mắt, tựa hồ một bàn tay cũng thể vỗ nát thành thịt vụn.

 

 

Loading...