Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 64: --- Vì cứu cha! Hai nhóc con lén lút làm chuyện lớn!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong mấy ngày tiếp theo, Trấn Bắc Vương phủ.

 

Từng đội hộ vệ tinh nhuệ, mang theo trọng kim, Lục Tùng Hàn và Lục Vân Chu phái , chạy khắp ngóc ngách của Đại Ung vương triều, tìm kiếm “Long Tu Thảo” trong truyền thuyết. Thế nhưng những tin tức truyền về, đều như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

 

Thẩm Uyển cả ngày trông chừng bên giường Lục Chấn, héo hon với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, thường một mạch cả buổi chiều, một lời.

 

Tính khí của Lục Phong Hỏa cũng dường như bầu khí nặng nề cho mài mòn, còn ồn ào huênh hoang nữa, mà mỗi ngày chỉ lặng lẽ vùi trong thao trường, vung trường thương như để trút giận, kình phong mang theo vẻ bực bội.

 

Tuế Tuế cảm nhận .

 

Nàng “thần hồn chi thương” là gì, cũng hiểu “ thị trường nhưng giá” là nghĩa gì.

 

nàng , nương và các ca ca, vui .

 

Vị “phụ ” đang giường mà nàng chỉ gặp vài đó, tỉnh như nàng mong đợi.

 

Mà tất cả những điều , đều là vì thứ “lấp lánh” tên là “Long Tu Thảo”, vẫn tìm thấy nó.

 

Chiều hôm đó, Tuế Tuế bưng chiếc ghế đẩu nhỏ của , ngưỡng cửa thư phòng. Nàng thấy nhị ca Lục Vân Chu bàn sách, mặt sổ sách kế toán, mà là một tấm bản đồ lớn, vẽ sông núi quanh khu vực kinh kỳ.

 

Ngón tay nhị ca, lướt qua lướt một dãy núi liên miên ở phía đông bản đồ, cuối cùng dừng ở một nơi, lâu động đậy.

 

Tuế Tuế nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò sang.

 

Trong đôi mắt khác thường của nàng, nàng thể thấy, dãy núi mà ngón tay nhị ca dừng , đang lờ mờ tỏa một vầng sáng đỏ nhạt yếu ớt.

 

Vầng sáng đó, giống như ba chữ “Long Tu Thảo” mà nàng Tôn thần y hôm đó, mang theo một cảm giác thiết, ấm áp.

 

Mèo Dịch Truyện

Thì … “cỏ lấp lánh”, ở ngay đó nha.

 

Một ý nghĩ táo bạo, trong cái đầu nhỏ của Tuế Tuế, hình thành.

 

Các ca ca tìm , Tuế Tuế sẽ tự tìm!

 

Sau khi hạ quyết tâm, tiểu nãi oa lập tức trượt khỏi ghế đẩu, bắt đầu hành động bí mật của nàng.

 

Trạm đầu tiên, nhà bếp.

 

“Trương ma ma ~”

 

Tuế Tuế bước những bước chân ngắn ngủn, cọ chân Trương ma ma đang chuẩn điểm tâm tối, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn lên, giọng mềm mại ngọt ngào.

 

“Tiểu ngoan ngoan của , chạy xuống phòng bếp , nơi đây nặng mùi khói lửa.” Trương ma ma thấy nàng, những nếp nhăn mặt đều giãn , vội vàng lau tay, xổm xuống.

 

“Tuế Tuế đói bụng, ăn thịt khô khô.” Tuế Tuế chỉ đĩa thịt khô đang nướng lò nhỏ bên cạnh, chép chép cái miệng nhỏ.

 

“Đồ mèo con tham ăn, đợi một chút, ma ma lấy cho con.”

 

Trương ma ma nhéo nhẹ mũi nhỏ của nàng, xoay lấy giấy dầu sạch sẽ.

 

Chính là lúc !

 

Tuế Tuế lợi dụng khoảnh khắc Trương ma ma xoay , với một sự nhanh nhẹn phù hợp với lứa tuổi của nàng, nhón chân, nhanh chóng vơ một nắm thịt khô lớn từ trong đĩa, “vụt” một cái, bộ đều nhét trong chiếc túi vải nhỏ thêu hình thỏ con đeo ở eo nàng.

 

Làm xong tất cả, nàng lập tức thẳng , biến thành một tiểu cô nương ngoan ngoãn ngây thơ như cũ.

 

“Nào, quận chúa, thịt khô của đây.” Trương ma ma gói xong hai miếng, đưa cho nàng.

 

Tuế Tuế vui vẻ đón lấy, c.ắ.n một miếng nhỏ, chớp chớp đôi mắt to: “Ma ma, còn ăn bánh hoa quế.”

 

“Được , đều cả.”

 

Tranh thủ lúc Trương ma ma một nữa xoay , Tuế Tuế thực hiện thêm một “phi vụ thẩm lậu” nhanh như chớp.

 

Cứ thế qua vài , chiếc túi vải nhỏ của nàng căng phồng lên, trông như một quả bóng da sắp nổ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-64-vi-cuu-cha-hai-nhoc-con-len-lut-lam-chuyen-lon.html.]

 

Chuẩn xong “lương khô”, nàng lon ton chạy về phòng, đổ đầy nước chiếc bầu nước nhỏ bằng da dê vốn luôn mang theo bên .

 

Mọi sự sẵn sàng!

 

Nàng vỗ vỗ chiếc “hành trang” căng phồng của , hài lòng gật đầu, lén lút rón rén khỏi sân, thẳng tiến đến một góc hẻo lánh nơi hậu viện vương phủ.

 

Ở đó, một bóng gầy gò đang ngừng nghỉ, đối diện một khúc gỗ, lặp lặp những động tác đ.ấ.m thẳng cơ bản nhất.

 

Là Tiêu Thừa.

 

“A Thừa!”

 

Tuế Tuế chạy tới, thần thần bí bí kéo một hòn non bộ.

 

Tiêu Thừa ngừng động tác, lặng lẽ nàng, đôi mắt thường ngày luôn cảnh giác, chỉ khi đối mặt với Tuế Tuế mới lộ vẻ thuần túy ngờ vực.

 

Tuế Tuế nhón chân, hai tay chụm miệng, ghé sát tai Tiêu Thừa, dùng một âm lượng mà nàng tự cho là nhỏ, nhưng thực chất đến con kiến ngang qua cũng thể rõ, nghiêm túc :

 

“A Thừa, chúng tìm cỏ lấp lánh cho phụ nhé!”

 

Tiêu Thừa ngẩn .

 

Hắn rõ ràng “cỏ lấp lánh” là gì.

 

thấy vẻ mặt nghiêm túc từng của Tuế Tuế, thấy sự kiên quyết lóe lên sâu trong đôi mắt trong veo của nàng.

 

Hắn hỏi gì cả.

 

Hắn chỉ nàng, , ánh mắt chờ mong của Tuế Tuế, trịnh trọng, mạnh mẽ gật đầu.

 

Tuế Tuế thấy đồng ý, lập tức vui mừng khôn xiết.

 

Nàng buông tay, ưỡn cái lồng n.g.ự.c nhỏ , giống như một tiểu tướng quân, bắt đầu bố trí “kế hoạch tác chiến”.

 

“Ta ‘’ thấy !” Nàng chỉ về phía đông vương phủ, vẻ mặt quả quyết, “Loại cỏ đỏ rực, lấp lánh đó, chính là ở trong ngọn núi to lớn !”

 

Tiêu Thừa thuận theo hướng ngón tay nàng chỉ, trong mắt hề một chút nghi ngờ nào.

 

Những gì nàng , chính là đúng.

 

“Vậy thì,” Tuế Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đưa ngón tay út trắng nõn của , vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, “chúng móc ngoéo, đây là bí mật của chúng , thể cho nương và các ca ca , họ sẽ lo lắng.”

 

Tiêu Thừa im lặng ngón tay út nàng đưa .

 

Hắn cũng chậm rãi, đưa tay .

 

Rồi, hai ngón tay nhỏ xíu, móc chặt .

 

“Móc ngoéo, trăm năm đổi!” Tuế Tuế nũng nịu .

 

Tiêu Thừa gì.

 

Hắn chỉ dùng tay , nắm chặt lấy con d.a.o găm màu đen lạnh lẽo mà Tuế Tuế tặng cho , đang giắt trong lòng.

 

Hắn hiểu Long Tu Thảo là gì, cũng hiểu cứu là gì.

 

Hắn chỉ .

 

Nàng .

 

Thì sẽ cùng nàng.

 

Dù là núi đao biển lửa.

 

 

Loading...