Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 62: --- Năm mươi vạn lượng tiêu thế nào? Tuế Tuế hào phóng mua sắm, cả nhà nở hoa cười!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:03
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Phong Hỏa là đầu tiên phản ứng , lao tới, một tay bế Tuế Tuế từ đất lên, hung hăng hôn một cái lên đôi má hồng hào của nàng.

 

“Ha ha ha! ! Mua! Nhất định mua! Muội mua gì thì mua nấy! Mua cả kinh thành luôn!” Hắn ôm Tuế Tuế, phấn khích một vòng.

 

Thẩm Uyển con gái đang khúc khích, trong lòng chua xót vui vẻ.

 

Lục Vân Chu cảnh , mặt cũng lộ nụ hiền hòa. Chàng tùy tay đẩy sấp ngân phiếu đủ sức khuấy động phong vân cả Đại Ung sang một bên, như thể đó năm mươi vạn lượng mà chỉ là một xấp bản thảo thông thường.

 

Khủng hoảng tài chính của Vương phủ, chỉ trong một buổi chiều, giải quyết một cách khó tin, triệt để và .

 

Xe ngựa về đến Vương phủ, Phúc Bá còn kịp thở, Lục Vân Chu gọi thư phòng.

 

Khi Phúc Bá run rẩy đôi tay, nhận lấy sấp ngân phiếu từ Lục Vân Chu, xong lời dặn dò của nhị thiếu gia, lão quản gia lao động cả đời trong Vương phủ , lập tức nước mắt giàn giụa.

 

Một lát , tất cả hầu, đầy tớ, hộ vệ ở hậu viện Vương phủ đều triệu tập .

 

Phúc Bá bậc thềm cao, tay ôm một cuốn sổ cái mới tinh, hắng giọng.

 

“Vương phi, các thiếu gia lệnh!”

 

Ông hít một thật sâu, lớn tiếng tuyên bố: “Kể từ hôm nay, tất cả hầu trong phủ, tiền lương tháng, tăng gấp ba !”

 

“Ầm ——”

 

Đám đông lập tức nổ tung!

 

“Cái gì? Gấp ba ? Ta lầm chứ!”

 

Tiếng reo hò kinh ngạc của hầu còn dứt, câu tiếp theo của Phúc Bá giống như một tảng đá khổng lồ, giáng mạnh giữa đám đông.

 

“Ngoài ! Hai năm qua, Vương phủ gặp khó khăn, nợ các vị tiền thưởng lễ tết, tiền lì xì hàng tháng, từ ngày mai, tất cả sẽ bù đắp gấp đôi!”

 

Sau một khoảnh khắc c.h.ế.t lặng ngắn ngủi, cả sân sôi trào!

 

“Ô ô ô… mơ đấy chứ! Bù đắp gấp đôi!”

 

Người hầu xúc động ôm nức nở, họ từng trải qua những ngày tháng khốn khó, nhưng bao giờ nghĩ rằng, Vương phủ chỉ vượt qua , mà còn sẽ báo đáp họ, những già rời bỏ, bằng một cách hào phóng đến .

 

Phúc Bá giơ tay, hiệu cho tiếng ồn ào lắng xuống, dùng một giọng điệu vô cùng trịnh trọng, lớn tiếng :

 

“Tất cả những điều , đều là phúc khí mà tiểu quận chúa Tuế Tuế mang đến cho chúng !”

 

Ông chỉ tiểu hài nhi nhỏ bé Thẩm Uyển nắm tay, đang tò mò cảnh tượng náo nhiệt .

 

“Mọi hãy nhớ kỹ! Vương phủ chúng sở dĩ ngày hôm nay, đều là nhờ phúc của tiểu quận chúa chúng !”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hoan hô như núi lở biển gầm, vang vọng khắp trời xanh.

 

“Đa tạ quận chúa ban thưởng!”

 

“Tiểu quận chúa thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

 

Người hầu tự động, đen nghịt quỳ rạp xuống đất, họ về phía bóng dáng nhỏ bé , trong ánh mắt chỉ còn là yêu mến và thương xót, mà tràn đầy kính sợ.

 

Trong mắt họ, vị tiểu quận chúa ba tuổi rưỡi , phàm.

 

Nàng là phúc tinh thể che chở cho Vương phủ…

 

Tuế Tuế cảnh tượng cho giật , theo bản năng nép lưng nương . Nàng hiểu tại quỳ xuống, nhưng quyết tâm thực hiện lời hứa của nàng càng thêm kiên định.

 

Sáng sớm hôm , Tuế Tuế kéo góc áo Thẩm Uyển, bắt đầu kế hoạch “đại mua sắm” của .

 

Điểm dừng chân đầu tiên, chính là cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, “Vạn Bảo Lâu”.

 

“Nương , cái !” Tuế Tuế bước , trúng bộ trang sức ngọc trai Đông Hải đặt chính giữa quầy.

 

Bộ trang sức đó xâu bởi một trăm lẻ tám viên ngọc trai Đông Hải lớn, đều đặn về kích thước, tròn trịa lấp lánh, châu quang bảo khí, vô cùng hoa lệ. Trong mắt Tuế Tuế, nó tỏa ánh sáng trắng mềm mại và rực rỡ, tuyệt trần.

 

Thẩm Uyển bộ trang sức đó, trong lòng khẽ run lên. Nàng nhớ lâu đây, rơi lệ cầm cố chiếc trâm cài tóc ngọc trai cuối cùng của mẫu để .

 

“Tuế Tuế thích thì chúng mua.” Nàng dịu dàng .

 

“Không Tuế Tuế thích,” Tuế Tuế lắc đầu, kiễng chân, chỉ bộ trang sức, nghiêm túc với chưởng quỹ, “Là mua cho nương con đeo! Nương con đeo , là nương nhất thiên hạ!”

 

Chưởng quỹ và những vị khách xung quanh đều bật vì lời của tiểu hài nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-62-nam-muoi-van-luong-tieu-the-nao-tue-tue-hao-phong-mua-sam-ca-nha-no-hoa-cuoi.html.]

 

Phúc Bá thấy , vung tay lớn: “Gói ! Hộp nhất!”

 

Điểm dừng chân thứ hai, là cửa hàng da lông nổi tiếng nhất kinh thành.

 

Trong một đống lông thú đủ màu sắc, Tuế Tuế liếc mắt chọn trúng một chiếc áo choàng hồ ly trắng tuyền, một sợi lông tạp.

 

Nàng chạy tới, úp mặt nhỏ lên chiếc áo choàng cọ cọ, mềm mại, ấm áp vô cùng.

 

“Cái ! Tặng đại ca!” Nàng trong trẻo , “Đại ca trong xe ngựa, sẽ lạnh. Cái ấm áp.”

 

Một câu , khiến Lục Phong Hỏa đang theo cũng đỏ hoe mắt. Hắn nhớ đến bóng lưng cô độc của đại ca trong vô đêm lạnh giá, quấn chiếc chăn mỏng, một cửa sổ ngẩn ngơ.

 

“Mua! Nhất định mua!” Lục Phong Hỏa lớn tiếng quát chưởng quỹ.

 

Điểm dừng chân thứ ba, là cửa hàng văn phòng tứ bảo lâu đời “Hàn Mặc Trai”.

 

Tuế Tuế hứng thú với những bút mực giấy nghiên đó, nhưng nàng thấy một nghiên mực đen bóng loáng, bên cạnh nghiên mực đặt một thỏi mực. Trong mắt nàng, thỏi mực đen kịt, nhưng tỏa một luồng ánh sáng u u, dường như thể thấu lòng .

 

“Nhị ca thích chữ vẽ tranh, cái tặng nhị ca!” Nàng chỉ thỏi mực.

 

Chưởng quỹ thấy, vội vàng giới thiệu: “Tiểu quận chúa quả mắt ! Đây chính là thiên niên tùng yên mực thất truyền trăm năm, dùng mực để , nét mực thể thấm sâu ba phần giấy, chỉ một chấm thấu, trăm năm phai màu!”

Mèo Dịch Truyện

 

Điểm dừng chân thứ tư, là phố Hồ Thương, nơi các thương nhân Tây Vực tụ tập.

 

Lục Phong Hỏa vốn chỉ là cùng ngoài chơi, đến đây, mắt sáng rực.

 

Tuế Tuế càng thu hút bởi những thanh loan đao sáng lấp lánh, nạm đủ loại đá quý treo cửa các cửa tiệm.

 

“Tam ca! Tam ca! Huynh xem! Thật nhiều thật nhiều thứ lấp lánh!” Nàng chỉ một hàng loan đao, phấn khích reo lên.

 

Lục Phong Hỏa chạy tới, tùy tiện cầm lấy một thanh, vỏ đao hoa lệ, lưỡi đao càng tỏa hàn quang chói mắt.

 

“Thích ?” Hắn hỏi .

 

Tuế Tuế dùng sức gật đầu.

 

“Được! Vậy thì mua hết!” Lục Phong Hỏa hào khí ngất trời vung tay, “Ông chủ! Những thứ , tiểu gia tất!”

 

Người đường đều ngây , đây là công t.ử nhà ai mà hào phóng đến , mua đao như mua cải trắng.

 

Nàng quên bất kỳ ai.

 

Tại một cửa hàng binh khí mấy nổi bật, nàng chọn cho Tiêu Thừa, luôn lặng lẽ theo nàng, một thanh chủy thủ nhỏ bằng bàn tay, đen kịt. Thanh chủy thủ đó trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ, nhưng tỏa một luồng sáng sắc bén khiến Tuế Tuế cũng cảm thấy chút “chói mắt”.

 

Nàng còn mua cho Trương ma ma một cây trâm cài tóc vàng ròng quý giá, mua cho Phúc Bá một miếng ngọc bội Hòa Điền thượng hạng.

 

Phàm là những bình thường đối với nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng, bỏ sót một ai.

 

Sự “ban ơn” thuần túy, hề tạp niệm , khiến tất cả những theo , trong lòng đều dâng lên một dòng nước ấm.

 

Vị tiểu quận chúa , chỉ là phúc tinh và tài thần của Vương phủ.

 

Nàng còn là mặt trời nhỏ của tất cả trong Vương phủ.

 

Tối đó, Vương phủ đại tiệc.

 

Trên bàn ăn dài, bày đầy sơn hào hải vị, món ăn tinh xảo đủ loại, còn phong phú hơn cả ngày Tết.

 

Trên đùi Lục Tùng Hàn, đắp chiếc áo choàng hồ ly trắng ấm áp . Bên hông Lục Phong Hỏa, một bên đeo thanh loan đao Tây Vực mới mua, vẻ mặt đắc ý.

 

Một gia đình quây quần bên , hòa thuận vui vẻ, tiếng ngớt.

 

Đây là sự náo nhiệt và hân hoan từng kể từ khi Vương phủ gặp chuyện.

 

Thẩm Uyển những nụ rạng rỡ gương mặt các con, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc khôn tả, khóe mắt, đầu mày đều ánh lên ý .

 

Thế nhưng, khi đang , ánh mắt nàng vô thức vượt qua sự huyên náo và ấm áp ngập tràn gian phòng, hướng về nơi sâu nhất trong hậu viện, cái sân viện quanh năm tĩnh mịch, cửa sổ đóng kín.

 

Ở đó, phu quân nàng đang , trụ cột của gia đình .

 

Mâm đầy mỹ vị, căn phòng đầy ắp tiếng , dường như trong khoảnh khắc đều phai nhạt sắc màu.

 

Nụ gương mặt Thẩm Uyển dần dần tắt , một nỗi ưu sầu khó , lặng lẽ bò lên đáy mắt nàng.

 

 

Loading...