Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 61: --- Đá vỡ bị tranh đoạt điên cuồng, bán được giá năm mươi vạn lượng!
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:02
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cộp.”
Tiền chưởng quỹ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thoát khỏi trạng thái hóa đá.
Những khối mỡ mặt y run rẩy dữ dội vì quá đỗi kích động!
“Lục nhị công tử! Thần vật , tiểu… tiểu điếm nguyện ý … ba mươi vạn lượng! Ba mươi vạn lượng bạc trắng để thu mua!”
Ba mươi vạn lượng!
Con , như một tảng đá khổng lồ, sầm sập ném mặt hồ phẳng lặng, khuấy động lên sóng dữ ngút trời!
Tất cả những mặt, đều đồng loạt hít một khí lạnh.
Ba mươi vạn lượng là khái niệm gì? Nó đủ để mua trọn nửa con phố Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành!
Chỉ vì tiểu hài nhi tùy tiện chỉ một cái, mà phú quý ngút trời , từ trời giáng xuống ư?
“Tiền chưởng quỹ! Ngươi thế !”
Lời của Tiền chưởng quỹ dứt, trong đám đông một phú thương mặc cẩm bào, mắt đỏ hoe chen , y chỉ khối Đế Vương Lục, nước bọt b.ắ.n tung tóe mà gầm lên: “Thần ngọc như , ba mươi vạn lượng chiếm lấy? Nằm mơ! Ta ba mươi lăm vạn lượng! Lục nhị công tử, bán cho ! Ta lập tức phái mang bạc đến!”
“Ba mươi lăm vạn lượng tính là gì! Ta ba mươi tám vạn lượng!”
Một thương nhân muối từ Sơn Tây cũng cất giọng khàn khàn hét lên.
“Ta bốn mươi vạn lượng!”
“Bốn mươi hai vạn lượng! Ai cũng đừng tranh với ! Khối thần ngọc , định !”
Tiếng báo giá vang lên ngừng, cái cao hơn cái , cái điên cuồng hơn cái , giá cả như tên lửa, tăng vùn vụt, nhanh vượt qua mức giá ngất trời bốn mươi lăm vạn lượng.
Lục Phong Hỏa ngây dại, há hốc mồm, nửa ngày cũng khép , đầu óc trống rỗng.
Chàng nghĩ thể nữa tạo kỳ tích, nhưng từng nghĩ, kỳ tích lớn đến mức độ .
Thẩm Uyển càng là ôm chặt Tuế Tuế, nàng đám đông đang như phát điên vì ngọc thạch, đầu tiên thực sự cảm nhận , cái gọi là “phu vô tội, hoài bích tội” là như thế nào.
Ngay khi tiếng đấu giá cuồng nhiệt sắp vượt qua ngưỡng năm mươi vạn lượng, Lục Vân Chu giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Sự huyên náo ồn ào đến mức suýt lật tung mái nhà, tức thì lắng xuống.
Tất cả đều vô thức im lặng, ánh mắt nóng bỏng , chờ đợi quyết định cuối cùng của .
Lục Vân Chu để ý đến những phú thương đang giá , đảo mắt một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng Tiền chưởng quỹ đang toát mồ hôi đầm đìa vì lo lắng.
Chàng khẽ mỉm , nụ vẫn ôn nhu như .
“Tiền chưởng quỹ.”
Tiền chưởng quỹ giật , vội vàng cúi : “Lục nhị công tử, ngài cứ việc phân phó!”
Ánh mắt Lục Vân Chu khẽ lướt qua khối Đế Vương Lục, một câu khiến trường một nữa rơi tĩnh mịch.
“Hôm nay ngươi cát ngôn, cũng xem như hưởng phúc khí tại bảo địa . Khối phỉ thúy , liền lấy giá năm mươi vạn lượng, chuyển nhượng cho Kỳ Trân Phường.”
Năm mươi vạn lượng!
Khi con thốt từ miệng Lục Vân Chu, bộ hậu viện, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Tất cả đều như niệm định chú, sững tại chỗ.
“Năm… năm mươi vạn lượng?” Một phú thương lẩm bẩm, giọng tràn đầy vẻ thất hồn lạc phách, “Thu thuế quốc khố một năm, cũng chỉ đến thế mà thôi…”
Những đấu giá khác, cũng tức thì yên ắng.
Giá , vượt quá giới hạn mà bọn họ thể chịu đựng, huống hồ, Lục Vân Chu rõ, bán cho Kỳ Trân Phường.
Tiền chưởng quỹ đầu tiên là sững sờ, ngay đó, một niềm vui sướng khổng lồ, khó tả, tức thì nhấn chìm y!
Y , Lục Vân Chu đây là bán cho y một ân tình lớn tày trời!
Giá trị của khối Đế Vương Lục , còn hơn xa năm mươi vạn lượng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-61-da-vo-bi-tranh-doat-dien-cuong-ban-duoc-gia-nam-muoi-van-luong.html.]
Việc của Lục Vân Chu, tránh việc trực tiếp cạnh tranh với các thế lực quyền quý trong kinh thành, kết thù oán với họ, giúp Kỳ Trân Phường đoạt món lợi lớn và danh tiếng vang dội.
Món ân tình , nặng tựa Thái Sơn!
“Đa tạ Lục nhị công tử! Đa tạ Lục nhị công t.ử thành !”
Tiền chưởng quỹ xúc động đến rơi lệ, một nữa cúi gập thật sâu Lục Vân Chu.
Ông thẳng dậy, the thé cổ họng quát lớn về phía những phía : “Đều c.h.ế.t hết ! Mau lên! Đến kho bạc! Mang tất cả ngân phiếu với mệnh giá cao nhất của chúng ! Năm mươi vạn lượng! Không thiếu một tờ nào! Cung kính dâng lên cho Lục nhị công tử!”
Nửa canh giờ .
Truyền kỳ thần thoại , với tốc độ lan truyền còn kinh khủng hơn cả dịch bệnh, truyền khắp ngóc ngách kinh thành.
Quán tửu lầu, đầu đường xó chợ, buôn kẻ bán, vương công quý tộc…
Mọi đều bàn tán về cùng một chuyện.
“Nghe ? Trấn Bắc Vương phủ ở Kỳ Trân Phường, bỏ một lượng bạc, mua một tảng đá kê chân bàn!”
“Rồi nữa, nữa?”
“Bổ một khối Đế Vương Lục to bằng quả bí đao! Bán tại chỗ năm mươi vạn lượng!”
“Trời ơi! Thật giả !”
“Thiên chân vạn xác! Tiểu thư Lâm phủ Thừa tướng, bỏ ba vạn lượng mua tảng Thạch Vương, cắt là bã bông, tức đến ngất xỉu tại chỗ!”
“Tiểu quận chúa ba tuổi của Trấn Bắc Vương phủ , căn bản là phúc tinh gì cả! Nàng chính là tài thần sống! Có thể điểm đá thành vàng!”
Khi chiếc xe ngựa hoa lệ của Trấn Bắc Vương phủ, trong vô ánh mắt kính sợ, ngưỡng mộ, ghen tị, chầm chậm rời khỏi Kỳ Trân Phường.
Hai bên đường phố, còn một tiếng thì thầm nào.
Đám đông tự động tách một con đường, tất cả , đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ như thấy thần tích, tiễn bước họ rời .
Không lâu khi họ , Lâm Diệu Diệu, đang hầu khiêng phòng nghỉ ngơi, cuối cùng cũng từ từ tỉnh .
“Thế nào … tảng đá vỡ nát …” Nàng khàn giọng hỏi.
Nha bên cạnh sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run rẩy, lắp bắp trả lời: “Tiểu thư… tảng… tảng đá … bán … năm… năm mươi vạn lượng…”
“Phụt ——”
Lâm Diệu Diệu chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, một ngụm m.á.u tươi b.ắ.n mạnh , đỏ vạt áo ngực. Nàng trợn trắng mắt, một nữa ngất lịm .
Lần , mặt mũi phủ Thừa tướng mất sạch còn gì.
Trong xe ngựa.
Không khí khác với sự ồn ào bên ngoài, tràn ngập một niềm vui gần như chân thực.
Một xấp ngân phiếu dày cộp, mỗi tờ đều đại diện cho vạn lượng bạch ngân, cứ thế đặt tùy ý chiếc bàn thấp cạnh Lục Vân Chu.
Lục Phong Hỏa lúc sờ sấp ngân phiếu, lúc ngây ngô vài tiếng, cả hưng phấn như một con khỉ.
Tuế Tuế chẳng hứng thú gì với sấp ngân phiếu thể mua nửa kinh thành .
Tuế Tuế cố gắng thoát khỏi vòng tay nương , giống như một con chuột chũi nhỏ, thở hổn hển bò đến bên bàn thấp.
Nàng hề hứng thú với sấp ngân phiếu thể mua nửa kinh thành, chỉ đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên đó, đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như chạm khắc bằng phấn ngọc lên, nghiêm túc kéo ống tay áo Thẩm Uyển.
“Nương , bây giờ chúng thật nhiều thật nhiều tiền ạ?”
Mắt Thẩm Uyển đỏ hoe, nàng xoa đầu con gái, gật đầu.
Mèo Dịch Truyện
“Phải, Tuế Tuế của chúng giỏi nhất. Bây giờ nhà chúng thật nhiều thật nhiều tiền .”
Được câu trả lời khẳng định, Tuế Tuế lập tức vui vẻ như một con sóc nhỏ trộm đường, nàng ưỡn n.g.ự.c nhỏ, với giọng điệu vô cùng trịnh trọng, lớn tiếng tuyên bố: “Vậy thì Tuế Tuế mua quà cho tất cả !”
Giọng trong trẻo và vang dội của tiểu hài nhi, trong gian xe ngựa yên tĩnh , càng trở nên rõ ràng lạ thường.
Trong khoảnh khắc, cú sốc lớn và cảm giác chân thực do năm mươi vạn lượng bạc mang , dường như đều tan chảy bởi những lời ngây thơ vô tội .