Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 60: --- Khai ra Đế Vương Lục lớn bằng quả bí đao! Tiểu Tài Thần điểm đá thành vàng
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:01
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vân Chu giữa một mớ hỗn độn, vẫn giữ sự trấn định.
Chàng liếc Lâm Diệu Diệu hôn mê bất tỉnh, đám đông gần như phát điên, cuối cùng, ánh mắt dừng vị sư phụ giải đá vẫn còn run rẩy vì kích động.
“Sư phụ,” tiếp, “cứ giải.”
Tiền chưởng quỹ giật tỉnh táo .
Y giật lấy công cụ trong tay vị sư phụ bên cạnh.
“Lục nhị công t.ử cứ yên tâm! Tiểu nhân tự tay!”
Y dám chút chậm trễ nào. Cây đá mài thô ráp y ném sang một bên, y vọt đến giá công cụ, đôi tay run rẩy cầm một bộ công cụ giải đá vô cùng tinh xảo.
Đó là một bộ gồm đá mài nhỏ và những lưỡi d.a.o mỏng như cánh ve, chuyên dùng để xử lý những khối ngọc liệu thượng đẳng nhất.
Sự huyên náo của đám đông trong khoảnh khắc bỗng nhiên im bặt một cách kỳ lạ.
Tất cả đều như bóp nghẹt cổ họng, gắt gao chằm chằm động tác của Tiền chưởng quỹ. Nếu khối ngọc của Lâm Diệu Diệu khi nãy là một canh bạc lớn, thì giờ đây, bọn họ đang chứng kiến sự đời của một truyền thuyết.
Tiền chưởng quỹ hít một thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch.
Y cầm lấy viên đá mài nhỏ nhất, chấm nước sạch, cẩn thận từng li từng tí, bắt đầu mài giũa chậm rãi từ mép màu xanh mở cửa sổ.
“Rì… rì…”
Âm thanh ma sát nhẹ nhàng, trong hậu viện tĩnh mịch, càng trở nên rõ ràng lạ thường.
Vỏ đá mài mòn từng lớp, vệt xanh biếc đến kinh tâm động phách , cũng dần dần mở rộng.
Từ kích thước bằng quả trứng, đến bằng nắm tay, đến bằng miệng bát…
Màu xanh đó ngừng vươn rộng ngoài, đến , đều là một màu đậm đà, thuần khiết đến đó, một chút đổi, tựa hồ bên trong khối đá , vốn dĩ là một khối thần vật màu xanh nguyên vẹn!
“Không… biến sắc!”
“Trời đất ơi, mài một mảng lớn như mà màu sắc hề đổi chút nào!”
Trong đám đông, một lão thợ ngọc sành sỏi, dùng giọng mơ màng lẩm bẩm, thể lão run rẩy kiểm soát.
Tay Tiền chưởng quỹ run rẩy càng dữ dội hơn.
Y một lưỡi d.a.o mỏng hơn, dọc theo mép xanh mở rộng, bắt đầu cắt gọt trong phạm vi nhỏ.
Vỏ đá rơi xuống như tuyết.
Sắc xanh, tuôn trào như thủy triều!
Tất cả những mặt, đều cảm thấy thở của rút cạn từng chút một.
Đó thể gọi là một khối đá nữa , đó là một thần tích xanh biếc đang đ.á.n.h thức.
“Không vết nứt! Không một vết nứt nhỏ nào!”
“Sợi bông ? Sao ngay cả một sợi bông cũng ?! Điều … điều hợp lý!”
Tiếng kinh hô vang lên ngừng.
Ngọc phỉ thúy thượng phẩm, sợ nhất là vết nứt và tạp chất. Thế nhưng khối ngọc mắt, theo vỏ đá ngừng bong tróc, lộ càng lúc càng nhiều ngọc thịt, thuần khiết như một đầm biếc ngưng đọng, trong suốt đến mức khiến hoảng sợ.
Hoàn mỹ.
Ngoài từ mỹ , thể tìm thấy bất kỳ từ nào khác để hình dung.
Tiền chưởng quỹ đắm chìm quá trình giải đá, trong mắt y chỉ còn phiến màu xanh càng lúc càng lớn.
Y thậm chí dám dùng dụng cụ cắt gọt nữa, mà đó là những que tre nhỏ nhất và cọ mềm, từng chút một, bóc tách và chải sạch lớp vỏ đá mỏng manh cuối cùng.
Khi mảnh vỏ đá cuối cùng, rơi xuống từ khối ngọc.
Thời gian, dường như ngừng ở khoảnh khắc .
Toàn bộ hậu viện, âm thanh, động tác, trong một tích tắc , đều ấn nút tạm dừng.
Một khối ngọc phỉ thúy khổng lồ, lớn bằng quả bí đao, trong suốt, tròn trịa, cứ thế tĩnh lặng bàn giải đá lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-60-khai-ra-de-vuong-luc-lon-bang-qua-bi-dao-tieu-tai-than-diem-da-thanh-vang.html.]
Mèo Dịch Truyện
Nó còn là một vệt tuyệt ẩn trong đá thô, mà là chỉnh, chút bảo lưu, thể hiện phong thái tuyệt thế của mặt .
Nó giống như một đại dương xanh ngưng đọng, tuôn chảy sức sống.
Màu xanh đậm đà đó, từ trong ngoài, đều đặn một chút sai biệt, tựa hồ tất cả sắc xanh của trời đất, đều hút cạn, nén , ngưng tụ trong tấc vuông .
Ánh sáng chiếu , phản xạ, mà hút trong, lưu chuyển bên trong nó, hun đúc một tầng bảo quang say đắm lòng .
Nó tĩnh lặng đó, nhưng dường như sở hữu sinh mệnh và thở của riêng , toát một khí chất bá đạo quân lâm thiên hạ.
Tĩnh mịch.
Toàn bộ Kỳ Trân Phường, rơi sự tĩnh mịch từng .
Chỉ còn vô tiếng thở dốc nặng nề, vang lên hết đợt đến đợt khác.
“Cộp.”
Không là ai, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Giây tiếp theo!
“Trời ơi—!!!”
Một tiếng kêu chói tai, như thể gặp quỷ, xé nát sự tĩnh mịch .
Ngay đó, tiếng kinh ngạc như núi lở biển gầm và tiếng hít hà khí lạnh, đồng loạt bùng nổ!
“Thần… thần vật! Đây là thần vật hiện thế!”
“Một khối nguyên vẹn! Một khối Đế Vương Lục chút tì vết! Lão thiên gia! Ta đang mơ đấy chứ!”
“Điên ! Thế giới điên !”
Trong mắt vô , tức thì bùng lên ánh sáng tham lam và cuồng nhiệt đến cực điểm.
Thần vật như thế , đừng một gia tộc, ngay cả mười gia tộc, cũng thể nhờ nó mà hưng thịnh trăm năm!
Sở hữu nó, chính là sở hữu tài phú vô tận bao giờ cạn!
Ngay cả Thẩm Uyển vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, lúc cũng dùng khăn tay che chặt miệng , mới để thốt lên tiếng kinh hô. Nàng khối ngọc xanh biếc khiến rợn cả lòng, thể cũng khẽ run rẩy.
Lục Phong Hỏa thì há hốc mồm, mắt trợn tròn như chuông đồng, cả ngây dại tại chỗ, ngay cả một câu c.h.ử.i thề thường ngày cũng thốt .
Mu bàn tay Lục Tùng Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, gân xanh nổi lên từng đường.
Nụ ôn hòa mặt Lục Vân Chu cũng biến mất từ lâu, khối phỉ thúy, đám đông gần như phát điên, sâu trong ánh mắt, lóe lên một tia chấn động ngay cả chính cũng từng ngờ tới.
Bọn họ Tuế Tuế là phúc tinh.
từng nghĩ, nàng thể tùy tiện chỉ một cái, liền mang cho Vương phủ phú quý ngút trời đến thế!
Ngay trong sự cuồng nhiệt gần như mất kiểm soát .
Một giọng trẻ thơ mềm mại, ngọt ngào, rõ ràng vang lên.
Tuế Tuế từ phía nhị ca hé đầu nhỏ , nàng những đang như điên như dại , mà chỉ khối phỉ thúy khổng lồ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hướng về phía nương , dùng một giọng điệu mong khen ngợi, trong trẻo :
“Nương xem!”
“Ta nó là màu xanh lấp lánh nhất, sáng nhất mà!”
Câu thơ ngây vô tà , như một chậu nước đá, tức thì dội thẳng lên đầu tất cả .
Đám đông đang sôi sục, bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Ánh mắt tất cả , đều cứng đờ, từng tấc từng tấc, từ khối Đế Vương Lục đủ sức gây mưa m.á.u gió tanh , dời .
Rồi, hẹn mà cùng, tập trung đứa bé nhỏ nhắn như tượng ngọc tạc phấn, với vẻ mặt ngây thơ vô tà.
Ánh mắt của bọn họ, đổi.
Nếu , Tuế Tuế, là một đứa trẻ vận khí hơn một chút, mang theo vài phần kinh ngạc.
Thì giờ đây, khi bọn họ Tuế Tuế, ánh mắt , từ “”, biến thành một pho… tiểu Tài Thần , sống động, thể điểm đá thành vàng!