Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 6: --- Tam ca chê ta đào trúng vò vỡ, nào ngờ lại là mỹ tửu trăm năm

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:13
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng va chạm trong trẻo khiến ngón tay Lục Phong Hỏa đang vươn cứng đờ, dừng ở vị trí cách cổ áo của Tuế Tuế đến nửa tấc.

 

Chàng bất động tại chỗ, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu nhỏ bé của Tuế Tuế, thẳng tắp dừng chỗ đất đào xới.

 

Tuế Tuế quan tâm vị ca ca hung dữ phía đang nghĩ gì, nàng chỉ đào bảo bối !

 

Nàng vứt bỏ cái xẻng sắt nặng nề, trực tiếp sấp xuống đất, dùng cả hai bàn tay nhỏ bé, như một con mèo con bảo vệ thức ăn, nhanh chóng bới đất. Bùn đất văng tung tóe, dính đầy mặt và nàng, nhưng nàng chẳng hề bận tâm, trong đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ phấn khích.

 

Khi bùn đất gạt sang một bên, hình dáng của vật thể càng lúc càng rõ ràng.

 

Một cái vò đất nung khổng lồ, chôn sâu lòng đất.

 

Miệng vò niêm phong kín mít bằng lớp đất sét vàng dày cộp khô nứt, bên còn phủ một lớp vải dầu mục nát.

 

Lông mày Lục Phong Hỏa nhíu chặt thành một mối.

 

Thật sự thứ gì đó ?

 

Chàng rụt tay đang cứng đờ giữa trung về, cỗ vô danh hỏa trong lòng một tia kinh ngạc và hoài nghi khó tả đè xuống. Chàng bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay trong bùn đất, miệng vẫn chịu thua, khóe môi nhếch lên, ngữ khí vẫn mang vẻ khắc nghiệt đặc trưng của thiếu niên.

 

“Hừ, gì mà ầm ĩ thế. Chẳng chỉ là một cái vò vỡ ? Không chừng là hạ nhân dùng để đựng dưa muối, mục nát từ lâu !”

 

Lời dứt, Tuế Tuế bới sạch đất xung quanh miệng vò. Nàng ôm lấy miệng vò khổng lồ, dùng hết sức bình sinh, "hây dô hây dô" mà kéo lên.

 

Cái vò hề nhúc nhích.

 

chôn quá sâu, quá nặng, sức lực nhỏ bé của nàng thể lay chuyển .

 

Tuế Tuế kéo mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng cái vò như mọc rễ trong đất. Nàng sốt ruột, đầu vị ca ca đang bên cạnh chuyện mà hề xót xa.

 

Mèo Dịch Truyện

Nàng gì, cứ thế ngẩng khuôn mặt nhỏ như mèo con lên, đôi mắt to đen trắng rõ ràng ướt át , cái miệng nhỏ bĩu vẻ tủi , bên trong đầy sự cầu cứu.

 

Bị ánh mắt như một cái, Lục Phong Hỏa trong lòng vô cớ giật thót.

 

Chàng lập tức mặt , vành tai chút tự nhiên mà nóng lên. "Nhìn gì! Tự đào thì tự vác !"

 

Miệng thì , nhưng Tuế Tuế vẫn chằm chằm , nhỏ bé, đáng thương, tựa như giúp, nàng sẽ bật ngay lập tức.

 

"...Thật là phiền phức!"

 

Lục Phong Hỏa sốt ruột "chậc" một tiếng, sải bước lớn tiến lên. Chàng một tay nhấc bổng tiểu nha đầu vẫn còn đang vật lộn với bùn đất mặt đất lên, tiện tay đặt sang một bên, như nhấc một con gà con.

 

“Đứng xa một chút, đừng cản đường!”

 

Chàng cử động cổ tay một chút, cúi xuống, một tay nắm lấy mép vò, cơ bắp cánh tay nổi lên.

 

“Ta ngược xem xem, cái cục bảo bối của ngươi rốt cuộc là thứ gì!”

 

Chàng quát khẽ một tiếng, eo bụng dùng sức, cánh tay đột ngột nhấc lên!

 

“Lên!”

 

Cái vò đất nung khổng lồ chôn sâu đất, Tuế Tuế dùng hết sức bình sinh cũng thể nhấc lên, một tay cứng rắn nhấc khỏi đất!

 

Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, cái vò lớn đặt vững vàng xuống đất trống bên cạnh.

 

Khi vò rời khỏi bùn đất, từng mảng bùn khô lớn bong , để lộ vẻ ngoài cổ kính vốn của vò đất nung.

 

Cũng chính lúc , một luồng hương thơm cực kỳ kỳ lạ, nồng đậm đến cực điểm, từ khe hở của miệng vò niêm phong, từng chút từng chút một tràn .

 

Hương thơm lúc đầu rõ, chỉ thấy thoang thoảng, nhưng khi hít mũi, như một luồng hỏa ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, tức thì xua tan sự tiêu điều và lạnh lẽo trong vườn.

 

Động tác của Lục Phong Hỏa dừng .

 

Chàng là kẻ ngu dốt hàng, phụ là Trấn Bắc Vương vốn thích rượu, từ nhỏ lớn lên cùng mùi vị của các loại danh tửu. loại rượu nào, thể hương thơm bá đạo mà nội liễm như thế !

 

Đây tuyệt đối là cái vò dưa muối nào đó!

 

“Tiểu tiểu thư! Tam thiếu gia!”

 

Ngay lúc , một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ lối vườn hoa. Phúc bá và Trương ma ma mặt mày lo lắng tìm đến. Bọn họ thấy Vương phi trở về nửa ngày thấy Tuế Tuế , trong lòng sốt ruột, liền chia tìm kiếm, cuối cùng mới tìm thấy khu vườn hoang phế .

 

“Ôi tiểu tiểu thư của , con chạy đến đây, còn dính đầy bùn đất thế ...” Trương ma ma thấy dáng vẻ của Tuế Tuế, liền đau lòng nhanh chóng tiến lên, lấy khăn tay lau mặt cho nàng.

 

Ánh mắt của Phúc bá, ngay khoảnh khắc thấy cái vò đất nung khổng lồ bên chân Lục Phong Hỏa, đông cứng .

 

Bước chân của y khựng , cả như sét đ.á.n.h ngang tai, sững tại chỗ. Y c.h.ế.t lặng chằm chằm cái chum, đôi mắt già nua đục ngầu từ từ mở lớn, đôi môi bắt đầu run rẩy, sắc m.á.u mặt nhanh chóng rút đột ngột đỏ bừng.

 

“Phúc Bá? Ông ?” Lục Phong Hỏa nhận sự khác thường của ông, nhíu mày hỏi.

 

Phúc Bá trả lời y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-6-tam-ca-che-ta-dao-trung-vo-vo-nao-ngo-lai-la-my-tuu-tram-nam.html.]

Ông như mất hồn, từng bước, run rẩy đến chum. Ông khụy xuống, đưa đôi tay đầy nếp nhăn và chai sạn vì quanh năm lụng, dùng một thái độ gần như sùng kính, run rẩy vuốt ve lớp đất phong nứt nẻ chum.

 

Ông ghé sát , dùng mũi hít mạnh một khe hở của lớp phong đất.

 

Mùi hương rượu nồng đượm khiến đôi mắt của lão nhân hầu như bao giờ đụng đến rượu , tức khắc đỏ hoe.

 

là mùi sai sai …”

 

Phúc Bá lẩm bẩm như kẻ điên. Khoảnh khắc kế tiếp, ông chợt đầu , Lục Phong Hỏa đang vẻ mặt khó hiểu, giọng vì kích động mà trở nên the thé, biến điệu.

 

“Tam thiếu gia! Đây… đây là ‘Trạng Nguyên Hồng’ của lão Vương gia đó!”

 

“Trạng Nguyên Hồng?” Lục Phong Hỏa sững sờ.

 

!” Phúc Bá kích động đến mức nước mắt giàn giụa, chỉ cái chum, lắp bắp giải thích, “Lão Vương gia năm xưa từng , loại rượu là do khi còn trẻ du lịch phương Nam, từ tay một kỳ nhân mà , là Nữ Nhi Hồng ủ trăm năm! Người , đợi đến khi thiếu gia thi đỗ bảng vàng, hoặc là thắng trận khải , mới mở chum ăn mừng, nên mới đặt tên là ‘Trạng Nguyên Hồng’! Sau Đại thiếu gia tòng quân, việc cứ thế mà… mà quên bẵng ! Ta cứ nghĩ còn nữa, nào ngờ… nào ngờ chôn ở đây!”

 

Phúc Bá càng càng kích động, ông vỗ đùi bôm bốp, nước mắt ngừng tuôn rơi.

 

“Lúc lão Vương gia chôn nó xuống, rượu năm mươi năm tuổi . Bây giờ qua gần hai mươi năm nữa, chum rượu , ít nhất cũng bảy mươi năm tuổi! Nữ Nhi Hồng bảy mươi năm! Thứ thị trường, là bảo bối ngàn vàng cũng khó cầu! Có giá mà hàng bán!”

 

Ngàn vàng khó cầu?

 

Lục Phong Hỏa ngây .

 

Y cúi đầu cái chum trông tầm thường , kẻ chủ mưu đang Trương ma ma lau sạch mặt, hiếu kỳ mở to đôi mắt bọn họ.

 

Sự kích động của Phúc Bá vẫn tiếp diễn, ông như nghĩ điều gì đó, chợt vỗ mạnh trán: “ ! Nhị thiếu gia! Trong phương t.h.u.ố.c của Nhị thiếu gia, đang thiếu một vị rượu ủ lâu năm thượng hạng t.h.u.ố.c dẫn! Rượu thông thường d.ư.ợ.c tính quá mạnh, chỉ loại rượu ủ lâu năm lắng đọng tinh hoa của thời gian , d.ư.ợ.c tính mới đủ ôn hòa và thuần hậu! Có nó, bệnh tình của Nhị thiếu gia nhất định thể thuyên giảm nhiều!”

 

Một lời , như một nhát búa nặng nề, giáng mạnh tim Lục Phong Hỏa.

 

Y nhớ nãy còn hùng hồn đó là “cái chum vỡ”, “hũ dưa muối”, má y nóng ran. Y chút ngượng nghịu đưa tay, sờ mũi , ánh mắt vô thức lướt về phía tiểu gia .

 

Nha đầu … rốt cuộc là vận may gì thế?

 

Tùy tiện đào vài nhát trong vườn hoang, thể đào loại rượu quý lâu năm đến cả Phúc Bá cũng quên bẵng? Lại còn đúng là t.h.u.ố.c dẫn mà nhị ca y đang cần gấp?

 

Tuế Tuế hiểu gì về Trạng Nguyên Hồng, ngàn vàng khó cầu.

 

Nàng chỉ quan tâm đến vấn đề thực tế nhất.

 

Nàng thoát khỏi vòng tay Trương ma ma, chạy đến bên cạnh Phúc Bá, kéo kéo vạt áo ông.

 

Dưới cái phức tạp của , nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng mềm mại nhất, hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất:

 

“Phúc bá bá, cái đổi nhiều thật nhiều đùi gà ạ?”

 

Một câu khiến tiếng của Phúc Bá chợt dừng .

 

Ông cúi đầu, đôi mắt trong veo thấu đáy, đầy khao khát của tiểu tiểu thư, nghĩ đến cảnh khó khăn hiện tại của Vương phủ, nghĩ đến việc ngay cả một bữa cơm no bụng cho tiểu tiểu thư cũng

 

Một nỗi xót xa và day dứt trào dâng trong lòng.

 

Phúc Bá khụy xuống, ôm chầm lấy Tuế Tuế lòng, những giọt nước mắt nóng hổi thể kiềm chế nữa, ông òa lên.

 

“Được! Được! Tiểu tiểu thư của !”

 

“Đổi nhiều thật nhiều đùi gà! Nhiều đến mức chất thành núi luôn!”

 

lúc , Thẩm Uyển cũng sự chỉ dẫn của hạ nhân, vội vã chạy đến vườn hoang. Nàng vườn, thấy cảnh tượng kỳ quái: Phúc Bá đang ôm Tuế Tuế òa, còn Lục Phong Hỏa thì vẻ mặt ngượng nghịu bên cạnh một chum rượu lớn.

 

“Đây là chuyện gì ?” Thẩm Uyển lòng siết chặt, vội vàng bước tới.

 

Khi nàng từ những lời giải thích lộn xộn của Phúc Bá và Trương ma ma, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cả nàng sững sờ tại chỗ.

 

Nàng cúi đầu cái chum gốm khổng lồ , Tuế Tuế đang Phúc Bá ôm trong lòng, vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ xem “đống đùi gà chất thành núi” rốt cuộc là nhiều đến mức nào.

 

Một niềm vui sướng tột độ, thể diễn tả bằng lời, lập tức nhấn chìm nàng.

 

Là Tuế Tuế!

 

Lại là Tuế Tuế!

 

Đứa bé , nàng là phúc tinh mà ông trời phái xuống để cứu Trấn Bắc Vương phủ của bọn họ ?

 

Thẩm Uyển xông đến, đón lấy Tuế Tuế từ vòng tay Phúc Bá, hôn mạnh lên má nhỏ của nàng mấy cái.

 

“Tuế Tuế của ! Con thật sự là bảo bối của nương mà!”

 

Nàng ôm đứa con gái nhỏ bé, ấm áp trong lòng, những u ám và tuyệt vọng bao ngày qua đều tan biến hết, đôi mắt vốn luôn ngấn lệ của nàng, đầu tiên bùng lên một tia sáng rực rỡ đến .

 

Hy vọng! Nàng thấy hy vọng thật sự!

 

 

Loading...