Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 54: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:47:55
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả trường phá lên! Phúc Bảo ôm cục đá bỏ kê chân mà gọi bảo bối!
Trong Kỳ Trân Phường, tiếng ồn ào náo nhiệt.
Lâm Diệu Diệu vây quanh ở trung tâm, đang tận hưởng khoái cảm vạn chú ý, lời của nàng , tựa như kim khoa ngọc luật, khiến xung quanh đều hùa theo.
Còn nhóm Trấn Bắc Vương phủ, thì cách ly khỏi sự náo nhiệt , giống như một đám ngoài vô tình lạc yến tiệc phù hoa.
Những ánh mắt đổ dồn đến, trộn lẫn sự khinh miệt và ý xem kịch , những lời thì thầm xì xào, văng vẳng như tiếng muỗi vo ve.
"Nhìn bọn họ kìa, đến đây cũng chỉ dám loanh quanh bên ngoài."
Mèo Dịch Truyện
"Chẳng , mấy khối Thạch Vương ở giữa , tùy tiện một khối cũng đủ lấy nửa cái mạng của Vương phủ bọn họ ."
Nắm đ.ấ.m của Lục Phong Hỏa siết ken két, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, nếu Lục Vân Chu giữ , y sớm xông lên tranh cãi .
Thẩm Uyển càng căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của Tuế Tuế, chỉ nhanh chóng qua loa rời khỏi nơi thị phi .
đúng lúc , tiểu nhân nhi trong lòng nàng, bỗng nhiên tuột khỏi tay nàng.
Tuế Tuế đối với những "Thạch Vương" ca tụng lên tận trời, giá đáng kinh ngạc , chút hứng thú. Trong mắt nàng, ánh sáng tỏa từ những viên đá đó, viên nhạt nhòa như sương sớm mỏng manh, viên thậm chí còn phủ một tầng khí xám, trông chẳng hề thu hút chút nào.
góc thì khác.
Ngay từ khi bước cửa, một tiếng gọi mạnh mẽ, ấm áp vang lên, như một sợi chỉ vô hình, nhẹ nhàng mà cố chấp kéo lấy nàng.
Tiếng gọi , đến từ chính cái góc khuất nhất !
"Tuế Tuế!" Thẩm Uyển kêu lên kinh hãi.
Bóng dáng nhỏ nhắn như một cánh bướm xuyên hoa, lanh lẹ luồn qua kẽ hở đám đông, chiếc áo bông hồng nhạt lướt qua trong đám , mục tiêu rõ ràng lao thẳng đến nơi sâu nhất của đại sảnh.
"Mau, theo kịp!" Lục Tùng Hàn trầm giọng .
Huynh nhà họ Lục và Tiêu Thừa gần như ngay lập tức hành động, gạt đám đông , nhanh chân đuổi theo.
Những xem xung quanh thấy , cũng nhao nhao đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ.
"Tiểu quận chúa chạy gì thế?"
"Ai mà , chắc là thấy gì đó ho chăng."
Tuế Tuế chạy một mạch, dừng một chiếc bàn gỗ lim lớn.
Đây là khu vực chứa đồ lặt vặt của đại sảnh, chất đống nào là giẻ lau, xô nước mà tiểu nhị dùng để lau đá, còn mấy chiếc ghế đẩu cũ nát cho hạ nhân nghỉ chân. Trên chiếc bàn gỗ lim đó, cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Mọi theo bước chân của Tuế Tuế vây quanh, khi rõ cảnh tượng mắt, đều chút ngẩn .
Chỉ thấy chiếc bàn gỗ lim khổng lồ đó, một chân bàn dường như cụt một đoạn, để tránh bàn lung lay, bên kê một vật đen sì, bẩn thỉu, đầy dầu mỡ.
Vật đó trông giống như một tảng đá, bề mặt lồi lõm, đầy bụi bẩn và vết ố khô cứng, hình dạng cực kỳ đều đặn, xí đến mức khiến thêm một cũng cảm thấy bẩn mắt.
Trong những mặt, ít lão sư phụ sành sỏi, chỉ liếc một cái, đều nhao nhao lắc đầu.
"Đá dăm, loại đá phế phẩm vô dụng nhất."
"Vỏ ngoài lỏng lẻo, đầy vết nứt, loại đá , cho cũng chẳng ai thèm, chỉ xứng đáng để kê chân bàn thôi."
"Tiểu quận chúa của Trấn Bắc Vương phủ , chạy nhanh đến thế, chính là để đến xem cái thứ ?"
Tiếng nhạo bắt đầu lan truyền trong đám đông.
trong "linh thị" của Tuế Tuế, cảnh tượng mắt khác biệt.
Bên trong tảng đá xí đen sì , đang tỏa một luồng ánh sáng xanh lục đậm đặc đến mức gần như thể hòa tan!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-54.html.]
Màu xanh rực rỡ chói mắt, thuần khiết pha một chút tạp chất, ánh sáng mạnh mẽ đến nỗi, tựa như một mặt trời phong ấn trong khối đá cứng, lu mờ tất cả những ánh sáng yếu ớt khác tỏa từ các viên đá trong mắt nàng.
Những "Thạch Vương" giá trị liên thành trong trường đấu, luồng ánh sáng , quả thực chỉ như đom đóm tranh sáng với trăng rằm!
"Lấp lánh..."
Tuế Tuế lẩm bẩm, đôi mắt to tràn đầy vẻ si mê.
Nàng chạy đến bên cạnh bàn, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn, cẩn thận mà nỡ buông, vuốt ve khối đá đen bám đầy dầu mỡ , như thể đang vuốt ve một món trân bảo tuyệt thế.
Bộ dạng nghiêm túc, thành kính , khiến tất cả đều ngây ngốc .
Chuyện dừng ở đó.
Thân hình nhỏ bé của Tuế Tuế xổm xuống, dang rộng hai tay, cố gắng ôm lấy khối đá còn lớn hơn cả nàng.
"Hây dô... hây dô..."
Nàng dốc hết sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng khối đá hề nhúc nhích.
Cảnh tượng buồn kỳ quái , ngay lập tức châm ngòi cho những tràng khắp trường.
"Phì... ha ha ha ha!"
"Cái ... cái tiểu quận chúa đang gì ? Nàng ôm cục đá kê chân đó về nhà ?"
"Trời ạ, Trấn Bắc Vương phủ thật sự còn ai ? Dẫn theo một đứa ngốc đây trò cho thiên hạ!"
Tiếng nhạo chói tai, như thủy triều dâng lên.
Những bên phía Lâm Diệu Diệu tự nhiên cũng chú ý đến động tĩnh bên , một quý nữ mặc váy lụa màu xanh nước, che miệng, khẩy với Lâm Diệu Diệu:
"Diệu Diệu kìa, cái con bé ăn mày đang ôm một cục đá nát kê chân kìa!"
Lâm Diệu Diệu , bực bội sang.
Khi nàng rõ Tuế Tuế đang ôm một cục đá kê chân bẩn thỉu, còn vẻ "hây dô hây dô" dùng sức trông ngu ngốc, nàng đầu tiên là ngây , đó, một cỗ cuồng hỉ to lớn, khó mà kìm nén dâng trào trong lòng.
"Ha ha... ha ha ha ha!"
Nàng còn giữ phong thái khuê các gì nữa, tại chỗ đến hoa cả cành liễu, nước mắt sắp trào .
"Cười c.h.ế.t ! Thật sự c.h.ế.t !" Nàng chỉ về phía Tuế Tuế, lớn tiếng với xung quanh, "Các ngươi mau xem! Đây chính là phúc tinh quận chúa của Trấn Bắc Vương phủ! Đây chính là điềm lành khiến cây khô gặp mùa xuân!"
"Nhãn quang của nàng thật là 'độc' đáo nha! Bỏ cả đống ngọc thạch đầy nhà thèm, cố tình chọn trúng một cục đá nát kê chân!"
"Trấn Bắc Vương phủ! Ta thấy hôm nay các ngươi mất hết mặt mũi ! Nghèo đến phát điên ! Đến cả đá kê chân cũng nhặt về bảo bối!"
Giọng của nàng sắc bén và cay nghiệt, truyền khắp cả đại sảnh.
Ánh mắt của tất cả đều tập trung nhóm Trấn Bắc Vương phủ, trong ánh mắt đó, tràn ngập sự châm chọc trần trụi.
"Tuế Tuế, mau đây! Thứ đó bẩn!" Thẩm Uyển nhanh bước tiến lên, kéo nữ nhi .
"Không!"
Tuế Tuế như một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, c.h.ế.t sống ôm chặt lấy tảng đá đen, gì cũng chịu buông tay.
"Nương ! Ca ca!"
Nàng quản những tiếng nhạo chói tai xung quanh, cũng để ý đến tiếng gọi lo lắng của mẫu , chỉ ngẩng gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi, đối diện với Thẩm Uyển và các ca ca đang đến, dùng giọng điệu phấn khích như thể khám phá tân lục địa, lớn tiếng tuyên bố:
"Tuế Tuế cái lấp lánh !"