Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 53: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:47:54
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Phùng Địch Thủ! Tiểu Thư Nhà Ai Mà Ngang Ngược Đến Thế?!
Rèm xe ngựa trầm hương xa hoa từ bên trong vén mạnh lên.
Một nha nhỏ nhảy xuống , nhanh nhẹn trải một tấm đệm mềm thêu chỉ vàng lên mặt đất.
Ngay đó, một chiếc giày thêu đính đầy trân châu, cẩn thận dẫm lên tấm đệm mềm.
Lâm Diệu Diệu bước xuống.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu vàng ngỗng mới, tà váy thêu những bông mẫu đơn lớn bằng chỉ vàng, khi ánh lên vẻ lộng lẫy, cả như một con công nhỏ kiêu ngạo.
Khuôn mặt nhỏ của nàng trang điểm tinh xảo, cằm hếch cao, đôi mắt gần như lên trời.
Khi nàng thấy chiếc xe ngựa của Trấn Bắc Vương phủ bên cạnh, tuy cũng coi là quý phái, nhưng khí thế nội liễm hơn nhiều, khóe môi nàng khẽ bĩu.
Ngay lập tức, ánh mắt nàng chính xác rơi Thẩm Uyển và Tuế Tuế đang Phúc Bá đỡ xuống xe.
Tuế Tuế hôm nay mặc chiếc áo bông nhỏ màu hồng do Thẩm Uyển tự tay sửa soạn cho, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như ngọc điêu khắc, đầu búi hai chỏm tóc đáng yêu, kết hợp với đôi mắt đen láy long lanh, trông như một con búp bê phúc lộc bước từ tranh tết, đáng yêu đến mức khiến mềm lòng.
trong mắt Lâm Diệu Diệu, sự đáng yêu toát lên một vẻ nghèo túng.
Loại vải đó, kiểu dáng đó, so với loại vải ban tặng mà nàng đang mặc , quả thực chỉ như bùn đất.
“Ôi chao, còn tưởng là ai chứ, hóa là Trấn Bắc Vương phi ạ.”
Nàng giả vờ hành một cái lễ lễ với Thẩm Uyển, nhưng lời đầy châm chọc.
“Vương phi nương nương cũng đến Kỳ Trân Phường để mở rộng tầm mắt ? Những khối đá ở đây đều đắt đỏ lắm đấy, giống như bùn đất bên đường, tùy tiện nhặt nhạnh là thể coi là bảo bối.”
Giọng của nàng cao, nhưng những xung quanh vốn vây xem vì hai chiếc xe ngựa đối đầu, đều rõ mồn một, ít bật khúc khích.
Sắc mặt Thẩm Uyển trắng bệch, cánh tay ôm Tuế Tuế siết chặt hơn.
Lục Phong Hỏa nhịn nữa, nắm tay kêu răng rắc.
“Có tiền thì giỏi lắm ! Miệng hôi thối như , sáng sớm đ.á.n.h răng !”
“Tam .” Lục Vân Chu lên tiếng, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo.
Chàng nhẹ nhàng đẩy cửa xe, bước xuống một bước, vững vàng Thẩm Uyển, che chở con họ phía .
Lục Vân Chu chỉnh tay áo của , mới thong thả về phía Lâm Diệu Diệu, mặt nở nụ ôn hòa.
“Hóa là Lâm tiểu thư, thật đúng là khéo. Gia phụ thường dạy chúng , càng thiếu thốn thứ gì, càng thích khoe khoang thứ đó. Xem gia giáo của Thừa tướng đại nhân, quả thực giống với Vương phủ của chúng .”
Lời của nhẹ nhàng như mây gió, một lời tục tĩu, nhưng hiểm độc hơn nhiều so với việc Lục Phong Hỏa trực tiếp c.h.ử.i rủa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trát phấn của Lâm Diệu Diệu, lập tức biến thành màu gan heo.
Nàng thể Lục Vân Chu đang mỉa mai nàng giáo dưỡng.
“Ngươi!” Nàng tức đến run rẩy ngón tay, nhưng tìm lời nào để phản bác.
“Hừ! Một lũ nghèo rớt mồng tơi, bộ tịch!”
Lâm Diệu Diệu tự thấy thất thế trong cuộc khẩu chiến, hung hăng trừng mắt Lục Vân Chu một cái, liếc Tuế Tuế đang che chở phía với ánh mắt oán độc.
Nàng hừ mạnh một tiếng, đầu dẫn theo các tiểu thư bạn bè của , nghênh ngang thẳng cửa Kỳ Trân Phường .
“Kẻ tiểu nhân, cần để ý. Chúng thôi.” Lục Vân Chu , mỉm ôn hòa với Thẩm Uyển và các , như thể chuyện gì xảy .
Lục Phong Hỏa bực tức lẩm bẩm một câu: “Nhị ca, cứ thế bỏ qua cho nàng ?”
“So đo với ch.ó điên, chỉ hạ thấp phong thái của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-53.html.]
Đoàn Trấn Bắc Vương phủ, sự chào đón cung kính mang vài phần dò xét của các tiểu nhị Kỳ Trân Phường, bước sào huyệt tiêu tiền lớn nhất kinh thành .
Vừa bước cửa, một làn sóng nóng cùng tiếng ập đến.
Trong đại sảnh rộng lớn, chen chúc, khắp nơi là tiếng trả giá và bàn tán ồn ào.
Trên mặt đất, kệ, bày đầy các loại đá bọc vỏ ngoài, tảng to như trâu nước, viên nhỏ chỉ bằng nắm tay, hình dáng khác .
Vô vây quanh những tảng đá , quan sát vân lộ bề mặt, bộ khung cảnh tràn ngập một bầu khí cuồng nhiệt.
Một đàn ông trung niên mặc áo viên ngoại bằng gấm, trông như ông chủ, mặt tươi tiến lên đón.
“Ôi chao, Lục công tử, khách quý khách quý! Vương phi nương nương cũng đại giá quang lâm, tiểu điếm thật sự là rạng rỡ quá đỗi!”
Hắn nhiệt tình chào hỏi nhà họ Lục, nhưng giữ cách , rõ ràng cũng đắc tội với phủ Thừa tướng mới bước đó.
Còn lúc Lâm Diệu Diệu, sớm một đám vây quanh, thẳng đến khu vực trung tâm nhất, cũng là náo nhiệt nhất của bộ khu chợ.
Ở đó, bày mười mấy khối đá nguyên bản phẩm tướng cực , mỗi khối bên cạnh đều một tấm bảng , đó ghi giá, rẻ nhất cũng một vạn lượng bạc trắng.
Một lão giả râu tóc bạc phơ, phong thái tiên cốt, đang bên cạnh Lâm Diệu Diệu, chỉ một khối đá nguyên bản cao gần bằng nửa , thao thao bất tuyệt.
“Đại tiểu thư xem, khối đá , vỏ ngoài rắn chắc, băng gấm quấn quanh mạnh mẽ, biểu hiện tùng hoa càng hiếm thấy, đây tuyệt đối là một khối vật liệu loại thủy tinh lão hầm!”
Mèo Dịch Truyện
“Vương sư phụ đúng! Lâm tiểu thư thật nhãn lực, đến trúng khối ‘thạch vương’ !”
“ đúng , Lâm tiểu thư phong thái của Thừa tướng đại nhân, ánh mắt sắc bén, hôm nay chắc chắn sẽ khai thác một kho báu kinh thiên động địa!”
Các phú thương quyền quý xung quanh, tranh nịnh hót.
Lâm Diệu Diệu tâng bốc đến mức bay bổng, nàng cố ý nâng cao giọng, dùng một ngữ khí chỉ điểm giang sơn mở lời: “Ừm, khối đá quả thực tệ. Giá niêm yết ba vạn lượng? Cũng đắt lắm. Bản tiểu thư khối !”
Bộ dáng tài khí hào sảng của nàng thu hút sự chú ý của trường, cũng khiến những vây quanh nàng càng thêm sức nịnh bợ.
So với đó, đoàn Trấn Bắc Vương phủ đến , vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.
Họ đến khu vực trung tâm ồn ào náo nhiệt , mà chỉ chậm rãi ở khu vực ngoại vi tương đối yên tĩnh.
Thẩm Uyển lo lắng ôm Tuế Tuế, các nhà họ Lục thì mặt mày bình tĩnh hộ tống hai bên, dáng vẻ đó, thực sự giống như lời Lâm Diệu Diệu , chỉ đến để “mở rộng tầm mắt” mà thôi.
Ánh mắt của một , bắt đầu chỉ trỏ về phía họ.
“Kia là của Trấn Bắc Vương phủ ? Thật sự dám đến đấy .”
“Ta thấy họ đến chỉ để xem náo nhiệt thôi, ngươi xem bộ dạng của họ kìa, ngay cả khu vực trung tâm cũng dám , chắc chắn là giá cả ở đó dọa sợ .”
“Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù bán binh khí kiếm chút tiền, so với phủ Thừa tướng, vẫn đủ để xem .”
Những lời thì thầm xì xào , Lục Vân Chu và Lục Tùng Hàn ngơ để ý.
Lục Phong Hỏa tức đến mức mặt đen , nhưng nhị ca trừng mắt một cái liền rụt về.
Tiêu Thừa vẫn là cái bóng đáng chú ý , lặng lẽ theo Tuế Tuế nửa bước, cảnh giác quan sát xung quanh.
Còn trung tâm của tất cả những điều , tiểu phúc bảo Tuế Tuế, chẳng hề hứng thú với thứ xung quanh.
Nàng chỉ tùy ý liếc những "nguyên thạch" ca tụng lên tận trời, dời tầm mắt .
Bởi vì trong đôi mắt khác thường của nàng, ánh sáng tỏa từ những tảng đá đều nhạt nhòa, viên thậm chí còn xám xịt, trông chẳng chút nào.
Nàng dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bỗng nhiên, đôi mắt to của nàng sáng bừng.
Ánh mắt nàng xuyên qua đám đông chen chúc, vượt qua những quầy trưng bày đắt tiền, cuối cùng dừng ở góc sâu nhất của đại sảnh, một góc chất đầy tạp vật, chẳng hề đáng chú ý.