Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 49: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:47:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuế Tuế mục tiêu mới!
Trong trướng phòng Vương phủ, tiếng bàn tính vang lên lách cách.
Phúc Bá ôm một quyển sổ sách mới tinh, mặt mỗi nếp nhăn đều tràn ngập vẻ hớn hở.
"Vương phi! Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia!"
"Năm ngày! Mới năm ngày thôi đấy! Tiền tài thu của tiệm binh khí chúng , trừ chi phí, lợi nhuận ròng ... ba vạn tám ngàn lượng !"
Con giáng xuống, ngay cả Thẩm Uyển vốn luôn trấn tĩnh cũng nhịn dùng khăn tay che miệng, vành mắt nàng lập tức đỏ hoe.
Ba vạn tám ngàn lượng!
Số tiền , thời kỳ Vương phủ hưng thịnh lẽ chẳng đáng là gì.
đối với bọn họ, những cách đây lâu còn dựa việc cầm cố đồ hồi môn để sống qua ngày, đây quả thực là một ngọn núi vàng từ trời rơi xuống!
"Tốt! Tốt quá!" Lục Phong Hỏa là đầu tiên nhảy dựng lên, y phấn khích vung nắm đấm, "Giờ xem ai còn dám Vương phủ chúng nghèo nữa! Nhị ca, ngày mai chúng mua cái tiệm rèn nát của Trương Đồ Hộ !"
Lục Tùng Hàn xe lăn, lời nào, nhưng mu bàn tay y đang nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, gân xanh từ từ thả lỏng, cả y thư thái hơn nhiều.
"Tam , đừng hồ đồ."
Mèo Dịch Truyện
Lục Vân Chu đặt chén xuống, giọng ôn hòa, nhưng khiến Lục Phong Hỏa đang hưng phấn lập tức yên lặng.
Y nhận lấy sổ sách trong tay Phúc Bá, tùy ý lật xem, mở miệng .
"Số bạc ít ỏi , trả hết nợ cũ, sửa sang phủ , cấp bù tiền tháng cho hầu, trông vẻ dư dả, thực chỉ là giải quyết cái khó khăn mắt."
Ngón tay y nhẹ nhàng chạm sổ sách.
"Nền tảng thực sự của chúng , là Huyền Thiết Tinh Kim mà Tuế Tuế nhặt về. Dùng một khối là bớt một khối. Hơn nữa, việc kinh doanh binh khí dù lớn đến , cũng chỉ thể thu hút giới võ nhân. Con đường của chúng , thể hẹp hòi như ."
Lời của y như một chậu nước mát lạnh, khiến tất cả đều bình tĩnh .
Phải , Huyền Thiết Tinh Kim là hạn.
Vương phủ thực sự vững gót chân, thậm chí đỉnh cao, cần bạc khổng lồ, tuyệt đối một tiệm binh khí thể chống đỡ .
"Vậy... ?" Hy vọng nhen nhóm của Phúc Bá dội một gáo nước lạnh, chút ngơ ngác.
Lục Vân Chu khẽ, đóng sổ sách .
"Cho nên, chúng nhanh chóng, tìm nguồn tài chính mới."
Bãi luyện võ buổi chiều, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Lục Phong Hỏa tay cầm một cây trường thương tối màu, múa tới mức hổ hổ sinh phong.
Cây thương chính là do Vương lão dùng Huyền Thiết Tinh Kim độ tinh khiết cao nhất chế tạo riêng cho y. Thân thương nặng vô cùng, nhưng trong tay y nhẹ như .
"Ha!"
Y một tiếng quát lớn, trường thương tuột tay bay , mang theo tiếng xé gió chói tai, chuẩn xác ghim thẳng hồng tâm cách trăm bước.
"Ầm!"
Mục tiêu bằng gỗ thiết cứng rắn, từ giữa nổ tung, mảnh vụn bay tứ tán.
"Hay!"
Các gia đinh hộ viện xung quanh bùng nổ những tiếng reo hò như sấm.
Lục Phong Hỏa đắc ý ngẩng cằm, đang định rút thương, ánh mắt liếc qua bắt gặp một bóng dáng gầy gò nhỏ bé trong góc.
Là Tiêu Thừa.
Tiểu t.ử đang trốn cột hành lang, trong tay cầm một cành cây thô dài, đang bắt chước động tác của y.
Động tác của y vụng về, thậm chí chút buồn , lảo đảo, loạng choạng, chút quy tắc nào.
"Này, tiểu ách ba, với võ công mèo cào của ngươi, cũng học thương pháp của tiểu gia ?"
Lục Phong Hỏa nổi hứng trêu đùa, khoanh tay, chuẩn nhạo y một trận.
lời đến khóe miệng, nuốt ngược trở .
Y phát hiện, tư thế của Tiêu Thừa tuy khó coi, nhưng mỗi đ.â.m , quét ngang, vị trí dùng sức, sự xoay chuyển của eo và mã bộ, mà đều mang theo một luồng sức mạnh tàn nhẫn khó tả.
Đó là chiêu trò màu mè, đó là chiêu thức thực sự luyện để g.i.ế.c .
Tiểu t.ử ... thú vị đấy.
Lục Phong Hỏa xoa xoa cằm, một ý nghĩ chợt nảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-49.html.]
Y búng ngón tay một cái, một luồng kình khí vô hình, sát mặt đất, lặng lẽ quét về phía mắt cá chân của Tiêu Thừa.
Hắn dùng nhiều sức, chỉ là xem phản ứng của tiểu t.ử .
Ngay khi kình khí sắp chạm tới Tiêu Thừa, đứa trẻ tựa như một con thú hoang hoảng sợ, lông đều dựng . Y thậm chí còn kịp rõ công kích đến từ , thể dựa bản năng, đưa phản ứng trực tiếp nhất. Một cú lăn lông lốc như lừa lười cực kỳ chật vật, vặn tránh luồng kình khí .
Y dậy, mà lập tức quỳ nửa gối đất, thể căng cứng như cung, cành cây trong tay vắt ngang ngực, đôi mắt gắt gao chằm chằm về phía Lục Phong Hỏa, tràn đầy cảnh giác và hung tính.
Cái dáng vẻ đó, giống một đứa trẻ năm tuổi, mà càng giống một con sói đơn độc đang vật lộn cầu sinh trong rừng rậm.
Vẻ cợt nhả mặt Lục Phong Hỏa biến mất. Hắn ngây Tiêu Thừa, trong lòng dấy lên sóng gió nhỏ.
Phản ứng thật nhanh! Trực giác thật mạnh!
Tiểu t.ử , căn bản chính là một khối ngọc thô trời sinh!
Trong lòng Lục Phong Hỏa, đột nhiên trở nên nóng bỏng. Hắn đứa trẻ vẫn giữ tư thế phòng thủ, tản khí tức " lạ chớ đến gần" , nhếch miệng thật tươi.
Nhặt bảo bối !
Tuế Tuế chẳng hề gì về chuyện ở bãi luyện võ. Nàng đang xổm trong kho chứa, giúp Trương ma ma sắp xếp vải mới mua về.
Trong kho chứa thêm thật nhiều thật nhiều đồ, còn trống rỗng như nữa, Tuế Tuế thích cảm giác .
Hai tiểu nha phụ trách quét dọn, quét đất thì thầm trò chuyện.
“Aiz, ngươi ? Kỳ Trân Phường lớn nhất kinh thành, hôm qua khai một khối bảo thạch thật lớn, đáng giá mấy ngàn lượng bạc lận!”
“Thật giả ? Cái gì gọi là khai ?”
“Ngươi cái mà cũng ? Trong Kỳ Trân Phường một cách chơi, chính là mua những khối đá bên ngoài bọc vỏ đá, ai bên trong là . Mua về, chẻ ngay tại chỗ, nếu bên trong ngọc, thì phát tài lớn ! Còn nếu chỉ là một khối đá bình thường, thì tiền coi như đổ sông đổ biển!”
“Oa, kích thích ? Vậy đá đó chắc đắt lắm nhỉ?”
“Đâu chỉ! mà, những khối đá đó, một trông xám xịt, chẳng khác gì đá ven đường, nhưng chẻ bên trong phát sáng đó!”
“Phát sáng...”
Tuế Tuế đang xổm trong góc, tai bỗng dựng thẳng lên.
Lấp lánh!
Đá phát sáng!
Đôi mắt nàng, lập tức sáng bừng lên.
Khi bữa tối, cả gia đình một nữa quây quần bên . Món ăn bàn còn phong phú hơn mấy ngày , khí cũng đặc biệt thoải mái.
Tuế Tuế cắm đầu bới cơm trong bát, cái miệng nhỏ nhét đầy ắp.
Bỗng nhiên, nàng dừng đũa, ngẩng khuôn mặt nhỏ dính đầy hạt cơm lên, cất tiếng non nớt.
“Mẫu , đại ca, nhị ca, tam ca.”
Sự chú ý của đều đổ dồn nàng.
Tuế Tuế nuốt cơm trong miệng xuống, , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Nhà chúng , sắp hết tiền ?”
Lời của nàng khiến cả nhà đều ngây .
Thẩm Uyển xót xa buồn , vội vàng ôm nàng lòng.
“Tuế Tuế ngốc của , ai với con là nhà chúng hết tiền? Nhà chúng bây giờ nhiều tiền đó.”
“ mà,” Tuế Tuế nghiêng cái đầu nhỏ, bẻ ngón tay tính toán, “ sửa nhà, phát tiền cho nhiều , còn mua nhiều đồ ăn ngon... Nhị ca , tiền nhanh sẽ đủ dùng .”
Tay Lục Vân Chu cầm đũa khựng , ngờ lời ban ngày tiểu nha đầu ghi tạc trong lòng.
Tuế Tuế nhà, dùng một giọng điệu vô cùng trịnh trọng, tuyên bố một quyết định trọng đại.
“Cho nên, Tuế Tuế quyết định !”
Nàng trượt xuống khỏi ghế đẩu nhỏ của , ưỡn n.g.ự.c nhỏ, lớn tiếng .
“Ngày mai, Tuế Tuế ‘nhập hàng’! Vì nhà chúng , nhập thật nhiều thật nhiều đồ lấp lánh!”
“Nhập hàng?” Lục Phong Hỏa bật , “Muội của ơi, học từ ở ? Muội nhặt phế phẩm ở đường nào nữa ?”
Tuế Tuế lắc lắc cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy như quả nho lấp lánh ánh sáng phấn khích.
“Không phế phẩm!” Nàng nghiêm túc sửa lời tam ca, “Là đến một nơi gọi là ‘Kỳ Trân Phường’! Nơi đó nhiều nhiều... đá phát sáng!”