Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 47: --- Thần Binh Xuất Thế Kinh Động Toàn Thành! Một Đao Chém Đứt Bách Niên Chiêu Bài!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:47:47
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiệm binh khí của Trấn Bắc Vương phủ, nhiều năm hoang phế, cuối cùng cũng tái khai trương.

 

Tin tức truyền , cũng chẳng gợn sóng bao nhiêu trong kinh thành.

 

Đa chỉ coi đây là Vương phủ sa sút cùng đường mạt lộ, chuẩn bán chút tổ sản để cố gắng giãy giụa cuối.

 

Ngày khai trương, cửa tiệm quạnh quẽ tiêu điều, chỉ ba năm qua đường hiếu kỳ xem, xì xào bàn tán.

 

“Chậc, mà cũng khai trương ? Nhà bọn họ chẳng nghèo đến nỗi nồi niêu cũng còn gì để úp ư?”

 

“Ai , chắc là lấy đồng nát sắt vụn cất kỹ đáy hòm bán đấy.”

 

Mèo Dịch Truyện

“Suỵt, nhỏ tiếng chút, dù cũng là Vương phủ…”

 

Lục Vân Chu một áo trắng, tay cầm quạt xếp, mặt treo nụ ôn hòa, cất giọng vang dội với đám đông thưa thớt bên : “Kính thưa chư vị hương , hôm nay ‘Tiệm binh khí Lục gia’ tái khai trương, để tạ ơn chư vị đến ủng hộ, đặc biệt chuẩn một kiện thần binh, cùng chư vị thưởng lãm.”

 

Lời y dứt, Phúc Bá hầu bên cạnh liền đích bưng lên một cái khay đậy khăn đỏ.

 

Trong đám đông, một gã béo mặc lụa là, mặt đầy thịt mỡ khẩy một tiếng, lớn tiếng la lên: “Lục nhị thiếu gia, Vương phủ các ngươi nông nỗi , còn thứ gì thể lấy ? Đừng là khối sắt gỉ sét nào đó nhé!”

 

Mọi tiếng , nhận , đây chính là Trương chưởng quầy, chưởng quầy của “Thiết Phô Trương thị” nổi tiếng nhất kinh thành.

 

Thiết Phô Trương thị nổi tiếng với nguyên liệu chắc chắn, lưỡi đao sắc bén, nhiều binh khí của các võ sư hộ vệ trong kinh thành đều xuất từ nhà y.

 

Lục Vân Chu Trương chưởng quầy, nụ giảm: “Trương chưởng quầy đùa . Lục gia tuy nhất thời sa sút, nhưng nghề thủ công tổ tiên truyền vẫn còn. Hôm nay, xin chư vị chứng.”

 

Y đưa tay, vén khăn đỏ lên.

 

Trên khay, một thanh trường đao lặng lẽ đó.

 

Thân đao thon dài, hiện lên một màu đen sẫm thâm trầm, bất kỳ hoa văn cầu kỳ nào, thậm chí ánh nắng, cũng thấy bao nhiêu quang trạch, trông phác thực vô hoa, thậm chí phần xí.

 

“Chỉ thế ư?” Trương chưởng quầy càng thêm ngông cuồng, “Cái vẻ ngoài xám xịt , e là đào từ xó xỉnh nào đó lên thì ? Cái kẹp than nhà dùng để đốt lửa còn sáng hơn nó!”

 

Bên lập tức vang lên một tràng ồ.

 

Lục Vân Chu cũng nổi giận, y vỗ vỗ tay.

 

Một võ sư hình vạm vỡ, dung mạo cương nghị bước lên đài.

 

Người là một võ sư tiếng tăm nhỏ trong kinh thành, tên là Hồng Thái, nổi tiếng với đao pháp Lưng Dày, tính tình công chính, trong giới võ nhân tiếng tăm nhỏ.

 

“Hồng sư phụ, phiền .” Lục Vân Chu khách khí .

 

Hồng Thái ôm quyền hành lễ, cầm lấy thanh trường đao màu tối , nhấc lên xem xét trọng lượng, lông mày khẽ nhíu thể nhận .

 

Nặng thật.

 

Y về phía Trương chưởng quầy, trầm giọng : “Trương chưởng quầy, thể cho mượn bảo đao chiêu bài của quý tiệm dùng một chút ?”

 

Trương chưởng quầy đang lo cơ hội trưng bày bảo bối của nhà , lập tức sai tiểu nhị bưng lên trấn điếm chi bảo của nhà y – một thanh quỷ đầu đao chế tác từ tinh cương, đao sáng loáng, hàn khí bức .

 

“Hồng sư phụ cứ dùng thoải mái! Nếu đao của Trương gia nửa điểm hư tổn, cứ coi như Trương Đồ Hộ học nghệ tinh thông!” Trương chưởng quầy vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý.

 

Hai thanh đao, đặt song song đài gỗ.

 

Một thanh quang mang rực rỡ, uy phong lẫm liệt.

 

Một thanh ảm đạm vô quang, bình thường vô kỳ.

 

Cao thấp lập tức phân định.

 

Đám đông vây xem cũng ngày càng đông, tất cả đều xem, Vương phủ sa sút rốt cuộc giở trò gì.

 

Ở góc phố, Lục Phong Hỏa đang ôm Tuế Tuế, sốt ruột đến vò đầu bứt tai.

 

“Tuế Tuế con xem! Nhị ca sắp vả mặt kẻ ! Dùng chính thanh đao từ khối đá đen con nhặt đó!”

 

Bàn tay nhỏ bé của Tuế Tuế đang nắm một xâu kẹo hồ lô, mút một cách ngon lành.

 

Nàng hứng thú với chuyện vả mặt, chỉ tò mò nhiều vây , mơ hồ hỏi: “Tam ca, bọn họ… đang xem cái gì ạ?”

 

“Xem bảo bối!” Lục Phong Hỏa kích động trả lời.

 

Vừa thấy hai chữ “bảo bối”, mắt Tuế Tuế sáng lên, lập tức rướn cổ, đám đông.

 

Trên đài gỗ, Hồng Thái hít sâu một , y tay trái cầm quỷ đầu đao của Trương gia, vững vàng dựng đôn đá xanh thử đao mặt.

 

Tay , thì nắm lấy thanh trường đao màu tối của Lục gia.

 

“Xem cho kỹ đây!”

 

Y hét lớn một tiếng, cơ bắp cánh tay nổi lên, dùng hết sức bình sinh, c.h.é.m mạnh thanh trường đao màu tối trong tay, thẳng lưỡi quỷ đầu đao đang dựng !

 

Tất cả đều nín thở.

 

Trên mặt Trương chưởng quầy, vẫn còn treo nụ nhạo báng đắc ý.

 

Y dường như thấy, cảnh tượng thanh đao sắt vụn khi va chạm với bảo đao của , lập tức đứt gãy.

 

Tuy nhiên, tiếng động lớn như dự đoán hề truyền tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-47-than-binh-xuat-the-kinh-dong-toan-thanh-mot-dao-chem-dut-bach-nien-chieu-bai.html.]

“Xoẹt ——”

 

Một tiếng động cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua.

 

Tiếng động đó, giống kim loại va chạm.

 

Mà giống như… d.a.o nóng cắt mỡ đông.

 

Thời gian dường như ngưng đọng khoảnh khắc .

 

Tất cả đều trợn tròn mắt, cảnh tượng khó tin mắt.

 

Thanh trường đao màu tối trong tay Hồng Thái, nhẹ nhàng chút khó khăn, từ chính giữa lưỡi quỷ đầu đao mà nhà Trương tự hào, bổ thẳng xuống đến tận cùng.

 

Không một chút ngừng nghỉ.

 

Quỷ đầu đao, giống như một khối đậu phụ, chia hai nửa chỉnh tề từ giữa.

 

Vết cắt trơn tru đến mức thể soi rõ hình bóng .

 

Mà thanh trường đao màu tối trong tay Hồng Thái, đà c.h.é.m giảm, đầu lưỡi đao, nhẹ nhàng lướt qua đôn đá xanh thử đao bên .

 

“Soạt.”

 

Lại là một tiếng động nhẹ.

 

Cái đôn đá xanh cực kỳ cứng rắn, quanh năm dùng để chịu đao c.h.é.m rìu bổ, một góc gọt phẳng phiu, rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

 

Toàn bộ quá trình, mượt mà như mây trôi nước chảy, chút trở ngại.

 

Cả hội trường, tĩnh lặng như tờ.

 

Miệng tất cả đều há hốc thể nhét một quả trứng gà.

 

Nụ mặt Trương chưởng quầy, cứng đờ.

 

Y c.h.ế.t lặng thanh quỷ đầu đao c.h.é.m đôi, vết cắt trơn tru như gương, thể y bắt đầu run rẩy kiểm soát.

 

“Không… thể nào… Tuyệt đối thể nào!” Y lẩm bẩm như kẻ mất trí.

 

Ngay giây , đám đông bùng nổ!

 

“Trời ơi! Ta thấy gì ? Bách luyện tinh cương đao của Trương gia, một đao c.h.é.m đôi ?”

 

“Giống như thái rau ! Đó… đó là đao gì? Là thần binh ư?”

 

“Lục gia… Lục gia cất giấu loại bảo bối !”

 

Hồng Thái cũng ngây .

 

17_Y cúi đầu, thanh trường đao màu tối trong tay vẫn sứt mẻ chút nào, ngay cả một vết trắng cũng , cảm nhận sức mạnh nặng nề bá đạo đó, cả y đều rung lên vì kích động.

 

Là một võ nhân, y rõ ràng hơn bất cứ ai, điều ý nghĩa gì!

 

“Hảo đao! Hảo đao a!” Y ngửa mặt lên trời gào thét, tựa như phát điên.

 

“Lục nhị thiếu gia! Thanh đao ! Bán thế nào! Hồng Thái dù khuynh gia bại sản cũng mua một thanh!”

 

Tiếng gào thét của y, thắp lên nhiệt huyết của tất cả võ nhân mặt.

 

“Ta cũng ! Ta cũng một thanh!”

 

“Đừng tranh với ! Ta đến !”

 

“Chưởng quầy! Ra giá !”

 

Giới võ lâm cùng các hộ vệ của các gia tộc vốn còn giữ thái độ quan sát, giờ đây tất cả đều điên cuồng xông về phía cửa tiệm, vung vẩy ngân phiếu trong tay.

 

Phúc Bá và mấy tên gia đinh thuê tạm thời, cảnh tượng điên cuồng dọa cho giật , ngay đó niềm cuồng hỉ to lớn nhấn chìm.

 

“Xếp hàng! Tất cả xếp hàng!” Phúc Bá hét lớn khản cả giọng.

 

Lục Vân Chu đài, đám đông đang sôi sục bên , quạt xếp trong tay khẽ lay động, mặt vẫn là vẻ mây trôi gió thoảng đó.

 

trong góc khuất phía y, Lục Tùng Hàn xe lăn, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.

 

Ánh mắt y, xuyên qua đám đông náo nhiệt, rơi xuống bóng dáng nhỏ bé từ xa đang Lục Phong Hỏa ôm trong lòng, cố gắng nhét nốt viên kẹo hồ lô cuối cùng miệng.

 

Trái tim vốn lạnh lẽo vì vụ ám sát, khoảnh khắc , hòa tan .

 

Binh khí trong tiệm, trong đầy một canh giờ, tranh mua hết sạch.

 

Đây còn chỉ là những sản phẩm thứ cấp chế tác từ Huyền Thiết Tinh Kim pha lẫn tinh cương thông thường, thần binh thuần Huyền Thiết Tinh Kim thực sự, Lục Vân Chu căn bản nỡ lấy .

 

Cho dù là , tối hôm đó, Phúc Bá ôm sổ sách, run rẩy bước thư phòng, cả vẫn còn lâng lâng.

 

“Thiếu gia… Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia…”

 

“Mười ba ngàn sáu trăm lượng! Chỉ trong một ngày! Chúng thu mười ba ngàn sáu trăm lượng bạc trắng đó!”

 

“Vương phủ… Vương phủ của chúng … thực sự sắp quật khởi !”

 

 

Loading...