Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 33: --- Tiểu sói con nhận chủ, chỉ nghe lời Phúc Bảo!
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:41
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Thừa ở Vương phủ.
Phủ y dùng t.h.u.ố.c nhất chữa trị cho , Thẩm Uyển cũng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm các món bổ dưỡng. Vết thương hồi phục với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, nhưng , như một con sò bịt kín, đóng chặt, chịu hé lộ chút nào.
Hắn chuyện.
Bất kể ai hỏi chuyện, đều phản ứng, chỉ dùng đôi mắt quá mức tĩnh lặng ngươi, khiến rợn . Kẻ hầu hạ trong phủ ngầm gọi là “tiểu câm”, thương hại, chút e sợ .
Chỉ khi đối mặt với Tuế Tuế, cái vỏ cứng rắn xa cách ngàn dặm của mới mềm .
Vết thương lành, thể xuống đất , A Thừa liền thêm một thói quen bất di bất dịch.
Hắn trở thành cái bóng của Tuế Tuế.
Trời hửng sáng, Tuế Tuế vẫn đang ngủ say trong chăn, ngoài cửa phòng nàng, một bóng dáng nhỏ gầy đó.
Tuế Tuế Trương ma ma bế đến phòng ăn dùng bữa, liền xa gần theo , yên lặng canh ở cửa phòng ăn, như một pho môn thần nhỏ.
Tuế Tuế ăn xong, “việc” trong vườn hoa, cũng lập tức theo.
Tuế Tuế cầm cái xẻng nhỏ của , sức đào đất ở một nơi nàng cho là “lấp lánh”, liền im lặng dời những hòn đá cản đường sang một bên.
Tuế Tuế đào đất mồ hôi nhễ nhại, liền từ tìm một miếng khăn sạch, vụng về đưa tới.
Hắn từng nhiều, cũng từng gần, luôn giữ cách chừng ba bước, nhưng đôi mắt từng rời khỏi bóng dáng nhỏ bé .
Sự bầu bạn rời nửa bước , nhanh gây sự bất mãn mãnh liệt từ “Hội trưởng hội cổ động của Tuế Tuế”.
“Này! Đồ câm như hến! Sao cứ luôn theo gì!”
Lục Phong Hỏa luyện xong một bộ quyền pháp, mồ hôi đầm đìa, chống nạnh, hết sức khó chịu trừng mắt A Thừa đang lẵng nhẵng theo Tuế Tuế.
Y khó khăn lắm mới tranh thời gian quý báu buổi chiều để chơi đùa cùng từ đại ca và nhị ca, mà tên tiểu bám đuôi cũng đến chia một phần!
A Thừa như chẳng thấy gì, ngay cả mí mắt cũng nâng lên, tất cả sự chú ý của y đều dồn bóng dáng nhỏ nhắn phía đang cố gắng trèo lên hòn non bộ.
“Này! Đang với ngươi đó!”
Lục Phong Hỏa vài bước xông tới, chắn mặt A Thừa, cố gắng ngăn cách y với .
Bước chân A Thừa khựng , bận tâm đến thiếu niên cao hơn y một cái đầu mặt, chỉ lặng lẽ dịch sang trái hai bước, vòng qua y, tiếp tục dùng ánh mắt khóa chặt Tuế Tuế.
Lục Phong Hỏa cảm thấy một quyền của như đ.á.n.h bông gòn, tức đến nỗi suýt nữa bùng nổ ngay tại chỗ.
Tam thiếu gia như y, ở trong phủ bao giờ từng chịu qua sự ngơ như !
Y đảo mắt một cái, một ý nghĩ nghịch ngợm, thuộc về tuổi thiếu niên, bỗng nảy .
Y dọa một chút, để nàng , chỉ vòng tay của Tam ca mới là an nhất! Tiện thể cũng để tên lầm lì xem, ai mới là tin cậy nhất!
Quyết định xong, y khẽ khàng đặt nhẹ bước chân, như một con báo săn mồi, lẩn một tảng giả sơn.
Trong vườn hoa, Tuế Tuế trượt xuống từ hòn non bộ, đang xổm đất, vỗ vỗ bụi bẩn bàn tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ vui vẻ.
A Thừa cách nàng xa phía , lặng lẽ nàng.
“Oa ——!”
Lục Phong Hỏa đột ngột nhảy từ hòn non bộ, nhe nanh múa vuốt phát một tiếng gầm lớn.
Y dự liệu, sẽ sợ hãi hét lên một tiếng, lóc nhào lòng y.
Thế nhưng, tiếng hét như dự liệu hề xảy .
Ngay khoảnh khắc y nhảy , một bóng nhanh hơn y, tựa như tia chớp chắn mặt Tuế Tuế.
Là A Thừa.
Y dang rộng đôi cánh tay gầy gò, che chở Tuế Tuế nhỏ bé phía . Y khom lưng, cơ thể căng cứng, đối mặt với Lục Phong Hỏa cao lớn cường tráng hơn y nhiều, trong cổ họng phát một tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa.
Đó là biểu cảm của một đứa trẻ.
Trong mắt y, sự kinh hãi, phẫn nộ, chỉ vẻ điên cuồng và tàn nhẫn của một con dã thú dồn đường cùng, vì bảo vệ bảo vật duy nhất phía mà tiếc mạng cùng c.h.ế.t.
Mọi động tác của Lục Phong Hỏa đều đông cứng tại chỗ.
Y đôi mắt của A Thừa, trong lòng bỗng dưng dâng lên một luồng hàn ý. Y luyện võ nhiều năm, cực kỳ mẫn cảm với sát khí. Y thể cảm nhận , đứa trẻ nhỏ hơn gần một nửa mắt , thật sự động sát tâm.
Nếu y còn dám tiến lên một bước nữa, tên tiểu lang t.ử sẽ chút do dự nhào tới, c.ắ.n đứt yết hầu y.
“Tam ca?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-33-tieu-soi-con-nhan-chu-chi-nghe-loi-phuc-bao.html.]
Tuế Tuế từ phía A Thừa thò một cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy đầy vẻ khó hiểu.
“Người đang chơi hổ vồ ?”
Câu non nớt đó, lập tức xua tan bầu khí căng thẳng như dây cung trong vườn hoa.
Lục Phong Hỏa như bỏng, đột ngột thu tư thế nhe nanh múa vuốt của , chút luống cuống gãi gãi đầu.
“Không... gì, Tam ca đang trêu thôi mà.”
Khi y A Thừa, tiểu t.ử thu hết vẻ hung dữ, biến trở về thành tên lầm lì ít , chỉ bàn tay che chở Tuế Tuế vẫn buông xuống.
Lục Phong Hỏa trong lòng ngũ vị tạp trần.
Y hiểu.
Tên tiểu lang t.ử , thật sự đang dùng mạng để bảo vệ y.
Từ ngày đó, tuy Lục Phong Hỏa miệng vẫn chê A Thừa là "tên lầm lì", nhưng bao giờ còn cố gắng đuổi y khỏi bên cạnh Tuế Tuế nữa.
Y thậm chí chút quái đản mà cảm thấy, cái "hội trưởng hậu viện" của , rốt cuộc cũng tìm một phó hội trưởng đủ tư cách, thể túc trực hai mươi bốn giờ.
Sự đặc biệt của A Thừa, nhanh tất cả trong Vương phủ phát hiện.
Y chỉ ăn những thứ Tuế Tuế đưa tới.
Trên bàn ăn, Thẩm Uyển đau lòng vì y gầy yếu, tự tay gắp cho y một đũa thịt kho tàu, miệng y mím chặt, ngay cả liếc mắt cũng thèm.
Phúc Bá đưa chén cơm cho y, y liền đầu .
Cuối cùng vẫn là Tuế Tuế, thở hổn hển từ chén nhỏ của , gắp một miếng rau xanh còn dính hạt cơm, run rẩy đưa đến miệng y.
“A Thừa, ăn .”
Đứa trẻ lặng lẽ nàng, mở miệng, ăn miếng rau xanh đó cùng với những hạt cơm đũa của Tuế Tuế.
Y chỉ lời một Tuế Tuế.
Đêm trời se lạnh, Trương ma ma y về phòng ngủ, y cửa phòng Tuế Tuế bất động.
Lục Phong Hỏa kéo y đến viện của , cho y xem thanh bảo kiếm mới , y như mọc rễ, kéo cũng .
Cho đến khi Tuế Tuế mắt còn ngái ngủ mở cửa, dụi mắt với y một câu: “A Thừa, ngủ thôi.”
Y mới lặng lẽ gật đầu, trở về căn phòng nhỏ ở gian phụ của .
Điều khiến Trương ma ma dở dở nhất, vẫn là chuyện giặt quần áo.
Một ngày nọ, nàng chuẩn giặt những bộ quần áo nhỏ của Tuế Tuế, phát hiện trong chậu trống rỗng.
Nàng cứ ngỡ trộm, sốt ruột mòng mòng trong sân, cuối cùng tìm thấy quần áo của Tuế Tuế một bụi cây thấp, phía gian phụ hướng Tây nơi A Thừa ở.
Quần áo giặt nhăn nhúm, bên còn dính vài chiếc lá, nhưng quả thật sạch sẽ.
Đứa trẻ gầy gò đó, đang kiễng chân, dùng đôi bàn tay nhỏ bé còn mang sẹo, vất vả phơi một chiếc vớ nhỏ ướt sũng lên một cành cây khác.
Ánh hoàng hôn còn sót chiếu lên y, nhuộm gương mặt nghiêng đầy chuyên chú của y một tầng sắc vàng ấm áp.
Mèo Dịch Truyện
Trương ma ma cảnh , trong lòng buồn xót xa.
Con tiểu lang t.ử tiểu tiểu thư nhặt về , đang dùng cách riêng của , vụng về, lặng lẽ, bảo vệ cả thế giới của y.
Ngày tháng ở Vương phủ, cứ thế trôi qua từng ngày trong bầu khí ồn ào nhưng ấm áp đó.
Thân thể Lục Vân Chu ngày càng khá hơn, thậm chí thể xử lý một việc vặt trong Vương phủ.
Võ công Lục Phong Hỏa tiến bộ vượt bậc, mỗi ngày đều tràn trề sức lực dùng hết.
Tuy Lục Tùng Hàn vẫn trầm mặc như , nhưng đám hạ nhân đều phát hiện, thời gian đại thiếu gia xe lăn ngoài cửa sổ, ngắm hai bóng dáng nhỏ bé trong vườn hoa, ngày càng kéo dài hơn.
Nụ gương mặt Thẩm Uyển, cũng ngày một nhiều hơn.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng .
Cho đến chiều ngày hôm , một chiếc kiệu nhỏ từ trong cung đến, dừng cửa phủ Trấn Bắc Vương đang sa sút.
Một nội quan mặt trắng râu, tay nâng một cuộn gấm vóc màu vàng tươi, bước trong.
“Thánh chỉ đến ——”
Giọng the thé, xé tan sự tĩnh lặng buổi chiều của Vương phủ.