Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 27: Cá Chép May Mắn Bảo Bảo Một Lời Điểm Huyệt, Tam Ca Sững Sờ!! ---
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:35
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Món quế hoa cao Lục Vân Chu mang đến thơm ngọt, là thứ ngon nhất Tuế Tuế từng ăn.
Nàng xổm bên ghế đá trong vườn, hai bàn tay nhỏ xíu nâng một miếng, c.ắ.n từng chút một, giống như một con chuột hamster nhỏ quý trọng thức ăn.
Mỗi khi ăn một miếng nhỏ, nàng đều hạnh phúc nheo mắt , hai cái chân ngắn cũn cỡn đung đưa trong trung, vô cùng mãn nguyện.
Nàng quyết định, " việc" chăm chỉ hơn, nhặt thật nhiều thật nhiều đồ sáng lấp lánh, như nhị ca sẽ thưởng cho nàng quế hoa cao ăn hết!
lúc , từ phía luyện võ trường phía Tây, đột nhiên truyền đến tiếng "coong" thật lớn, tiếp đó là tiếng gỗ vỡ vụn và tiếng gầm giận dữ kìm nén của nam nhân.
Âm thanh đó tràn đầy đau đớn và cam lòng, khiến lũ chim cây sợ hãi vỗ cánh bay .
Tuế Tuế dọa run b.ắ.n , miếng quế hoa cao trong miệng suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nàng vội vàng dùng bàn tay nhỏ xíu đỡ lấy, nhét trở miệng, đó hiếu kỳ về phía tiếng động truyền đến.
Bên , một luồng khí xám đậm, đậm.
Là vui.
Hơn nữa là vô cùng vô cùng vui.
6_Tuế Tuế nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nghĩ, cẩn thận đặt nửa miếng quế hoa cao còn đĩa, đó bước đôi chân ngắn nhỏ, "độp độp" chạy về phía luyện võ trường.
Nàng xem rốt cuộc là ai, mà còn vui hơn cả đại ca lúc .
Luyện võ trường một mảnh hỗn độn.
Thanh kiếm thép tinh luyện bách luyện mà Lục Phong Hỏa coi như báu vật, giờ phút đang cô đơn ở góc phiến đá xanh, kiếm ong ong, như thể đang than.
Giá binh khí bên cạnh đá vỡ nát, các loại trường thương đại kích vương vãi khắp nơi.
Mà kẻ gây tất cả chuyện , thiếu niên bình thường rực rỡ như một ngọn lửa, giờ phút giống như một con gà trống bại trận, suy sụp bậc thềm.
Y cởi trần, làn da màu đồng cổ phủ đầy mồ hôi, hai tay đau khổ vò tóc, vùi đầu sâu giữa hai đầu gối, cả tấm lưng vì thở gấp mà phập phồng.
Một khối khí xám đen đậm đặc đến mức gần như thể hòa tan, bao trùm lấy bộ thể y.
Tuế Tuế dừng bước, ở lối luyện võ trường, hiếu kỳ đ.á.n.h giá.
Trong tầm của nàng, tình trạng của tam ca kỳ lạ.
Trong cơ thể y nhiều "khí khí" sáng lấp lánh chạy loạn xạ, giống như một đàn ruồi đầu, chạy nhanh và gấp, nhưng lối thoát.
Và ở vị trí mà tam ca nâng cánh tay lên, một chút nách, một cục đen xì nhỏ bé tắc nghẽn.
Cục khí đen đó lớn, chỉ nhỏ bằng móng tay cái, nhưng giống như một cái nút chai kiên cố, chặn cứng một con đường quan trọng.
Tất cả "khí khí" sáng lấp lánh xông đến đó, đều bật ngược trở một cách mạnh mẽ, đó trở nên càng thêm cuồng loạn, đ.â.m loạn trong cơ thể y.
Tam ca chính là vì điều mà khó chịu như .
Tuế Tuế hiểu .
Nàng bước những bước chân ngắn nhỏ, đến mặt Lục Phong Hỏa, xổm xuống.
Lục Phong Hỏa cảm thấy mặt thêm một bóng nhỏ, bực bội ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hung bạo và tuyệt vọng.
Mèo Dịch Truyện
khi y thấy đó là Tuế Tuế, ngọn lửa giận dữ sắp bùng phát y cố gắng nuốt ngược trở .
Cô bé mặt, đôi mắt to đen láy đang chớp chớp y, khuôn mặt nhỏ nhắn dính chút bột trắng của quế hoa cao, trông như một chú mèo hoa tham ăn.
"Muội gì mà ! Đi chỗ khác!" Giọng Lục Phong Hỏa khàn đặc và thô bạo, giờ phút y thấy bất kỳ ai.
Tuế Tuế y dọa chạy.
Nàng đưa một ngón tay nhỏ múp míp còn dính vết đường của quế hoa cao, chỉ cánh tay Lục Phong Hỏa.
"Ca ca," nàng mở miệng, vì trong miệng còn ngậm miếng bánh nuốt, giọng hàm hồ rõ, "Tại ca vui ạ?"
"Cái đồ nhóc con gì! Đã bảo chỗ khác!" Lục Phong Hỏa kiên nhẫn vẫy tay, y cảm thấy kinh mạch của sắp luồng chân khí chạy loạn cho nổ tung, đau đến mức y g.i.ế.c .
"Bởi vì chỗ tắc nghẽn đó."
Tuế Tuế để ý đến sự bực bội của y, ngón tay nhỏ của nàng cố chấp chỉ vị trí đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc.
"Có khí đen." Nàng dùng những từ ngữ thể hiểu , cố gắng giải thích, "Khí khí của ca, qua , nên mới thuận lợi."
"Khí khí? Cái gì loạn thất bát tao..."
Lục Phong Hỏa theo bản năng quát mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-27-ca-chep-may-man-bao-bao-mot-loi-diem-huyet-tam-ca-sung-so.html.]
Một con nhóc con, miệng còn nhét đầy đồ ăn, thì gì về luyện công, gì về kinh mạch?
lời của y đến bên miệng, liền nghẹn .
Đại não y, dường như một tia sét đ.á.n.h trúng, lập tức trống rỗng.
Khuôn mặt vì hổ và phẫn nộ mà vặn vẹo , cứng đờ .
Bởi vì vị trí mà Tuế Tuế chỉ...
Chính là một cửa huyệt cực kỳ quan trọng, nhưng cũng cực kỳ khó đột phá ghi chép trong công pháp gia truyền "Liệu Nguyên Tâm Kinh" của y – Uyên Môn huyệt!
Nửa năm qua, mỗi chân khí trong cơ thể y vận hành đến đây, đều như trâu đất lún sâu biển bùn, hoặc một bức tường vô hình hung hăng đ.á.n.h bật trở .
Tu vi của y, cứ thế mắc kẹt c.h.ế.t cứng ở đây, lên xuống, khó nhích từng bước.
Chuyện , ngoài y và phụ thỉnh thoảng chỉ điểm cho y, một ai !
Thế nhưng bây giờ, một đứa bé ba tuổi rưỡi, một cô bé thậm chí còn rõ ràng, thể một lời toạc khó khăn lớn nhất của y!
Hơi thở của Lục Phong Hỏa, ngưng trệ.
Trong đầu y, những cảnh tượng khó tin ngừng lóe lên.
Lâm Diệu Diệu của phủ Thừa tướng, chỉ mũi Tuế Tuế mắng nàng là đồ nghiệt chủng, Tuế Tuế ngọc bội của nàng sắp vỡ , đó miếng Phúc Lộc Noãn Ngọc ban tặng của nàng , ngay mắt bao , "rắc" một tiếng, vỡ tan tành!
Nhị ca trúng kỳ độc, tìm khắp thiên hạ danh y , tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Tuế Tuế từ ngoài hang ch.ó núi, đào về một đống "cỏ dại" mà y coi như rác rưởi, nhưng đám "cỏ dại" đó, là thần d.ư.ợ.c giải độc tuyệt tích trăm năm – T.ử Kim Đằng!
Còn ... còn cục vàng hình đầu ch.ó khiến y mất hết thể diện, nhưng khiến Vương phủ ngẩng mặt lên!
Một là trùng hợp.
Hai là may mắn.
Vậy ba , bốn thì ?
Cơ thể Lục Phong Hỏa bắt đầu run lên kiểm soát, vì đau đớn, mà là một loại chấn động khổng lồ và sự kinh hãi thể hiểu , khởi nguồn từ sâu thẳm linh hồn.
Y từ từ, từ từ cúi đầu xuống, Uyên Môn huyệt mà Tuế Tuế đang chỉ.
Ở đó ngoài da thịt và cơ bắp, gì cả.
Y ngẩng đầu lên, về phía Tuế Tuế.
Cô bé thấy y gì, tưởng y tin, còn cố ý ghé sát gần hơn một chút, cái mũi nhỏ xíu gần như dán cánh tay y.
Nàng cẩn thận kỹ, đó khẳng định gật đầu.
“Chính là chỗ !” Nàng bập bẹ nhấn mạnh, “Đem khí đen , khí khí sẽ thông qua, sẽ thư thái thôi!”
Nói xong, nàng như thể thành một nhiệm vụ trọng đại nào đó, thỏa mãn , đạp đạp chạy về bên ghế đá, tiếp tục gặm khối bánh hoa quế bảo bối của .
Dường như những lời lẽ đủ sức lật đổ thế giới quan của một võ giả, chỉ là thuận miệng .
Cả luyện võ trường, chỉ còn một Lục Phong Hỏa.
Hắn như một bức tượng đá, cứng đờ bậc đá, bất động.
Cuồng phong, gào thét trong tâm trí .
Sóng lớn, cuộn trào trong lồng n.g.ự.c .
Khí đen…
Đem khí đen …
Khí khí sẽ thông qua…
Những lời lẽ ngây thơ hoang đường đó, giờ đây như từng đạo kinh lôi, liên tục nổ vang bên tai .
Hắn tin ư?
Hắn nên tin ư?
Lời mê sảng của một hài nhi ba tuổi?
… vạn nhất là thật thì ?