Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 19: --- Không đủ? Vứt thêm hai cục nữa, cầm lấy! Sau này không được đến nhà ta gây gổ nữa!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:26
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khuôn mặt Kim Đại Nha biến thành một bảng pha màu, đỏ, trắng, xanh, tím, luân phiên đổi, vô cùng đặc sắc.

 

Hắn cảm thấy đang quỳ cửa Trấn Bắc Vương phủ, mà là đang quỳ một lò lửa nóng rực, từng giây từng phút đều là sự dày vò.

 

Ngay giữa sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc , một giọng trong trẻo, mang theo vài phần nghi hoặc, vang lên.

 

“Ngươi thích cái ư?”

 

Tuế Tuế thò cái đầu nhỏ từ lưng nương , nàng Kim Đại Nha với vẻ si mê yêu hận cục đá, cái đầu nhỏ bé rút một kết luận.

 

Kẻ răng vàng , thích cục đá sáng lấp lánh mà nàng nhặt .

 

Nếu thích, thì dễ giải quyết !

 

Tuế Tuế thoát khỏi tay nương , chạy lạch bạch bên cạnh túi vải nhỏ của .

 

Dưới sự chứng kiến đầy nghi hoặc của tất cả , nàng xổm xuống, bàn tay nhỏ bé lục lọi loảng xoảng trong chiếc túi vải cũ nát.

 

“Cục to hơn, cũng cho ngươi!”

 

Nàng như dâng báu vật, ôm hai cục nữa từ trong đó.

 

Hai cục , còn lớn hơn cục một vòng, một cục hình dạng đều, cục còn thì tròn vo, như một củ khoai tây lớn.

 

Nàng nhỏ sức yếu, ôm hai cục đá đến mép bậc thềm, cũng lười ném, cứ thế tùy tiện đẩy một cái.

 

“Lộc cộc lộc cộc –”

 

Hai cục đá vàng óng, lấm lem bùn đất, cứ thế lăn từ bậc thềm đá xanh xuống, lăn thẳng đến chân Kim Đại Nha, trong đó một cục còn “Bốp” một tiếng, nặng nhẹ đập đầu gối .

 

Kim Đại Nha cả run lên bần bật.

 

Tuế Tuế phủi phủi bụi tay nhỏ, chống nạnh, với vẻ mặt “ hào phóng nào”, lớn tiếng tuyên bố:

 

“Đều cho ngươi! Cầm lấy! Sau đến nhà gây gổ nữa!”

 

“Rầm –”

 

Nếu một cục vàng cục nêm khiến trường sôi sục, thì giờ khắc , sự “thêm hai cục nữa” vô cùng hào phóng , trực tiếp cho đầu óc tất cả những vây xem nổ tung thành một trắng.

 

Điên !

 

Tiểu nữ oa điên , của Trấn Bắc Vương phủ đều điên ?

 

Đó chính là vàng cục tự nhiên đó!

 

Bảo vật hiếm thường cả đời cũng thấy một cục, nàng cứ thế… coi như đá đáng tiền, tùy tiện ném ngoài?

 

“Trời đất quỷ thần ơi…”

 

Trong đám đông, lão chưởng quỹ đó nhận vàng cục tự nhiên, ôm ngực, cảm thấy suýt chút nữa thở nổi.

 

Cả đời lão từng thấy cảnh tượng nào kịch tính đến thế !

 

ánh mắt, giờ khắc còn là tham lam, mà gần như là điên cuồng!

 

Nếu Lục Vân Chu vẫn đang an đó, nếu Lục Phong Hỏa như một con sói con bảo vệ , e rằng xông lên cướp đoạt !

 

“Tốt.”

Mèo Dịch Truyện

 

Ngay giữa sự cuồng nhiệt gần như mất kiểm soát , Lục Vân Chu mở miệng.

 

Y chỉ một chữ, nhưng như một gáo nước đá, tức thì dội tỉnh tất cả .

 

Ánh mắt y lướt qua Kim Đại Nha và ba cục vàng cục nêm đó một vòng, giọng điệu vẫn bình thản chút gợn sóng.

 

“Vì đưa bồi thường cho ngươi, giờ đây, chúng hãy tính sổ.”

 

Y nghiêng đầu về phía tiểu tư bên cạnh.

 

“Đến tiệm Đức Tường Ký đối diện phố, mời Lưu chưởng quỹ qua đây.”

 

“Lại phái thêm một , đến Kinh Triệu Phủ, mời một vị công chứng nhân đến.”

 

“Cứ , Trấn Bắc Vương phủ công khai trả tiền, xin bọn họ đến chứng, cân thử ba cục đá , rốt cuộc đáng giá bao nhiêu bạc.”

 

Sự sắp xếp của Lục Vân Chu, rõ ràng, bình tĩnh, mang chút thở phàm tục nào.

 

Thế nhưng mỗi chữ trong lời , đều như một con d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát cứa mặt Kim Đại Nha.

 

Công khai cân đo?

 

Mời công chứng nhân?

 

Đây là đóng đinh lên cột trụ sỉ nhục đây mà!

 

Kim Đại Nha run rẩy đôi môi, từ chối, nhưng khi đối diện với đôi mắt thanh lãnh tĩnh lặng của Lục Vân Chu, một chữ “” cũng thốt .

 

Hắn cảm giác, nếu hôm nay dám một chữ “”, lẽ sẽ cụt một chân mới thể rời khỏi đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-19-khong-du-vut-them-hai-cuc-nua-cam-lay-sau-nay-khong-duoc-den-nha-ta-gay-go-nua.html.]

Chẳng mấy chốc, Lưu chưởng quỹ của Đức Tường Ký lôi kéo đến, tay y còn ôm một cây cân lớn.

 

Người công chứng của Kinh Triệu Phủ cũng tin mà vội vàng chạy tới, thấy cục diện liền lập tức hiểu rõ bảy tám phần.

 

Dưới vô vàn ánh mắt dõi theo, ba cục vàng thô dính đầy bùn đất , cẩn thận đặt lên đĩa cân.

 

Lưu chưởng quỹ run rẩy tay, gạt quả cân, miệng lẩm bẩm.

 

“Cục thứ nhất, khi bỏ đất ước chừng nặng tám lạng ba tiền…”

 

“Cục thứ hai, ước chừng nặng mười một lạng…”

 

“Cục thứ ba lớn nhất, đủ mười ba lạng!”

 

Mỗi khi y báo một con , trong đám đông bùng lên một trận hít khí lạnh.

 

Ba cục cộng , vượt quá ba mươi hai lạng vàng cốm!

 

Theo giá thị trường, một lạng vàng cốm tinh khiết thể đổi mười lăm lạng bạc trắng, ba cục vàng thô , tổng giá trị gần năm trăm lạng vàng ròng, tức là… năm ngàn lạng bạc trắng!

 

“Năm… năm ngàn lạng…”

 

Phúc Bá ôm miệng, nước mắt trực tiếp trào .

 

Cả đời lão từng thấy nhiều tiền đến !

 

Thẩm Uyển cũng ngây . Nàng ba cục vàng thô chói mắt , nữ nhi với vẻ mặt ngây thơ, vẫn đang hiếu kỳ cây cân lớn, tâm trạng phức tạp đến cực điểm.

 

Xót xa, thật sự chút xót xa.

 

nhiều hơn cả, là hả ! Là dương mày hất khí!

 

“Kim quản sự.”

 

Giọng của Lục Vân Chu vang lên.

 

“Vương phủ nợ ngươi tiền gốc ba ngàn lạng, lãi đẻ lãi con, tính ngươi bốn ngàn lạng, đủ ?”

 

Mặt Kim Đại Nha còn chút huyết sắc, còn thể gì?

 

Hắn chỉ thể nghiến răng một chữ: “Đủ…”

 

“Rất .” Lục Vân Chu gật đầu, “Phúc Bá, mang giấy nợ về đây.”

 

Phúc Bá ưỡn thẳng lưng, sải bước đến mặt Kim Đại Nha, một tay giật mạnh tờ giấy nợ đầy nhục nhã từ trong n.g.ự.c .

 

Tay Kim Đại Nha run lên một cái, nhưng dám ngăn cản.

 

“Trước mặt , xé nó .”

 

“Dạ!”

 

Phúc Bá mắt ngấn lệ, hai tay dùng sức.

 

“Xoẹt——”

 

Tờ giấy nợ tượng trưng cho gông cùm của Trấn Bắc Vương phủ, xé thành mảnh vụn, bay lả tả mặt Kim Đại Nha.

 

“Bây giờ, ba cục vàng , là của ngươi.” Lục Vân Chu chỉ ba cục vàng thô.

 

“Phần bạc còn , chúng cũng cần nữa, cứ coi như… tiền nước tạ tội cho .”

 

Lời , cực kỳ xát muối lòng!

 

Kim Đại Nha chỉ thấy cổ họng ngọt lịm, một ngụm m.á.u cũ suýt chút nữa phun .

 

Hắn tủi hổ ôm lấy ba cục vàng thô còn nặng hơn cả thể diện của , thậm chí dám xung quanh một nữa, dẫn theo đám thuộc hạ cũng đang ủ rũ chán nản, chật vật chen khỏi đám đông trong tiếng nhạo chút che giấu, chạy trối c.h.ế.t.

 

Nguy cơ, cứ thế hóa giải.

 

Trước cổng Vương phủ, dân chúng nghị luận ồn ào, ánh mắt Trấn Bắc Vương phủ đổi.

 

“Trấn Bắc Vương phủ , e rằng thật sự đào mỏ vàng ?”

 

“Ta thấy mỏ vàng, mà là đào hoạt tài thần ! Tiểu quận chúa , chính là một đồng nữ ban tài lộc a!”

 

Thẩm Uyển kìm nữa, bước nhanh xuống bậc thang, ôm chặt Tuế Tuế lòng, nước mắt lả chả rơi xuống.

 

“Tuế Tuế của , Tuế Tuế của …”

 

Nàng kiêu hãnh, nàng tự hào, nàng cảm thấy cái thể bé nhỏ trong lòng , còn quý giá hơn vạn năm ngàn lạng bạc trắng .

 

Tuế Tuế chuyện gì xảy , nàng chỉ , nương đang , nhưng làn sương mù xám xịt nương nhạt nhiều.

 

Kẻ cũng đ.á.n.h chạy .

 

Nàng bảo vệ nương thành công!

 

Tiểu nha đầu vui vẻ cọ cọ lòng Thẩm Uyển, vỗ vỗ đôi tay nhỏ, khúc khích lên.

 

 

Loading...