Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 17: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:24
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dám động mẫu ? Quỳ xuống nhận !

 

Tiếng quát chói tai của Thẩm Uyển khiến cửa Vương phủ ồn ào bỗng chốc im lặng.

 

Nụ độc ác mặt Kim Đại Nha cứng đờ.

 

Hắn ngờ, vị Vương phi trông yếu ớt như nước , dám quát mắng .

 

Một nữ nhân của Vương phủ sa sút, một gia tộc đến đàn ông cũng c.h.ế.t hết, nàng dựa mà dám ?

 

Sự tức giận vì bẽ mặt bỗng chốc xóa sạch lý trí của .

 

"Ngươi là thứ quái gì, cũng dám lớn tiếng với lão tử!" Kim Đại Nha mặt mày dữ tợn, nước bọt văng đầy mặt Thẩm Uyển. Hắn đột ngột vươn bàn tay thô kệch, đẩy mạnh vai Thẩm Uyển.

 

"Cút sang một bên!"

 

Thân hình Thẩm Uyển mỏng manh, chịu nổi cú đẩy . Nàng chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ ập tới, cả khống chế mà loạng choạng lùi phía , bước chân lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống bậc đá lạnh lẽo.

 

"Vương phi!" Phúc Bá sợ đến hồn vía lên mây, bất chấp tất cả lao tới đỡ.

 

"Mẫu !"

 

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hai mắt Lục Phong Hỏa lập tức đỏ ngầu.

 

Hắn tận mắt chứng kiến mẫu tên côn đồ vô xô đẩy, dáng vẻ chao đảo , tựa như một cây kim đ.â.m thẳng trái tim .

 

"Ta g.i.ế.c ngươi!"

 

Lục Phong Hỏa thể kìm nén nữa, một luồng man lực bùng phát từ eo, cưỡng ép thoát khỏi sự kiềm giữ của Phúc Bá. Hắn như một con mãnh hổ xổ lồng, cây côn gỗ trong tay mang theo tiếng gió rít x.é to.ạc khí, giáng thẳng đầu Kim Đại Nha.

 

Kim Đại Nha giật hoảng sợ, ngờ tiểu t.ử dám động thủ thật, hình béo ú của khá linh hoạt, luống cuống nhảy lùi , tránh đòn chí mạng .

 

"Phản ! Phản ! Bọn mày xông lên! Phế bỏ tiểu t.ử cho lão tử!" Kim Đại Nha gào thét giận dữ.

 

Hơn mười tên côn đồ lưng sớm xoa tay mài ngón, liền gằn vung gậy, ào ào xông lên.

 

Cảnh tượng lập tức mất kiểm soát.

 

"Tam thiếu gia!"

 

"Dừng tay!"

 

Phúc Bá và mấy lão bộc trung thành xông lên, nhưng căn bản đối thủ của đám tay sai , nhanh đẩy sang một bên.

 

Lục Phong Hỏa tuy chút võ nghệ phòng , nhưng còn trẻ tuổi, song quyền nan địch tứ thủ. Một cây côn gỗ múa đến vun vút mạnh mẽ, nhưng nhanh hai cây thước sắt chặn . Một tên đ.á.n.h lén vòng lưng , một cước đá thẳng khuỷu chân.

 

Lục Phong Hỏa rên khẽ một tiếng, khuỵu một gối xuống đất.

 

"Phong nhi!" Tim Thẩm Uyển thắt , nàng bất chấp tất cả xông đám hỗn loạn, dang rộng vòng tay che chắn Lục Phong Hỏa.

 

"Không đ.á.n.h con ! Không đ.á.n.h nó!"

 

Một phụ nhân tay tấc sắt như nàng, giữa đám nam nhân dữ tợn , tựa như một chiếc lá rụng trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng thể xé nát.

 

Một tên côn đồ côn gỗ của Lục Phong Hỏa quét trúng vai, đang nén một bụng lửa giận, thấy Thẩm Uyển xông tới cản đường, nghĩ ngợi gì, cây côn trong tay liền quét ngang.

 

"Vương phi cẩn thận!"

 

"Mẫu !"

Mèo Dịch Truyện

 

"Xoẹt ——"

 

Những gai gỗ lởm chởm côn lướt qua cánh tay Thẩm Uyển, một vết m.á.u lập tức xuất hiện, m.á.u tươi đỏ thẫm ngay lập tức trào , nhuộm đỏ ống tay áo màu trắng nhạt của nàng.

 

Thẩm Uyển đau đến run rẩy, nhưng vẫn c.h.ế.t điếng bảo vệ đứa con trai phía , chịu lùi nửa bước.

 

Màu đỏ chói mắt , tựa một tia chớp, x.é to.ạc đôi mắt của bóng hình nhỏ bé cách đó xa.

 

Tuế Tuế ngây .

 

Cô bé m.á.u chảy từ cánh tay mẫu , màu đỏ , tươi hơn bất cứ thứ gì "lấp lánh" mà cô bé từng thấy, nhưng khiến cô bé cảm thấy hoảng hốt và lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-17.html.]

 

Mẫu thương .

 

Mẫu , luôn ôm cô bé ngủ, tắm rửa cho cô bé, gắp miếng đùi gà lớn nhất cho cô bé, chảy máu.

 

Một cơn giận từng , đột ngột bốc lên từ thể nhỏ bé của cô bé. Đôi mắt to luôn chứa đựng sự tò mò và ngây thơ , giờ đây chỉ còn sự giận dữ lạnh lẽo.

 

Cô bé liếc mẫu và Tam ca đang vây công, cúi đầu chiếc túi vải nhỏ vá víu chân .

 

Trong túi vải, nhiều "bảo bối" mà cô bé nhặt .

 

nhiều viên đá nhỏ nặng trịch, "lấp lánh".

 

Bàn tay nhỏ của cô bé thọc trong túi vải, tùy tiện túm một nắm.

 

Cô bé túm một viên to nhất, nặng nhất, viên mà cô bé thấy giống thỏi vàng nhất, màu vàng óng ánh.

 

Cô bé nhỏ, sức lực cũng yếu, chỉ dùng hết bộ sức lực của , học theo cách những đứa trẻ con cô bé thấy phố ném đá, ném về phía tên béo xa nhất, hàm răng vàng lớn .

 

Cú ném hề chiêu thức, mềm oặt, trông chút sức lực nào.

 

Tuy nhiên, hòn đá vàng óng ánh khi rời tay, vạch một đường parabol ai thể đoán trong trung, thể mỹ.

 

lệch nghiêng, vượt qua tất cả những đang hỗn chiến.

 

Nó thậm chí còn khéo léo tránh một cây côn gỗ đang vung vẩy .

 

Kim Đại Nha đang chống nạnh, đắc ý Lục Phong Hỏa áp chế, gằn chuẩn lệnh đ.á.n.h gãy chân .

 

Hắn đột nhiên cảm thấy bên ngoài đầu gối truyền đến một cơn đau nhức buốt tê dại, cảm giác như một cây kim sắt nung đỏ đ.â.m mạnh .

 

"Aoa ——!"

 

Kim Đại Nha phát một tiếng kêu t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết.

 

Chân của lập tức mất hết sức lực, như thể rút xương. Thân hình mập mạp của còn chống đỡ nữa, hai chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng vang lớn, quỳ thẳng tắp, vững chắc mặt đất.

 

Hướng quỳ xuống, chính xác là đối diện với Thẩm Uyển đang bậc thang, cánh tay rướm máu.

 

Khoảnh khắc đó, cả thế giới đều tĩnh lặng.

 

Mọi cuộc giao đấu đều dừng .

 

Những cây côn gỗ đang vung vẩy cứng đờ giữa trung, những đang xô xát cũng tách .

 

Hàng chục đôi mắt, tất cả đều trân trân Kim Đại Nha đang quỳ đất, ôm đầu gối kêu t.h.ả.m thiết.

 

Những dân vây xem ban đầu ngỡ ngàng, ai là đầu tiên nhịn , "khục" một tiếng bật .

 

Tiếng tựa như châm ngòi.

 

"Ha ha ha ha! Quỳ xuống ! Kim Đại Nha quỳ xuống !"

 

"Ấy da trời đất ơi, đây là đến đòi nợ, là đến cửa tạ tội ?"

 

"Vừa còn kiêu ngạo đến thế, giờ quỳ xuống nhanh hơn ai hết!"

 

Tiếng vang lên như thủy triều, nhấn chìm cả con phố. Những ánh mắt còn chỉ trỏ về phía Vương phủ, giờ đây tất cả đều biến thành tiếng nhạo xem trò vui, đổ dồn về phía Kim Đại Nha.

 

Mặt Kim Đại Nha, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen. Hắn dậy, nhưng gân tê ở đầu gối đ.á.n.h trúng, nhức đau, căn bản thể dùng một chút sức lực nào.

 

Điều còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c !

 

Giữa những tiếng hỗn loạn , một giọng non nớt, nhưng mang đầy sự phẫn nộ, rõ ràng truyền khắp trường.

 

Tuế Tuế chen qua đám đông, hình nhỏ bé của cô bé xông lên bậc thang cao nhất, mặt mẫu .

 

Cô bé học theo Tam ca, chống hai tay hông, phồng má lên, hướng về phía Kim Đại Nha đang quỳ đất, dùng hết bộ sức lực, lớn tiếng tuyên bố:

 

"Không bắt nạt mẫu ! Quỳ xuống nhận !"

 

 

Loading...