Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 11: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:18
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Phúc Bảo trở nghề cũ, ngoài hang ch.ó khắp nơi là bảo vật!

 

Bữa cơm no nê khiến bộ Trấn Bắc Vương phủ sống .

 

Ngày hôm , trời còn sáng rõ, khói bếp bốc lên, nấu những bát cháo trắng thơm lừng.

 

Dù trong phủ bạc, nhưng khi Thẩm Uyển và Phúc Bá bàn bạc, vẫn quyết định chi tiêu tiết kiệm.

 

Trong trướng phòng, Phúc Bá gẩy những hạt bàn tính, nhưng nét mặt vui mừng một vệt u sầu che phủ.

 

"Vương phi, một ngàn lượng mà Thái Phó đại nhân ban tặng giải quyết việc cấp bách. Lão nô dùng bạc đó để trả nợ cũ cho tiệm gạo và hiệu t.h.u.ố.c ở thành đông, còn cấp bù một tháng tiền công cho hạ nhân."

 

Phúc Bá ngừng một chút, giọng trầm xuống: " mà… đây vì kéo dài tính mạng cho Vương gia, tiền gốc lẫn lãi vay của các tiệm cầm đồ lên đến một con đáng sợ. Một ngàn lượng , đổ , ngay cả tiếng động cũng thấy."

 

Vầng trán của Thẩm Uyển giãn vài ngày, bất giác nhíu .

 

Nàng hiểu rõ, bước ngoặt do một vò rượu mang , rốt cuộc cũng chỉ là giọt nước giữa biển cả.

 

Trấn Bắc Vương phủ, tòa đại sảnh sắp đổ nát , vẫn còn lâu mới thoát khỏi hiểm nguy.

 

Cuộc đối thoại của bọn họ, cũng cố ý tránh .

 

Tuế Tuế ăn xong một bát cháo thịt nhỏ, đang Trương ma ma dắt tản bộ hành lang để tiêu thực, lúc ngang qua cửa trướng phòng.

 

Nàng hiểu gì về "tiệm cầm đồ", "tiền lãi", nhưng nàng thể cảm nhận , nương thần tiên vui .

 

Nàng lén lút thò cái đầu nhỏ , thấy nương và Phúc bá bá, bắt đầu quấn quanh loại khí màu xám đen nhàn nhạt mà nàng thích.

 

Cái miệng nhỏ của Tuế Tuế lập tức bĩu .

 

Hôm qua ăn thịt thịt, rõ ràng đều vui vẻ mà.

 

Tại hôm nay vui nữa?

 

Nàng suy nghĩ một chút, cái đầu nhỏ nhanh chóng đưa kết luận.

 

Là vì "sáng lấp lánh" đủ!

 

Một cái vò đổi thịt thịt, nhưng chỉ đủ ăn một bữa.

 

Vậy thì nàng sẽ nhặt thật nhiều thật nhiều "sáng lấp lánh", chất thành núi, như nương sẽ bao giờ vui nữa!

 

Cảm giác sứ mệnh nhỏ bé, một nữa tràn ngập lồng n.g.ự.c Tuế Tuế.

 

Nàng hành động!

 

Nàng nhân lúc Trương ma ma chuyện với nha trong viện, lặng lẽ buông tay, mở đôi chân ngắn ngủn , thoắt cái chạy mất.

 

Nàng quen đường quen lối chạy về phòng , lôi cái túi vải nhỏ cũ nát gầm giường , quý báu đeo chéo .

 

Làm xong tất cả, nàng như một chú ong thợ nhỏ chuẩn , hùng dũng khí phách một nữa xông đến "kho báu" ngày hôm qua —— hậu hoa viên.

 

Trong khu vườn hoang phế, cái hố đất gốc cây hòe già vẫn còn đó.

 

Tuế Tuế vòng quanh gần đó một vòng, phát hiện nơi còn ánh sáng rực rỡ đặc biệt khiến nàng rung động như hôm qua nữa.

 

Nàng chút thất vọng, nhưng nản lòng.

 

Nàng tin rằng, Vương phủ lớn như , nhất định còn những thứ khác!

 

Nàng bước những bước chân ngắn ngủn, bắt đầu tìm kiếm ở mỗi ngóc ngách của khu vườn.

 

Khe đá giả sơn, rìa giếng khô, đình đổ nát… Nàng gần như lật tung cả khu vườn.

 

mà, tìm thấy "bảo bối lớn" như hôm qua nữa.

 

Ngay lúc nàng chút chán nản, ánh mắt nàng một luồng sáng yếu ớt nhưng kiên định, xuyên qua từ góc tường sâu nhất của khu vườn, thu hút.

 

Ánh sáng đó mảnh, như một sợi tơ vàng, xuyên từ phía một bụi cỏ dại cao nửa .

 

Đôi mắt to của Tuế Tuế tức khắc sáng bừng.

 

Nàng lập tức gạt cỏ dại sang một bên, bước chệnh choạng tiến tới.

 

Phía cỏ dại, là một bức tường viện loang lổ.

 

Dưới chân tường, dây leo và cỏ dại che khuất, hiện một cái lỗ đen ngòm.

 

Lỗ hổng lớn, chỉ đủ cho một con ch.ó lớn chui chui .

 

Mà luồng kim quang mê hoặc , chính là từ phía bên lỗ hổng, ngừng truyền tới!

 

Tim Tuế Tuế đập thình thịch.

 

Bên cái lỗ, nhất định nhiều nhiều "sáng lấp lánh"!

 

Nàng một chút do dự nào.

 

Nhìn hình nhỏ bé của , so sánh với kích thước cái lỗ hổng, nàng cảm thấy vặn.

 

Thế là, nàng sấp xuống, siết chặt cái túi vải nhỏ, như một con sóc đất nhỏ chuẩn thám hiểm, hề sợ hãi mà chui tọt .

 

Trong hang chút tối, mang theo mùi ẩm ướt của đất và rễ cây.

 

2_Tuế Tuế tay chân cùng dùng để bò về phía , nhanh, cảnh tượng mắt liền đột nhiên rộng mở.

 

Nàng chui khỏi hang, phủi phủi đất , hiếu kỳ đ.á.n.h giá thế giới mới .

 

Đây là ngọn núi hoang phía Vương phủ.

 

Nói là núi, thực chất chỉ là một bãi đá lởm chởm ít đến, khắp nơi là đá hình thù kỳ dị và cỏ dại khô héo.

 

trong tầm mắt của Tuế Tuế, nơi quả thực là thiên đường!

 

Khắp nơi đều là bảo vật!

 

Một tảng đá trông xám xịt chân, đang tỏa vầng sáng vàng óng mềm mại.

 

Không xa đó, một cây cỏ nhỏ màu tím đáng chú ý, mọc sát vách đá, quanh bao phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-11.html.]

Ngay cả một mảnh sắt gỉ sét nửa chôn trong đất, cũng lấp lánh ánh sáng trắng bạc!

 

Nhiều lắm! Rất nhiều nhiều "sáng lấp lánh"!

 

Tuế Tuế vui sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

 

Nàng như một chú chuột hamster nhỏ rơi chum gạo, lập tức mở to má, bắt đầu công cuộc "tích trữ hàng hóa" bận rộn của .

 

"Cái sáng lấp lánh , nhặt!"

 

Nàng ôm tảng đá tỏa ánh sáng vàng lên, cẩn thận đặt túi vải nhỏ của .

 

"Cái cũng sáng lấp lánh, !"

 

Nàng chạy tới, khó nhọc nhổ cả gốc cây cỏ tím nhỏ lên, cẩn thận rũ bỏ bùn đất dính rễ, cũng nhét túi vải.

 

Nàng mệt mỏi chạy chạy bãi đá lởm chởm, lúc đào một "tảng đá", lúc nhổ một "cọng cỏ dại".

 

Rất nhanh, cái túi vải nhỏ của nàng nhét đầy ắp, thể chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.

 

quanh, vẫn còn nhiều "sáng lấp lánh" đang vẫy gọi nàng.

 

Làm đây?

 

Tuế Tuế sốt ruột xoay tròn tại chỗ, cúi đầu .

 

Nàng chủ ý!

 

Nàng cởi chiếc áo khoác rộng thùng thình , trải xuống đất, bắt đầu chất chồng các loại "bảo bối" nhặt lên áo.

 

Đá vàng óng, cỏ xanh biếc, mảnh sắt bạc…

 

Mèo Dịch Truyện

Chẳng gì, mặt trời ngả về tây, trời dần tối.

 

Tuế Tuế đống "chiến lợi phẩm" chất thành một đống nhỏ mặt , mãn nguyện .

 

Nàng gom bốn góc áo với , buộc một nút thắt vụng về, tạo thành một cái bọc lớn.

 

Cái bọc còn lớn hơn cả nàng.

 

Tuế Tuế kéo lê cái "bao tải" nặng trịch , "hây dô hây dô", bắt đầu nhích từng chút một về phía cái hang ch.ó mà nàng chui .

 

Nàng nhanh chóng mang bảo bối về nhà cho nương , để đổi lấy thịt thịt ăn!

 

Mà lúc , trong Trấn Bắc Vương phủ, loạn thành một nồi cháo.

 

"Tiểu tiểu thư ? Ai thấy tiểu tiểu thư ?"

 

Trương ma ma tìm khắp cả viện, vẫn thấy bóng dáng Tuế Tuế, tiếng nàng nghẹn ngào.

 

Tin tức truyền đến tai Thẩm Uyển khi nàng đang đút t.h.u.ố.c cho nhị nhi t.ử Lục Vân Chu.

 

“Ngươi cái gì? Tuế Tuế thấy ư?!”

 

Một tiếng “choang” vang lên, bát t.h.u.ố.c rơi xuống đất, vỡ tan thành mấy mảnh.

 

Sắc mặt Thẩm Uyển bỗng chốc trắng bệch, nàng vịn khung cửa, thể chao đảo.

 

“Mau! Mau tìm! Cử tất cả trong phủ ngoài tìm!”

 

Toàn bộ Trấn Bắc Vương phủ, tựa như một tổ ong vỡ, nổ tung.

 

Bọn hạ nhân cầm đèn lồng, gần như lật tung từng tấc đất trong Vương phủ.

 

“Tiểu tiểu thư——!”

 

“Tuế Tuế tiểu thư——!”

 

Từng tiếng gọi khẩn thiết, liên tục vang lên trong Vương phủ chiều tà.

 

Lục Phong Hỏa đang luyện thương ở diễn võ trường thấy động tĩnh, bực bội ném cây trường thương trong tay xuống đất.

 

Khi từ miệng một nha hoảng hốt rằng tiểu nha đầu nhặt về mất tích, cả ngẩn .

 

Một luồng hoảng sợ mà chính cũng từng nhận , đột ngột chiếm lấy trái tim .

 

“Phế vật! Một lũ phế vật! Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng trông nổi!”

 

Hắn gầm lên với bọn hạ nhân, gương mặt đầy vẻ sốt ruột.

 

Hắn thể chờ bọn hạ nhân lục soát từng tấc đất, nha đầu ngốc nhỏ như , vạn nhất rơi xuống giếng khô nào thì ?

 

Lục Phong Hỏa càng nghĩ càng hoảng loạn, thể yên nữa, nhấc chân chạy ngoài.

 

Hắn trèo tường ngoài tìm!

 

Hắn đường tắt, thẳng tiến đến bức tường viện hẻo lánh nhất ở hậu hoa viên.

 

Ngay khoảnh khắc dồn một , chuẩn mượn lực đạp lên đầu tường, bỗng thấy chân tường truyền đến một trận tiếng sột soạt kỳ lạ.

 

Động tác của Lục Phong Hỏa dừng .

 

Hắn nhíu mày, theo tiếng động qua, vặn thấy một cảnh tượng khiến há hốc mồm.

 

Tiểu nha đầu mà tưởng mất tích, đang chổng mông, gắng sức chui từ cái lỗ ch.ó mà hồi nhỏ từng chui qua để bắt tổ chim!

 

Lỗ ch.ó quá nhỏ, còn kéo theo một cái bọc to đùng, vặn kẹt ở cửa hang, tiến thoái lưỡng nan.

 

Một đôi chân giày vải nhỏ xíu, vẫn đang vô ích đạp đạp bên ngoài hang.

 

Lục Phong Hỏa tại chỗ, đôi chân ngắn cũn đang loạn xạ đạp trong trung, nhất thời quên mất đang định gì.

 

Tuế Tuế cảm thấy kẹt, nàng sốt ruột, dùng hết sức bình sinh cố gắng nhích tới.

 

Một tiếng “bộp”, nàng cuối cùng cũng mang theo cái “bao tải” to đùng của , chui khỏi hang, lấm lem bùn đất ngã lăn bên chân Lục Phong Hỏa.

 

Nàng ngẩng đầu, thấy vị tam ca hung dữ đang mặt.

 

Tuế Tuế hề sợ hãi, nàng toét miệng , lộ hàm răng trắng muốt, ngốc nghếch với Lục Phong Hỏa đang kinh ngạc, còn như dâng hiến bảo vật vỗ vỗ cái bọc to phồng bên cạnh .

 

 

Loading...