Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 101: --- Đừng chần chừ, Tuế Tuế chỉ gì, cứ lấy nấy!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:48:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bóng dáng đoàn Trấn Bắc Vương phủ biến mất khỏi Kim Loan Điện.

 

Dáng lưng xiêu vẹo, dìu dắt lẫn , trong mắt quần thần, là sự bi ai của bậc hùng mạt lộ.

 

họ nào , khoảnh khắc tấm lưng rộng lớn của Lục Chấn che khuất tầm từ trong điện, vẻ mặt đau khổ tột cùng của y tan biến như khói bụi gió thổi tan, còn chút dấu vết.

 

Y đầu, cùng nhị nhi t.ử Lục Vân Chu, bên cạnh cũng cất dáng vẻ bệnh tật, ánh mắt trong trẻo, .

 

Khóe môi hai cha con, đồng thời kéo lên một nụ ngầm hiểu.

 

Nụ , tựa như hai con lão hồ ly trộm con gà mái béo nhất từ chuồng gà.

 

Ngự Thư Phòng.

 

“Loảng xoảng!”

 

Một tiếng vỡ chói tai, phá vỡ sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.

 

Hoàng đế mặt lạnh như nước, n.g.ự.c y phập phồng dữ dội, vung tay quét đổ cả bộ cụ ngọc trắng Định Dao tiền triều mà y yêu thích nhất thư án xuống đất.

 

Ấm ngọc tinh xảo, chén ngọc ôn nhuận, vỡ tan tành nền gạch vàng cứng rắn, biến thành một đống hỗn độn.

 

Lão thái giám Lưu Toàn đang hầu hạ bên cạnh, cùng mấy tiểu thái giám khác, "bịch" một tiếng cùng lúc quỳ sụp xuống, đầu cúi sát đất, ngay cả thở cũng nín .

 

“Lục Chấn! Lục gia!!”

 

Tiếng gầm thét của Lý Thịnh vang vọng trong Ngự Thư Phòng trống trải, ngọn lửa giận dữ kìm nén trong giọng , gần như hất tung cả mái nhà.

 

“Bọn chúng to gan thật! Dám khi quân! Đây là đang mặt quần thần, lột da mặt trẫm xuống, chà đạp chân!”

 

Y một cước đạp đổ lư hương t.ử kim bên cạnh, tro hương nóng bỏng vương vãi khắp sàn.

 

“Diễn kịch! Tưởng trẫm là kẻ ngốc ? Từng tên một vẻ đây mà chạy đến diễn kịch!”

 

“Còn thổ huyết? Sao y c.h.ế.t luôn Kim Loan Điện !”

 

Lý Thịnh mắt đỏ ngầu, giữa đống mảnh vỡ, tựa như một con dã thú nhốt trong lồng.

 

“G.i.ế.c! Trẫm g.i.ế.c bọn chúng! Trảm cả nhà bọn chúng!!”

 

Lưu Toàn quỳ đất, thể run rẩy như lá rụng trong gió thu, dám một lời.

 

Ngay lúc đó, bên ngoài điện truyền đến tiếng tiểu thái giám thông báo.

 

“Bệ hạ, Triệu Thừa tướng cầu kiến.”

 

“Để cút !” Tiếng gầm thét của Lý Thịnh hề ngưng nghỉ.

 

Triệu Việt sải bước Ngự Thư Phòng, thấy cảnh tượng hỗn độn khắp sàn và vị Hoàng đế đang nổi trận lôi đình. Y hề tỏ chút ngạc nhiên nào, chỉ cẩn thận lách qua những mảnh ngọc vỡ, đến mặt Lý Thịnh, cúi hành lễ.

 

“Bệ hạ xin hãy bớt giận, vì kẻ vũ phu thô tục như Lục Chấn mà tổn hại long thể thì đáng.”

 

Mèo Dịch Truyện

Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy đau lòng và hối hận.

 

“Lão thần điện, cũng màn kịch lớn của Lục gia chọc tức đến gan đau! Trấn Bắc Vương phủ, đến thế! Bệ hạ niệm tình công lao cũ, trăm bề dung túng cho y, y những cảm ân đội đức, ngược còn tới, dùng thủ đoạn hèn hạ như , uy h.i.ế.p quân thượng, quả thực đáng vạn c.h.ế.t!”

 

Lời , từng câu từng chữ đều chạm đến tâm can của Lý Thịnh.

 

Hơi thở của Lý Thịnh nặng nề, y dừng bước, chỉ ngoài điện, giọng khàn khàn: “ khanh xem, trẫm thể gì? Y thổ huyết ngay Kim Loan Điện ! Giờ khắp kinh thành, ai cũng nghĩ trẫm là một hôn quân khắc nghiệt bạc bẽo!”

 

“Bệ hạ, chính vì , chúng càng thể để y đắc ý.” Trong mắt Triệu Việt xẹt qua một tia tính toán lạnh lẽo.

 

Y hạ thấp giọng, ghé sát Hoàng đế.

 

“Theo lão thần thấy, hành động hôm nay của Lục Chấn, chẳng qua là hồi quang phản chiếu, nỏ mạnh hết đà. Y càng gào thét khản giọng như , càng chứng tỏ y đường cùng, chỉ thể dựa những mánh khóe gì để mua chuộc lòng thương.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-101-dung-chan-chu-tue-tue-chi-gi-cu-lay-nay.html.]

Ngọn lửa giận của Lý Thịnh dịu một chút, y nheo mắt , chờ đợi Triệu Việt tiếp.

 

“Bệ hạ chẳng ban thưởng cho bọn chúng Hoàng gia Nội khố, tùy ý chọn ba kiện bảo vật ?” Khóe môi Triệu Việt cong lên một nụ hiểm độc.

 

“Cái , thể trò.”

 

“Ồ?” Sự hứng thú của Lý Thịnh khơi gợi.

 

“Bệ hạ ngài nghĩ xem, Lục Chấn y chỉ là một võ phu, thô tục bất kham. Mấy đứa con trai của y, một tên tàn phế, một tên bệnh tật, một tên ngốc nghếch. Bọn chúng nào hiểu cái gì gọi là bảo vật thật sự?” Giọng Triệu Việt cực kỳ thấp.

 

“Ngài chỉ cần phái một kẻ lanh lợi ‘dẫn dắt’ một phen, để bọn chúng tha hồ chọn những thứ trông hoa lệ nhất, chói mắt nhất, thứ thể phô trương bộ mặt ‘trọc phú’ nhất mà mang .”

 

“Đợi bọn chúng ‘ôm về đầy ắp’, tin tức truyền . Người thiên hạ sẽ nhận ? Sẽ chỉ cảm thấy Trấn Bắc Vương phủ tham lam vô độ, thô tục bất kham, bạc còn thỏa mãn, đến cả Hoàng gia Nội khố cũng dọn sạch. Đến lúc đó, chút đồng tình mà bọn chúng hôm nay điện, sẽ tan thành mây khói, chỉ còn sự chế giễu của thiên hạ!”

 

Mắt Lý Thịnh, từng chút từng chút sáng lên.

 

Ngọn lửa giận bạo ngược trong Ngự Thư Phòng, dần dần lắng xuống.

 

“Hay! Hay cho một kế mượn lực đ.á.n.h lực!” Lý Thịnh vỗ mạnh tay vịn, vẻ âm u mặt quét sạch còn, “Cứ theo lời ái khanh!”

 

Y chuyển ánh mắt sang Lưu Toàn vẫn đang quỳ đất.

 

“Lưu Toàn.”

 

“Nô tài tại!” Lưu Toàn lăn gần.

 

Lý Thịnh từ cao xuống y, giọng khôi phục sự lạnh lùng và uy nghiêm của đế vương.

 

“Ngươi đích một chuyến, dẫn Trấn Bắc Vương, Nội khố ‘chọn bảo vật’.”

 

Y cố ý nhấn mạnh hai chữ “chọn bảo vật”.

 

“Nhớ kỹ, ‘chiêu đãi thật ’, nhất định để Vương gia chọn ‘bảo bối ý’.”

 

Lưu Toàn là kẻ nào? Y lăn lộn trong cung cả đời, tài quan sát sắc mặt đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.

 

Y lời , lập tức hiểu ý ngoài lời của Hoàng đế.

 

Đây là y giăng bẫy cho Lục gia!

 

Lưng Lưu Toàn cúi thấp hơn nữa, khuôn mặt già nua chất đầy nụ nịnh nọt, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng toát lên vẻ tinh ranh.

 

“Bệ hạ yên tâm! Nô tài hiểu!”

 

“Nô tài bảo đảm, nhất định sẽ để Trấn Bắc Vương và An Bình Quận chúa, chọn bảo bối ‘sáng’ nhất, ‘đáng tiền’ nhất, để bọn họ ‘ôm về đầy ắp’!”

 

Y vỗ ngực, thề thốt.

 

Một bên khác.

 

Bầu khí khác biệt với vẻ thê lương khốn khổ Kim Loan Điện ban nãy.

 

Lục Phong Hỏa đang mày râu dựng ngược, mô tả khuôn mặt của Triệu Thừa tướng như thể ăn ruồi bọ mà táo bón.

 

Còn Lục Tùng Hàn mới “thổ huyết hôn mê”, giờ phút thẳng , đang cầm túi nước súc miệng, mặt nào nửa phần bệnh tật.

 

Lục Vân Chu chỉ khẽ mỉm , y liếc đang ngó nghiêng, tò mò ngắm nghía những mái hiên cung điện trong lòng phụ , giọng nhỏ đến mức chỉ hai cha con họ mới thấy.

 

“Phụ , lát nữa Hoàng gia Nội khố, đừng quản gì cả.”

 

Lục Chấn sửng sốt.

 

“Tuế Tuế chỉ gì, cứ lấy nấy.” Ánh mắt Lục Vân Chu đặt đôi mắt đen láy của Tuế Tuế, “Tuyệt đối, đừng chần chừ.”

 

Lục Chấn đôi mắt trong trẻo mà ẩn chứa vài phần xảo quyệt của nhi tử, tiểu phúc tinh đang trong lòng , khiến y từ cõi c.h.ế.t trở về, y nhếch miệng , gật đầu vẻ hiểu.

 

 

Loading...