Tiểu Phúc Bảo ba tuổi, nhặt rác nuôi sống cả Vương phủ - Chương 1: ---Phủ Vương gia nghèo rớt mồng tơi nhặt về một tiểu phúc bảo
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:46:08
Lượt xem: 28
Gió bắc gào thét cuốn theo tuyết lông ngỗng, như chôn vùi cả kinh thành một màu trắng xóa.
Trên đường phố một bóng , chỉ một cỗ xe ngựa cũ kỹ, in hằn hai vết bánh xe sâu hoắm lớp tuyết dày, chật vật lướt về phía góc hẻo lánh nhất của thành bắc.
Bánh xe nghiền qua tuyết, phát tiếng "lạch cạch lạch cạch", trong cái lạnh đông c.h.ế.t chóc, âm thanh càng thêm chói tai.
Trong xe ngựa, cũng một mảnh c.h.ế.t lặng.
Thẩm Uyển, từng là Trấn Bắc Vương phi vang danh kinh thành, lúc chỉ khoác một bộ váy vải thô sơ, sắc mặt còn trắng hơn tuyết ngoài cửa sổ vài phần. Nàng ôm một cái lò sưởi tay cũ trong lòng, nhưng chút ấm yếu ớt đó, căn bản thể sưởi ấm đầu ngón tay lạnh buốt của nàng.
Nàng từ tiệm cầm đồ , cầm cố cây trâm phượng cuối cùng còn đổi tiền.
Đó là vật mẫu nàng tự tay cài lên tóc cho nàng khi xuất giá.
“Vương phi, đừng quá đau lòng. Đợi Vương gia tỉnh , chuyện sẽ thôi.” Trương ma ma bên cạnh thấy dáng vẻ thất thần của nàng, lên tiếng an ủi, giọng cũng đầy mệt mỏi.
Thẩm Uyển gì, chỉ hướng ánh mắt ngoài cửa sổ.
Tốt hơn ?
Làm mà ?
Mèo Dịch Truyện
Phu quân Trấn Bắc Vương Lục Chấn, chiến thần của Đại Ung, đại thắng Bắc Man ở biên cương, đường ban sư hồi triều trúng độc kỳ lạ, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, gì sự đời.
Đại công t.ử Lục Tùng Hàn, từng là tài hoa nhất kinh đô, mệnh danh "Thiếu niên tướng quân", ám toán khi hộ tống phụ về kinh, hai chân phế, từ đó tự nhốt trong căn phòng tăm tối, bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Cả Trấn Bắc Vương phủ, từ danh môn hiển hách nhất kinh thành, biến thành ôn thần ai ai cũng tránh xa. Hoàng đế nghi kỵ, triều thần thì thừa cơ giáng đá xuống giếng, chỉ trong vỏn vẹn nửa năm, Vương phủ to lớn rút gân lột xương, chỉ còn một cái vỏ rỗng tuếch, còn mang khoản nợ khổng lồ.
Hy vọng, sớm sự tuyệt vọng ngày qua ngày ăn mòn đến sạch sẽ.
Xe ngựa chạy đến một góc phố đổ nát, bánh xe đột ngột xóc nảy lên, phát một tiếng động lớn.
“Cái gì ?” Trương ma ma xóc đến lảo đảo, nhíu mày hỏi.
Người đ.á.n.h xe ở bên ngoài trả lời: “Ma ma, hình như là cán một cái bao bố rách trong đống tuyết.”
“Đi nhanh , cái thời tiết quái quỷ , đừng để xảy chuyện gì nữa.” Trương ma ma thúc giục, chỉ nhanh chóng trở về cái nhà dù lạnh lẽo nhưng ít nhất cũng thể che gió che tuyết .
Xe ngựa đang định khởi động , Thẩm Uyển chợt lên tiếng.
“Khoan .”
Giọng nàng chút khàn.
“Vương phi?” Trương ma ma khó hiểu qua.
“Ta … hình như thấy động tĩnh.” Thẩm Uyển vén một góc rèm xe, về phía đống tuyết bánh xe cán qua.
Gió tuyết quá lớn, rõ gì cả.
“Vương phi nhầm ,” Trương ma ma kéo rèm , khuyên nhủ, “Chỗ là ngã ba của phố Thập Di, là ăn mày lưu dân, thể động tĩnh gì chứ? Chắc là mèo hoang ch.ó dại thôi. Người yếu, tuyệt đối thể gió thổi nữa.”
Thẩm Uyển cố chấp đẩy cửa xe.
Một luồng gió lạnh kèm theo tuyết táp mạnh mẽ tràn , khiến nàng khỏi rùng .
“Vương phi!” Trương ma ma kinh hô một tiếng, kéo nàng , nhưng nàng né tránh.
Thẩm Uyển bất chấp tất cả nhảy xuống xe ngựa, từng bước khó khăn về phía đống tuyết bẩn thỉu . Gió lạnh thổi tung vạt váy mỏng manh của nàng, cả nàng như một chiếc lá khô sắp rụng trong gió.
Nàng gạt lớp tuyết phủ bên , quả nhiên thấy một cái bao bố rách nát.
Dưới cái bao bố, cuộn tròn một cái bóng nhỏ xíu màu đen.
Đó là một đứa trẻ.
Một bé gái trông chỉ chừng ba bốn tuổi, chỉ quấn vài mảnh vải rách rưới, khuôn mặt và đôi tay nhỏ bé đều tím tái vì lạnh, môi khô nứt nẻ, một tiếng động cuộn tròn ở đó, dường như còn thở.
Bên cạnh còn một cái bao bố rách, nãy hình như cán trúng cái bao bố .
dù đang trong tình trạng hôn mê như , bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn nắm chặt nửa cái bánh bao lạnh đen thui, đông cứng như đá.
Khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Uyển như một bàn tay lớn ghì chặt, đau đến mức thể thở nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-phuc-bao-ba-tuoi-nhat-rac-nuoi-song-ca-vuong-phu/chuong-1-phu-vuong-gia-ngheo-rot-mong-toi-nhat-ve-mot-tieu-phuc-bao.html.]
Nàng nhớ đến phu quân đang rõ sống c.h.ế.t của , nhớ đến con trai đang tự giam trong bóng tối, nhớ đến cái nhà đang bờ vực sụp đổ .
Kẻ trời ưu ái, còn thể rơi vũng lầy.
Thế thì một đứa trẻ nơi nương tựa như , trong cái thế đạo ăn thịt , thể sống sót?
Cái thiện niệm sâu thẳm nhất trong lòng nàng, tuyệt vọng chôn vùi bấy lâu, giờ đây trỗi dậy.
Nàng cúi xuống, dùng bàn tay chút cứng đờ vì lạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé, gần như trọng lượng .
“Vương phi, ạ!” Trương ma ma đuổi kịp, thấy cảnh , kinh hãi thất sắc, “Đứa trẻ lai lịch rõ, còn bệnh tật gì ! Vương phủ chúng bây giờ… bây giờ còn lo xong!”
Thẩm Uyển như thấy, chỉ ôm chặt đứa trẻ hơn một chút, dùng ấm của để sưởi ấm cơ thể nhỏ bé lạnh lẽo .
Nàng ôm đứa trẻ, trở xe ngựa.
Có lẽ cảm nhận ấm lâu , hàng mi của cô bé khẽ run lên, từ từ mở mắt.
Đó là đôi mắt trong veo , như bầu trời mưa gột rửa, vướng chút bụi trần.
Ánh mắt cô bé còn chút mơ hồ, nàng ngây ngốc phụ nữ đang ôm .
Người phụ nữ thật , giống như thần tiên tỷ tỷ trong tranh.
Chỉ là… tại thần tiên tỷ tỷ ?
Một giọt nước mắt ấm áp, vặn rơi gương mặt lạnh giá của cô bé.
Cô bé, tức Tuế Tuế, theo bản năng giơ bàn tay nhỏ bé còn đang nắm nửa cái bánh bao, bẩn đến mức màu sắc gốc, vụng về, thăm dò, vươn về phía má Thẩm Uyển, lau nước mắt cho nàng.
Chính động tác , phá vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Thẩm Uyển.
Nàng nhịn nữa, ôm chặt đứa trẻ nhỏ bé lòng, tiếng kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa, từ tiếng nức nở khe khẽ, biến thành tiếng than đau thấu tim gan.
Nàng giữ một cái nhà sắp sụp đổ quá lâu, quá mệt mỏi .
Tất cả đều bảo nàng kiên cường, chống đỡ.
hôm nay, một tiểu khất cái xa lạ, đang cận kề cái c.h.ế.t, dùng động tác thuần túy nhất, cho nàng một tia an ủi bản năng nhất.
“Về nhà.” Thẩm Uyển mắt đẫm lệ với đ.á.n.h xe, giọng mang theo sự kiên định từng .
Xe ngựa một nữa khởi động, , phương hướng rõ ràng.
Suốt dọc đường lời nào, xe ngựa cuối cùng dừng một phủ khí thế ngất trời nhưng khó che giấu vẻ tiêu điều.
Bốn chữ vàng “Trấn Bắc Vương phủ”, lớp sơn vàng bong tróc, trong gió tuyết toát lên một vẻ thê lương khó tả.
Cánh cửa lớn từ từ mở , phát âm thanh nặng nề và khó nhọc.
Lão quản gia Phúc Bá dẫn theo hai tiểu tư đón, khi thấy Vương phi ôm một tiểu khất cái xa lạ trong lòng, vẻ mặt ông đơ cứng .
“Vương phi, đây…”
Thẩm Uyển giải thích, ôm Tuế Tuế thẳng phủ.
Phúc Bá theo , những nếp nhăn mặt gần như co rúm , ông bước nhanh vài bước, hạ giọng, đầy vẻ sầu não báo cáo:
“Vương phi, sổ sách… trống rỗng . Vương phủ chúng , tối nay, còn một hạt gạo để nấu cơm nữa.”
Giọng ông đầy tuyệt vọng.
Cả Vương phủ mấy chục miệng ăn, ngày mai sẽ cơm. Lúc , thêm một miệng ăn nữa, dù chỉ là một cái miệng nhỏ, cũng là họa chồng họa.
Bước chân Thẩm Uyển dừng .
Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say vì ấm áp trong vòng tay . Hơi thở của Tuế Tuế yếu ớt, như một con cá rời khỏi nước.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua khuôn mặt sầu khổ của Phúc Bá, quét qua ánh mắt nghi hoặc của đám hạ nhân xung quanh, cuối cùng dừng tấm biển đề “Trấn Bắc Vương phủ”.
“Dù phủ uống cháo loãng,” nàng từng chữ từng câu, rõ ràng vô cùng, , “thì cũng một bát cháo nóng hổi cho con bé.”