Ta hoảng hốt bỏ chạy khỏi sảnh , Thẩm Ánh An đuổi theo, chặn  ở sân .
Hắn là con trai duy nhất của phủ Trung Nghĩa Bá, sống trong nhung lụa từ nhỏ,  từng chịu chút uất ức nào,   một   xuất  nha  như  đánh.
Cái tát  khá mạnh, tay  mơ hồ đau nhức.
Hắn dồn   một góc với vẻ tức giận  cam lòng:
“Ngươi giỏi nhỉ, tự động rời khỏi phủ,  chịu thừa nhận , thậm chí dám đánh thiếu gia.”
Ta chột  nên khăng khăng: “Ta thật sự  quen  ngài.”
“Vậy ?”
Hắn  lạnh,  xuống: “Được , để  chứng minh.”
Cổ áo đột nhiên  kéo xuống, lộ  một mảng lớn da thịt mịn màng, run rẩy trong gió lạnh.
Trên vai   một vết sẹo.
Nói  cũng buồn , Thẩm Ánh An ấm áp như ngọc, cũng  chó hoang rượt  đường.
Để bảo vệ ,  che  mặt  mà  hề do dự, chó hoang cào vai  chảy máu.
Sau đó khi   ấm giường cho ,  đều hôn nơi đó.
Mắt Thẩm Ánh An đỏ hoe,    hận  tức:
“Ta nhớ rõ mỗi chỗ   của ngươi, ngươi còn gì để  ?”
“Bỏ cuộc sống   ở Bá phủ, chạy đến vùng núi non cằn cỗi để bán hoành thánh, ngươi  ý gì!”
Ta nức nở vài tiếng, cắn chặt môi.
Không hiểu , một   chịu đựng  thứ trong bốn năm qua,  nghĩ  đủ mạnh mẽ, nhưng chỉ cần gặp  chuyện liên quan đến , vẫn  khỏi rơi lệ.
Giọng  của một nam tử xa lạ vang lên từ bên ngoài:
“Chiếu Thủy,     bắt nạt cô, cô   ?”
Thẩm Ánh An nhíu mày,  thấy một nam tử áo xanh xông  sân ,  khi thấy hai  chúng , đột nhiên hét lên.
Hiện tại quần áo  đang xộc xệch, cũng may Thẩm Ánh An kịp thời di chuyển vị trí của  để chặn tầm  của  tới.
 như thế càng thêm mập mờ.
“Được lắm!”
La công tử thở hổn hển, chỉ  chúng  với vẻ  tin nổi:
“Cô hứa với Lý thẩm sẽ cùng  xem mắt,  lén lút  chuyện  với nam nhân khác  lưng, ban ngày ban mặt mà   liêm sỉ!”
Thẩm Ánh An nghiêng đầu, ánh mắt như dao:
“Nàng vốn là  của , mau cút !”
La công tử thấy quần áo và khí thế của Thẩm Ánh An  tầm thường,  dám cứng rắn, hùng hổ rời .
Sân   yên tĩnh.
Sắc mặt Thẩm Ánh An nặng nề: “Ngươi  xem mắt  ?”
Ta lạnh lùng : “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng,   gì sai cả.”
“Hắn  gì ? Lời  và hành động thô bỉ, lớn tuổi, ngươi thích ?”
“Lão phu nhân  đưa khế ước bán  cho ,   thể tự do kết hôn,  cần thiếu gia lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-nha-hoan/chuong-3.html.]
Vóc dáng  cao lớn, ấn  vai ,  cúi xuống ngang tầm mắt với :
“Cầm khế ước bán  xong  bỏ chạy?”
“Mấy năm nay  đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi  lương tâm !”
Từ góc độ của , quả thật  đối xử với   tệ.
Chưa bao giờ đánh đập,  bao giờ mắng chửi, thậm chí  hề  nặng,  chia phần dồi dào, ngày lễ và ngày tết đều thưởng bạc.
Một nô tỳ nên thấy đủ khi gặp  chủ tử như .
Lòng  trống rỗng,  lẽ  nghĩ rằng     sợ nên buông lỏng tay, dịu giọng một chút:
“Ngày đó,   ngươi đến quán  để đưa áo cho ,  nhặt  áo choàng ở  lầu.”
“Sau đó hỏi gã sai vặt và  đánh xe, bọn họ đều   thấy ngươi  khỏi quán .”
“Ta lo lắng ngươi gặp  kẻ , mấy năm nay tìm ngươi khắp nơi, gần như tìm kiếm khắp kinh thành nhưng  thấy chút tung tích nào của ngươi cả.”
“Nói cho  , vì  ngươi rời ?”
Trong mắt Thẩm Ánh An ngập tràn buồn bã.
Dường như  là   quan trọng với .
Xuýt nữa khiến  động lòng.
10.
Có lẽ do  luôn  lời, vì thế sự rời  đột ngột khiến   thể chấp nhận .
Có lẽ  ngần  năm,   tìm  nha  nào dễ dùng như .
Hắn đang chờ câu trả lời của .
“Chiếu Thủy, ngươi  thật .”
Làm thế nào để  sự thật?
Nói rằng  lừa gạt tình cảm của  , nhưng rõ ràng là do  tình nguyện.
Nói rằng  đa tình và phong lưu ư, nhưng   tư cách gì mà dám chỉ trích ?
Ta ngẫm nghĩ, đưa  một câu trả lời thỏa đáng.
“Nô tỳ  ấm giường vốn là một món đồ mà thôi.”
“Không  tôn nghiêm,   tình cảm, chỉ  thể trung thành vô điều kiện với chủ tử.”
“Chủ tử   ở  giường,   cởi  bộ xiêm y và ngoan ngoãn hầu hạ,  ai quan tâm   thích  ,  sẵn lòng  .”
Ta lau nước mắt, mỉm :
“Thiếu gia, Chiếu Thủy   hầu hạ  khác, lý do    ?”
Hắn vội la lên: “Ta sẽ  để ngươi  nô tỳ……”
“Không .”
Ta cũng    , kiên quyết từ chối.
“Mở một quán bán hoành thánh, tự lực cánh sinh cũng .”
Thẩm Ánh An sửng sốt một hồi lâu, ngẩng đầu  lên bầu trời trầm tư,  khổ:
“Ta hiểu ,   hề  ngươi kiêu ngạo như thế.”
“Tiếp xúc với ,  ấm giường cho , là một sự xúc phạm đối với ngươi.”