Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Mã Đồng Quy Phục
Cập nhật lúc: 2025-07-04 11:51:52
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chôn...chôn ta!?"
Mã Đồng nghe xong mà vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, mồ hôi lạnh ứa ra, hắn có cảm giác lời của nữ nhân này là thật. Nàng thật sự dám chôn hắn, sẽ g.i.ế.c hắn trong sự đau đớn nhất.
"Để xem nào, ta sẽ chôn sống ngươi nhé, yên tâm đi ta sẽ để một cây trúc để ngươi thở đảm bảo không chết, nhưng lúc đó sống được hay không phải xem vận khí của ngươi rồi." Hạ Linh khẽ nói.
Mã Đồng tái xanh mặt, hắn nghĩ đến viễn cảnh bản thân bị chôn dưới đất, cơ thể bị vùn dưới tầng tầng nền đất lạnh lẽo đầy giun và các loại côn trùng bò xung quanh.
"Đúng vậy, những con dế, giun hay các loại côn trùng dưới lòng đất sẽ bò khắp người ngươi, có những con sẽ cắn ngươi. Ngươi sẽ không c.h.ế.t ngay mà sẽ phải chịu đựng cơn đau từ từ và chậm rãi, cảm nhận từng khối thịt của mình bị ăn, m.á.u chảy ra sẽ bị đất làm cho nhiễm trùng thối rữa"
Hạ Linh cúi xuống vuốt má Mã Đồng, nàng nở nụ cười mà trong mắt hắn không khác gì ác ma, à mà không, ác ma cũng không thể đáng sợ bằng nữ tử này.
"Ngươi thấy sao? Lựa chọn thuần phục ta và im lặng, hay cũng là im lặng nhưng là vĩnh viễn!"
"Ta...ta..." Mã Đồng nuốt nước bọt, hắn lúc này không biết phải chọn sao cho đúng nữa.
Gia đình hắn vẫn đang ở Đông Minh quốc, nếu phản bội thì e rằng sẽ bị xử tội tru di mất. Nhưng hắn cũng không muốn c.h.ế.t á, hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi sao có thể c.h.ế.t được.
"Xin...xin hãy tha mạng cho ta đi, ta hứa sẽ không nói gì đâu mà!"
Mã Đồng nói, nhưng hắn nhận ra cơ thể mình đang dần tê liệt, liếc mắt thấy cây kim bạc đang đ.â.m vào tay kia mà sợ hãi tột độ.
Hắn không thấy đau, dây thần kinh của hắn đã không còn cảm giác nữa. Nghĩ đến viễn cảnh bị côn trùng gặm nhấm mà Mã Đồng mặt cắt không còn giọt máu, hắn lúc này chỉ còn suy nghĩ làm sao sống sót mà thôi.
"Ngươi có biết thiên hạ có một loại trùng độc lấy việc ăn thịt người để sống không? Khi thả nó vào vết thương đang chảy máu, nó sẽ gặm nhấm vào trong cơ thể ngươi, ăn từng khối thịt, nội tạng của ngươi"
"Huyết...Huyết Thực trùng!?" Mã Đồng run lên, hắn hành tẩu giang hồ mấy năm qua đương nhiên biết thứ côn trùng ma quỷ đó.
Huyết Thực trùng xuất phát từ phía tây xa xôi, nghe nói được các thương nhiên mang đến Cửu Quốc từ mấy trăm năm trước.
Ban đầu nó được dùng như một phần của các bài thuốc, nhưng lâu dần đã có người phát hiện ra đặc tính ăn thịt của loại côn trùng này. Ban đầu người ta chỉ cho chúng ăn thịt lợn hay bò, chủ yếu là những con vật đã c.h.ế.t giúp người nuôi không phải tốn công dọn dẹp xác.
Cho đến khi có một vụ việc c.h.ế.t người do Huyết Thực trùng mới khiến thiên hạ kinh hãi về loại côn trùng này mà coi nó là ma quỷ. Vì chỉ cần bỏ đói chúng trong nửa ngày trong môi trường không có ánh sáng, chúng sẽ phát điên mà tự đi tìm con mồi.
Huyết Thực trùng vốn không phải tên ngay từ ban đầu, nhưng vì chúng có thể ăn thịt người lên dân gian mới gọi như vậy.
Hơn nữa miệng của loài này tiết ra chất độc làm tê và đau khiến con mồi mất đi sức phản kháng. Dù mỗi con Huyết Thực trùng chỉ bé bằng đốt ngón tay nhưng hàng trăm con cùng lúc gặm nhấm cơ thể cũng đủ tạo lên cơn ác mộng về địa ngục nhân gian rồi.
"Đúng vậy, chính là Huyết Thực trùng, gặp phải lũ trùng đói lâu ngày, chúng chẳng chờ ngươi c.h.ế.t đâu. Chúng sẽ bắt đầu từ mắt nơi mềm nhất. Rồi lần mò vào bên trong. Từng chút, từng chút, rỉa nát da thịt ngươi như một bữa tiệc thịnh soạn.”
Hạ Linh đứng dậy cười ma mị, Mã Đồng thì càng nghe càng sợ, cơ thể bị tê liệt thần kinh đã ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
“Ngươi khi đó vẫn còn thở đấy, nhưng không hét lên nổi. Cũng chẳng ai nghe, chỉ có tiếng rì rào bò trườn, tiếng cắn rúc vào xương, và tiếng tim ngươi đập dần chậm lại trong tuyệt vọng.”
"Aaaaaa!" Mã Đồng hét toáng lên khi thấy một con kiến bò lên tay, hắn hai mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng ồ ồ khàn đặc.
"Thế nào, ngươi có muốn quy phục ta không?" Hạ Linh rót một cốc nước đưa Mã Đồng, khẽ hỏi.
Hắn uống cạn cốc nước, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Ta không muốn chết, nhưng ta còn người nhà á!"
Đó là lý do duy nhất hắn chưa lựa chọn, vì người nhà của hắn vẫn ở Đông Minh quốc. Quy phục Hạ Linh thì đơn giản thôi, nhưng muốn người nhà hắn an toàn không bị cuốn vào thì e là rất khó khăn.
"Yên tâm đi, ta hứa sẽ không để người nhà ngươi gặp nguy hiểm. Chỉ cần ngươi đi theo ta và giữ bí mật về cái c.h.ế.t của Đông Thanh là được" Hạ Linh khẽ nói.
Nàng không muốn g.i.ế.c Mã Đồng, nàng chỉ muốn thu phục hắn về làm thuộc hạ cho mình, vậy lên việc đảm bảo an toàn cho gia đình hắn là điều đương nhiên. Với cả kéo người vô tội dính vào rắc rối của bản thân không phải tôn chỉ của nàng.
"Vậy...ta đồng ý quy phục, Mã Đồng từ này sẽ trở thành thuộc hạ của tiểu thư!" Mã Đồng nói, mấy từ này đã hao hết khí lực của hắn, cuối cùng mệt mỏi mà ngất đi.
Hạ Linh mỉm cười vui vẻ, vậy là nàng đã thành công không phải g.i.ế.c người mà còn thu được một thuộc hạ có võ công khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/ma-dong-quy-phuc.html.]
"Vậy là từ nay ra ngoài không cần phải lo nguy hiểm nữa rồi, hình như tên này ở trên Địa Bảng, cũng tạm được đó" Hạ Linh khẽ cười.
Nếu để Mã Đồng hay Vũ Anh nghe được chắc hai người họ sẽ thổ huyết má ngất, không phải vì Hạ Linh coi cao thủ Địa Bảng chỉ là tạm được mà vì Hạ Linh lo lắng bản thân gặp nguy hiểm bên ngoài.
Đậu xanh nó, nàng đã đánh Vũ Anh như con á!
Thiên hạ này có mấy ai làm được như thế, thử hỏi còn mấy người uy h.i.ế.p được tính mạng hay gây nguy hiểm cho của cô nàng đại phu này. Có khi chính nàng mới là người gây nguy hiểm cho người khác á.
"Xong rồi sao?"
Lúc này cửa nhà kho mở ra, Thanh Sơn đi vào nhìn Mã Đồng mà hỏi. Hạ Linh gật đầu, nàng bảo Thanh Sơn giúp mang Mã Đồng về Kim Ngọc Lầu giao cho Vũ Anh trông chừng.
"Còn muốn đi đâu sao?" Thanh Sơn thấy Hạ Linh không về Kim Ngọc Lầu thì hỏi.
Nàng gật đầu nói: "Lâu lắm mới ra ngoài, ta đã ăn bữa trưa ở Thanh gia rồi, bữa tối phải đến Tiêu gia ăn chùa mới được"
Ách, còn thế nữa!?
Thanh Sơn thở dài, thôi thì đã lâu hắn không sang Tiêu gia rồi, vừa hay đi cùng Hạ Linh ăn chùa cùng luôn. Dù sao Tiêu Ân thi thoảng cũng hay sao nhà hắn ăn mỗi khi quậy phá bị đuổi mà.
Cả hai người thống nhất với nhau xong liền khăn gói sang Tiêu gia ăn chùa, còn Mã Đồng thì được Thanh Sơn sai người đưa đến Kim Ngọc Lầu. Hạ Linh đã dặn hắn ở đó tìm Vũ Anh để được sắp xếp chỗ ở.
Còn Vũ Anh có sắp xếp hay không thì không biết?
...
Một tuần sau khi Mã Đồng quy phục, mọi thứ đã trở lại bình thường, thậm chí có đôi chút khác thường khi mà không thấy Ninh Vương hay Đổng Văn Duẫn phát lệnh đi tìm Mã Đồng.
Giống như việc hắn mất tích là bình thường vậy?
"Rất kỳ lạ, chả lẽ bọn họ cố tình sao?"
Hạ Linh đang ngồi uống trà với Vũ Anh thì thắc mắc, nàng thông minh đến mấy cũng không hiểu trường hợp này là như nào? Tại sao Mã Đồng mất tích mà cả Ninh Vương lẫn Đổng Văn Duẫn không phái người đi tìm.
"Hắn là nhân chứng quan trọng mà, nếu mất thì coi như cái c.h.ế.t của Đông Thanh sẽ chìm vào bóng tối. Đến lúc đó nhỡ phía Đông Minh quốc hỏi thì trả lời làm sao?" Hạ Linh tự nói.
Vũ Anh ngồi một bên đang chơi đùa với con mèo Hạ Linh mới mua tên Miêu Miêu thì nhìn sang nói: "Vẫn chưa nhận ra sao, hai người đó chắc chắn đã cố tình thả cho chúng ta giải quyết Mã Đồng rồi, nếu không phòng vệ ở nơi đó sao có thể chỉ có 10 người lỏng lẻo như vậy chứ"
"Hoá ra là vậy!" Hạ Linh ồ một tiếng hiểu ra.
Thảo nào mọi việc thuận lợi như vậy, thì ra là do Ninh Vương và Đổng Văn Duẫn đã sớm biết bọn họ sẽ hành động mà cố tình canh phòng không cẩn thận để Mã Đồng lọt vào tay họ.
Hạ Linh cũng hiểu vì sao hai người đó làm vậy, vì đơn giản việc c.h.ế.t người đã là việc lớn, lại còn là một vị hoàng tử thì càng lớn hơn, nếu không xử lý thích hợp sẽ gây ra hoạ lớn.
Đổng Văn Duẫn chắc chắn sẽ không bắt nàng rồi, hơn nữa còn có Đổng Vân thì càng không nhẫn tâm ra tay. Còn Ninh Vương vốn là chủ nhân nơi đây, nếu hắn ra lệnh bắt người thì quá đơn giản, nhưng sau khi bắt mấy người bọn họ xong mới là vấn đề.
Thanh Gia, Tiêu Gia, Tần Gia, Đổng Gia sẽ ngồi yên nhìn con cháu mình bị bắt đem ra xử tội sao?
Kể cả họ không làm được gì thì sau này cũng sẽ không ủng hộ Ninh Vương, Khánh An phủ từ lâu đã gắn liền với những gia tộc này lên nếu họ chống đối thì Ninh Vương hoàn toàn không chịu nổi.
Đó là lý do để vị vương gia này quyết định kế hoạch này. Chỉ cần để nhóm của Hạ Linh bắt đi Mã Đồng là hoàn toàn có thể chối phăng việc Đông Thanh c.h.ế.t ở đây.
Không có chứng cứ thì Đông Minh quốc có thể làm gì? Hoàn toàn bất lực, họ không dám gây chiến với Cảnh quốc lên cuối cùng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Mà cho dù không có lý do về chính trị thì tình cảm của Ninh Vương đối với ngươi hay đám người Thanh Sơn cũng sẽ thúc đẩy ngài ấy nghĩ cách cứu các ngươi. Dù sao Đông Thanh c.h.ế.t cũng đã chết, chỉ cần Mã Đồng biến mất là được." Vũ Anh cười cười nói.
Hạ Linh gật đầu, có lẽ những vụ điều tra trước đây chỉ làm để che mắt người dân, để cho tất cả thấy được Ninh Vương phủ đối với vụ án g.i.ế.c người vẫn tích cực điều tra và xử lý.
"Ai mà ngờ, không thể tin được nhìn ngu ngơ như vậy mà Ninh Vương lại là người phía sau màn kịch. Đúng là những kẻ ngồi trên ghế cao không ai đơn giản cả, phải không Miêu Miêu!"
Hạ Linh vuốt ve Miêu Miêu, nằm xuống sàn thở phào một hơi.