Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Kẻ Gây Rối
Cập nhật lúc: 2025-05-13 14:30:42
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trên lầu ba, Hạ Linh vừa tắm xong lau tóc đi ra, nàng theo thói quen trang điểm nhẹ rồi quyết định đi xuống dưới xem Vũ Anh làm việc thế nào, đây là con nợ của nàng lên phải có trách nhiệm quan tâm.
Hôm nay là gần lễ thất tịch lên người đến đông hơn mọi người một chút, đa phần vẫn là những người của mấy nhà cao cửa rộng trong thành, bắt gặp mấy người trẻ tuổi thì ai lấy cũng đến chào hỏi nàng.
"Hạ Linh cô nương, hôm nay không phải gặp khách sao mà lại xuống đây vậy?" Một thanh niên tới cười khẽ nói, nàng nhận ra là con cháu của Đoàn gia ở ngoại thành.
Đoàn gia ở Khánh An phủ nổi tiếng với chế tác đồ gỗ, mấy loại như tượng phật hay cóc thần tài bằng gỗ được bán trong thành đều do Đoàn gia làm, rất được mọi người ưa chuộng vì kiểu dáng đẹp và tinh xảo.
"Thứ lỗi cho tiểu nữ, xin hỏi công tử tên họ là?" Hạ Linh khẽ hỏi, nàng dù biết là người Đoàn gia nhưng tên gì thì chịu.
"Tại hạ Đoàn Hứa, gia phụ là Đoàn Hải"
"Ra là Đoàn công tử, mấy hôm trước có mua một tượng Quan Âm ở cửa hàng, hỏi ra thì biết là do nghệ nhân Đoàn Hải làm tiểu nữ rất khâm phục tài năng" Hạ Linh khẽ mỉm cười nói.
Nhắc đến việc này lập tức khiến Đoàn Hứa cao hứng và tự hào mà nói: "Gia phụ trong Đoàn gia cũng được coi là nghệ nhân số một số hai, nhưng Hạ Linh cô nương có lẽ không biết, tại hạ so với phụ thân cũng không kém á"
"Ồ, vậy Đoàn công tử nói xem" Hạ Linh rất biết khơi gợi câu chuyện, một câu thôi đã làm Đoàn Hứa nói như máy hát.
Hai người cứ vậy một nói một nghe, Hạ Linh đi phía trước tìm kiếm bóng dáng Vũ Anh, còn Đoàn Hứa ở sau không ngừng nói về tài năng và những tác phẩm mà mình làm ra.
Thi thoảng nàng sẽ thêm vài câu khen ngợi hay bình phẩm vào cho Đoàn Hứa vui, làm cho tên này càng nói càng say mê, đến mức nói về việc sau này mình làm gia chủ sẽ mở rộng cửa hàng Đoàn gia khắp Cảnh quốc.
"Khục, Đoàn công tử, tiểu nữ phải đi gặp một bằng hữu, hẹn khi khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé"
Hạ Linh đã thấy Vũ Anh lên đành cắt ngang Đoàn Hứa, để tạ lỗi nàng đưa hắn một tấm thẻ dùng để vào phòng nàng mà không cần đấu giá, đây là vật mà trước đây chỉ có đám Đổng Vân có được.
Tất nhiên thẻ này chỉ dùng một lần, nhưng Đoàn Hứa lại vô cùng cảm động, hắn còn nghĩ Hạ Linh có hảo cảm với hắn lên mới đưa thẻ này.
"Ta cũng không thể để Hạ Linh cô nương chịu thiệt được, vậy đi, sau này đến cửa hàng Đoàn gia thì sẽ giảm giá một nửa cho cô nương"
Đoàn Hứa nói xong thì lấy trong túi ra một cái lệnh bài bằng gỗ khắc chữ Đoàn, theo giải thích của hắn thì cầm lệnh bài này vào cửa hàng của Đoàn gia đều sẽ được giảm giá một nửa khi mua đồ.
Hạ Linh cảm ơn rồi mau chóng chạy đến chỗ Vũ Anh, lúc này đang mệt đến rã rời ngồi một xó như con chó.
Thấy nàng tới hắn cũng chỉ ngẩng đầu lên gật nhẹ, coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục hồi sức vì hiện tại cách giờ đóng cửa còn hai canh giờ nữa.
"Uống đi" Hạ Linh đưa tới một bình nước, Vũ Anh tu ừng ực một hơi hết hơn nửa.
"Đây là nước gì?" Vũ Anh trả lại bình nước cho Hạ Linh, hắn chẹp miệng cảm thấy vị ngọt thanh, không giống trà bình thường bên ngoài bán.
"Trà thảo mộc ta pha á, ngon không?" Hạ Linh đáp, nàng mở ra uống một ít rồi ngồi xuống cạnh Vũ Anh.
"Ngon, lần sau ta muốn uống tiếp" Hắn nói, cái này không khó lên nàng đáp ứng.
Hai người trò chuyện được một chút thì Vũ Anh phải tiếp tục đi làm việc. Lần này Hạ Linh bám theo, ngược lại cũng không cản trở gì vì có nàng xuất hiện khiến rất nhiều khách nhân chú ý tới, giúp giảm bớt áp lực cho Vũ Anh.
"Hạ Linh cô nương thật lâu không đàn nha"
"Đúng vậy, cũng mấy tháng rồi không nghe lại, thật sự rất nhớ"
"Hạ Linh cô nương sao không đàn luôn ở đây đi, chúng ta cũng bỏ ra một ít nhỉ?"
"Được được, vậy đàn đi!"
Hạ Linh nghe vậy cũng đồng ý, nàng sai người mang đàn đến cho mình, ngồi giữa quán bắt đầu gảy một khúc cho mọi người cùng nghe.
Trong phút chốc Kim Ngọc Lầu ồn ào đã trở lên yên lặng, không ai nói gì mà đều đắm chìm vào thưởng thức tiếng đàn phát ra, mọi người như bị mê hoặc, tất cả đều nhìn xuống người con gái giữa quán không rời một giây.
Vũ Anh cũng bị tiếng đàn làm cho mê mẩn, hắn nhìn Hạ Linh mà tim bỗng đập nhanh, rồi lại quan sát xung quanh thì thấy vô cùng khó chịu khi có mấy kẻ dùng ánh mắt hào sắc để nhìn nàng.
Con mẹ nó, nàng là của ta á!
"Haha hay hay, không ngờ ở đây lại có một mỹ nhân xinh đẹp đàn hay như vậy"
Đột nhiên một tiếng cười từ bên ngoài truyền vào đánh vỡ sự yên tĩnh, cũng làm tiếng đàn ngừng lại. Mọi người đang nghe say mê vui vẻ thì bị phá khiến ai cũng tức giận, nhìn ra ngoài với ánh mắt đầy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/ke-gay-roi.html.]
"Các ngươi nhìn bản thiếu gia cái gì, có biết ta là ai không hả!?"
Bên ngoài người trẻ tuổi kia quát lớn, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn tất cả người ở đây, mà bên cạnh hắn có chục tên hộ vệ đi theo đều cười tỏ ra khinh thường, làm cho rất nhiều người tức giận.
"Nhãi con, để ta dạy dỗ ngươi một trận!"
Lúc này một người trung niên đi ra giơ tay muốn tát, nhưng hắn vừa tới gần ba trượng thôi đã bị một tên hộ vệ ngăn cản, một đạp vào bụng khiến người trung niên bay ra khá xa mà ngất đi.
"Hahaha phế vật, đúng là tự tìm đường chết!" Người trẻ tuổi kia hừ lạnh nói.
Ta sát!
Một đám người muốn phát điên, đây là đang sỉ nhục bọn họ á. Lần này thì không phải một người nữa mà hơn chục người lao lên, nhưng chỉ cần tới gần ba trượng lập tức bị một tên hộ vệ lao lên đánh bay, từng người ngất đi khiến ai lấy cũng vừa sợ vừa tức.
"Hahaha một đám phế vật, điếc không sợ súng, nói cho các ngươi biết bản thiếu gia đây là Thất hoàng tử Đông Thanh của Đông Minh quốc, một đám phế vật Cảnh quốc cũng dám tổn thương ta, dù là vương của các ngươi cũng không dám!" Người trẻ tuổi kia nói xong liền lấy ra một tấm lệnh bài bằng vàng.
Tấm lệnh bài được chạm khắc rồng phượng và hai chữ Đông Minh. Đây là vật của hoàng gia, Cảnh quốc cũng có lệnh bài như này lên vài người học rộng lập tức xác nhận là thật.
Mọi người ở đây phút chốc liền yếu đi hẳn, vì họ chỉ là dân thường, mà trước mặt là con cháu hoàng tộc của Đông Minh quốc, một khi xảy ra đánh nhau gây thương tích sẽ trở thành cái cớ cho Đông Minh quốc hỏi tội.
Lúc đấy những người ra tay đều sẽ trở thành tội phạm, vậy lên không ai dám mạo hiểm, dù khó chịu nhưng so với việc bị bắt vẫn hơn.
"Ta đã nói các ngươi là phế vật rồi mà, nhưng thôi bản thiếu cũng không so đo, mau tránh ra!" Đông Thanh cười nói, hắn dẫn người đi vào trong, một đường không ai dám cản mà lùi lại.
Nhanh chóng Đông Thanh đã tới trước mặt Hạ Linh, hắn ngồi đối diện nàng, ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt một vòng rồi gật đầu nói: "Ta thích, ngươi đi sắp xếp đồ theo ta về Đông Minh quốc làm thiếp"
Lời này khiến không ít người lộ vẻ tức giận, thậm chí vài thanh niên m.á.u nóng muốn lao lên liều mạng một trận.
"Xin lỗi, tiểu nữ không theo nam nhân, mời công tử về cho" Hạ Linh khẽ đáp, nàng cầm đàn đứng dậy muốn đi.
Nhưng ngay lập tức nàng bị hộ vệ của Đông Thanh cản lại, hắn vẫn giữ nụ cười nói: "Ngươi có phải lo về Đông Minh sẽ không được sống thoải mái đúng không, đừng lo, làm nữ nhân của ta sẽ được sống trong vinh hoa phú quý suốt đời"
Tên hộ vệ ép Hạ Linh ngồi lại ghế, nàng chỉ đành nhờ Vũ Anh cất đàn hộ rồi quay lại ngồi đối diện với Đông Thanh.
"Công tử chắc nhầm, tiểu nữ vốn không có hứng thú với vinh hoa của phủ Thất hoàng tử, xin công tử về cho!" Hạ Linh nói lại, lần này nàng đứng dậy làm tư thế tiễn khách.
Đông Thanh vẫn mỉm cười nói: "Ta là Thất hoàng tử, một trong những người có cơ hội cao kế thừa ngôi vị đứng đầu thiên hạ, nàng theo ta, đến lúc đó không phải trở thành hoàng hậu đứng trên muôn người sao"
"Xin mời công tử về cho, Kim Ngọc Lầu đã đến giờ đóng cửa rồi" Hạ Linh khẽ nói.
Cao Thị ở một bên lập tức đuổi khách, phần lớn người muốn lưu lại xem cũng bị bà ta quát mắng đuổi đi. Chỉ một lúc thôi nơi này chỉ còn Hạ Linh và Đông Thanh ngồi đối diện nhau.
"Haha người đã đi hết nhưng ta thích ở lại đó, hôm nay bản thiếu muốn nàng hầu hạ, nếu làm ta thoả mãn sẽ có trọng thưởng" Đông Thanh cười dâm, đưa tay vuốt cằm Hạ Linh.
Nàng lập tức cho hắn một ánh mắt đầy sát khí, nhưng chưa kịp làm gì thì bên ngoài đã có tiếng quát mắng.
"Thằng khốn, bỏ cái tay bẩn của mày ra khỏi nàng!"
Hạ Linh ngạc nhiên khi thấy Thanh Sơn, Đồng Vân và Tiêu Ân tới, còn có cả Tần Ngạn. Bốn người này vừa vào đã thấy cảnh Đổng Thanh chạm vào Hạ Linh mà tức điên hét lên đầy giận dữ.
"Hừ, chỉ là bốn phế vật, xem ra đều thích nàng nhỉ, vậy ta sẽ trói chúng lại để bọn hắn xem cảnh hai ta ân ái!"
Đổng Thanh hạ lệnh cho hộ vệ của mình, mười người lập tức lao lên chế ngự đám người Thanh Sơn, dù cho Thanh Sơn và Đổng Vân đều luyện võ nhưng so với những cao thủ đi theo Đổng Thanh thì hoàn toàn bị áp chế.
Rất nhanh cả bốn người bị trói lại, Đổng Thanh cười lớn, hắn đưa tay vuốt ve đùi của Hạ Linh, liếc đám Thanh Sơn mà nói: "Bản thiếu nhân từ cho các ngươi vinh dự được xem, đây là phúc ba đời liệu mà cảm tạ đi"
"Hạ Linh!" Thanh Sơn hét lên, nhưng ngay lập tức hắn bị một tên hộ vệ giẫm cho hộc máu.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vì lúc này Đổng Thanh đang dùng bàn tay kia không ngừng chạm vào da thịt người con gái hắn yêu, cảm giác vô lực khiến hắn phát điên mà không ngừng giãy dụa bất chấp bị thương nặng.
"Hahaha đúng là phế vật, ngươi thích nữ nhân này đúng không, đợi ta gạo nấu thành cơm với nàng xong sẽ cho ngươi nuôi con của nàng sinh ra" Đổng Thanh cười lớn, hắn trước mặt Thanh Sơn đưa tay xé rách một mảnh y phục của Hạ Linh.
"Không!!!!" Thanh Sơn hét lên chìm vào tuyệt vọng mà điên cuồng muốn thoát ra.
"Thanh Sơn, đừng phí sức nữa" Lúc này Hạ Linh khẽ nói, nàng nở nụ cười rồi bất ngờ đứng dậy nhìn xung quanh.
"Vũ Anh, khoá cửa lại đi, từ hôm nay Đông Minh quốc sẽ không còn Thất hoàng tử nữa!"